*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 263: Chương 263

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Người đàn ông hơi lớn tuổi cùng bộ phận nhìn thấu mọi chuyện: "Cậu không hiểu rồi? Đàn ông đứng trước mặt cô gái mình thích dù sao cũng phải biểu hiện tốt một chút, giống như con công đực, muốn thu hút sự chú ý của con công mái thì phải xòe đuôi trước.”Tiểu Triệu ngơ ngác: "Lão đại thích con gái ư? Ai vậy?"Người đàn ông giải thích nghi hoặc cho Tiểu Triệu khinh thường liếc cậu ta một cái: “Nói cho cậu, cậu cũng không hiểu.”Tiểu Triệu tiếp tục mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của mấy người phụ nữ đi cùng Tần Kỷ Huy, vừa dò xét vừa đưa ra suy đoán.Tần Kỷ Huy đưa nhóm người Ngu Thanh Nhàn đến văn phòng quản lý bất động sản, người tiếp đón họ tại văn phòng quản lý bất động sản lấy sổ ghi chép của mình ra sau khi nghe yêu cầu mua nhà của Vương Tiểu Hà, cuối cùng nói:"Đối diện khu tập thể tại Cục Cảnh sát có một gia đình muốn bán nhà. Phòng ở rất lớn, lúc trước của bọn tư bản ở, về sau bọn tư bản bị lật đổ, căn nhà kia liền bị bỏ trống, năm ngoái trả lại cho con cháu bọn tư bản. Bọn chúng không ở đây nữa, cũng không muốn trở về, nên ủy thác cho chúng tôi bán nhà.”"Các người có muốn xem nhà không? Tôi dẫn các người đi xem." Quản lý bất động sản Tiểu Lưu nói với họ."Muốn xem, muốn xem, làm phiền đồng chí." - Vương Tiểu Hà cảm ơn Tiểu Lưu.Tiểu Lưu xua tay: "Không phiền không phiền. Không dấu gì các người, chủ nhà kia đã nói với chúng tôi, nếu có thể bán được căn nhà này đi, anh ta sẽ chia cho chúng tôi một phần phí giới thiệu."Chủ nhà kia thực sự không muốn ở căn nhà này, sốt sắng bán đi, không những đưa toàn bộ giấy tờ lên văn phòng quản lý bất động sản, mà còn hứa chia cho họ một phần phí giới thiệu.Thời kỳ này, mọi người đều được trả lương cố định, có cơ hội kiếm thêm tiền một cách quang minh chính đại, ai cũng muốn.Chỉ là căn nhà quá lớn, lại không rẻ nên vẫn chưa bán được.“Nhà này chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi đắt.” - Tiểu Lưu nói.Cả Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia đều là giáo viên cấp ba, sau khi được xử lại án oan, tiền lương của họ trong những năm này đều được bổ sung đầy đủ.Cộng thêm những năm này bọn họ cống hiến cho các trang trại ở Tân Cương, nên họ cũng không thiếu tiền.“Không thành vấn đề, chỉ cần nhà tốt, đắt một chút cũng được.” - Vương Tiểu Hà nói.Nghe xong lời của Vương Tiểu Hà, nụ cười trên mặt Tiểu Lưu càng thêm chân thành.Tiểu Lưu dẫn họ tới trước một cái cửa sắt lớn màu đỏ: "Chính là căn nhà này."Căn nhà này quả thực rất lớn, loại phòng tương tự như căn nhà mà nhóm Ngu Thanh Nhàn đã ở, nhưng nó lớn hơn nhiều, chỉ riêng nhà chính đã có năm gian, ba gian có mái hiên ở phía Đông và phía Tây, sân rất rộng, góc Tây Nam trồng một cây đào, dưới gốc cây đào có một cái giếng, bên cạnh giếng nước là một vườn rau.Tiểu Lưu đi cuối cùng, để họ nhìn xung quanh và giải thích: "Căn nhà này trước kia là nơi ở của Cục trưởng Cục Tài chính thuộc Chính phủ, được bảo quản vô cùng tốt. Trước khi chuyển đi, còn nói muốn kiếm tiền để mua lại căn nhà này, kết quả tháng trước anh ta bị bắt vì tội tham ô và nhận hối lộ."Tiểu Lưu nói xong muốn thở dài.

Người đàn ông hơi lớn tuổi cùng bộ phận nhìn thấu mọi chuyện: "Cậu không hiểu rồi? Đàn ông đứng trước mặt cô gái mình thích dù sao cũng phải biểu hiện tốt một chút, giống như con công đực, muốn thu hút sự chú ý của con công mái thì phải xòe đuôi trước.”

Tiểu Triệu ngơ ngác: "Lão đại thích con gái ư? Ai vậy?"

Người đàn ông giải thích nghi hoặc cho Tiểu Triệu khinh thường liếc cậu ta một cái: “Nói cho cậu, cậu cũng không hiểu.”

Tiểu Triệu tiếp tục mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của mấy người phụ nữ đi cùng Tần Kỷ Huy, vừa dò xét vừa đưa ra suy đoán.

Tần Kỷ Huy đưa nhóm người Ngu Thanh Nhàn đến văn phòng quản lý bất động sản, người tiếp đón họ tại văn phòng quản lý bất động sản lấy sổ ghi chép của mình ra sau khi nghe yêu cầu mua nhà của Vương Tiểu Hà, cuối cùng nói:

"Đối diện khu tập thể tại Cục Cảnh sát có một gia đình muốn bán nhà. Phòng ở rất lớn, lúc trước của bọn tư bản ở, về sau bọn tư bản bị lật đổ, căn nhà kia liền bị bỏ trống, năm ngoái trả lại cho con cháu bọn tư bản. Bọn chúng không ở đây nữa, cũng không muốn trở về, nên ủy thác cho chúng tôi bán nhà.”

"Các người có muốn xem nhà không? Tôi dẫn các người đi xem." Quản lý bất động sản Tiểu Lưu nói với họ.

"Muốn xem, muốn xem, làm phiền đồng chí." - Vương Tiểu Hà cảm ơn Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu xua tay: "Không phiền không phiền. Không dấu gì các người, chủ nhà kia đã nói với chúng tôi, nếu có thể bán được căn nhà này đi, anh ta sẽ chia cho chúng tôi một phần phí giới thiệu."

Chủ nhà kia thực sự không muốn ở căn nhà này, sốt sắng bán đi, không những đưa toàn bộ giấy tờ lên văn phòng quản lý bất động sản, mà còn hứa chia cho họ một phần phí giới thiệu.

Thời kỳ này, mọi người đều được trả lương cố định, có cơ hội kiếm thêm tiền một cách quang minh chính đại, ai cũng muốn.

Chỉ là căn nhà quá lớn, lại không rẻ nên vẫn chưa bán được.

“Nhà này chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi đắt.” - Tiểu Lưu nói.

Cả Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia đều là giáo viên cấp ba, sau khi được xử lại án oan, tiền lương của họ trong những năm này đều được bổ sung đầy đủ.

Cộng thêm những năm này bọn họ cống hiến cho các trang trại ở Tân Cương, nên họ cũng không thiếu tiền.

“Không thành vấn đề, chỉ cần nhà tốt, đắt một chút cũng được.” - Vương Tiểu Hà nói.

Nghe xong lời của Vương Tiểu Hà, nụ cười trên mặt Tiểu Lưu càng thêm chân thành.

Tiểu Lưu dẫn họ tới trước một cái cửa sắt lớn màu đỏ: "Chính là căn nhà này."

Căn nhà này quả thực rất lớn, loại phòng tương tự như căn nhà mà nhóm Ngu Thanh Nhàn đã ở, nhưng nó lớn hơn nhiều, chỉ riêng nhà chính đã có năm gian, ba gian có mái hiên ở phía Đông và phía Tây, sân rất rộng, góc Tây Nam trồng một cây đào, dưới gốc cây đào có một cái giếng, bên cạnh giếng nước là một vườn rau.

Tiểu Lưu đi cuối cùng, để họ nhìn xung quanh và giải thích: "Căn nhà này trước kia là nơi ở của Cục trưởng Cục Tài chính thuộc Chính phủ, được bảo quản vô cùng tốt. Trước khi chuyển đi, còn nói muốn kiếm tiền để mua lại căn nhà này, kết quả tháng trước anh ta bị bắt vì tội tham ô và nhận hối lộ."

Tiểu Lưu nói xong muốn thở dài.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Người đàn ông hơi lớn tuổi cùng bộ phận nhìn thấu mọi chuyện: "Cậu không hiểu rồi? Đàn ông đứng trước mặt cô gái mình thích dù sao cũng phải biểu hiện tốt một chút, giống như con công đực, muốn thu hút sự chú ý của con công mái thì phải xòe đuôi trước.”Tiểu Triệu ngơ ngác: "Lão đại thích con gái ư? Ai vậy?"Người đàn ông giải thích nghi hoặc cho Tiểu Triệu khinh thường liếc cậu ta một cái: “Nói cho cậu, cậu cũng không hiểu.”Tiểu Triệu tiếp tục mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của mấy người phụ nữ đi cùng Tần Kỷ Huy, vừa dò xét vừa đưa ra suy đoán.Tần Kỷ Huy đưa nhóm người Ngu Thanh Nhàn đến văn phòng quản lý bất động sản, người tiếp đón họ tại văn phòng quản lý bất động sản lấy sổ ghi chép của mình ra sau khi nghe yêu cầu mua nhà của Vương Tiểu Hà, cuối cùng nói:"Đối diện khu tập thể tại Cục Cảnh sát có một gia đình muốn bán nhà. Phòng ở rất lớn, lúc trước của bọn tư bản ở, về sau bọn tư bản bị lật đổ, căn nhà kia liền bị bỏ trống, năm ngoái trả lại cho con cháu bọn tư bản. Bọn chúng không ở đây nữa, cũng không muốn trở về, nên ủy thác cho chúng tôi bán nhà.”"Các người có muốn xem nhà không? Tôi dẫn các người đi xem." Quản lý bất động sản Tiểu Lưu nói với họ."Muốn xem, muốn xem, làm phiền đồng chí." - Vương Tiểu Hà cảm ơn Tiểu Lưu.Tiểu Lưu xua tay: "Không phiền không phiền. Không dấu gì các người, chủ nhà kia đã nói với chúng tôi, nếu có thể bán được căn nhà này đi, anh ta sẽ chia cho chúng tôi một phần phí giới thiệu."Chủ nhà kia thực sự không muốn ở căn nhà này, sốt sắng bán đi, không những đưa toàn bộ giấy tờ lên văn phòng quản lý bất động sản, mà còn hứa chia cho họ một phần phí giới thiệu.Thời kỳ này, mọi người đều được trả lương cố định, có cơ hội kiếm thêm tiền một cách quang minh chính đại, ai cũng muốn.Chỉ là căn nhà quá lớn, lại không rẻ nên vẫn chưa bán được.“Nhà này chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi đắt.” - Tiểu Lưu nói.Cả Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia đều là giáo viên cấp ba, sau khi được xử lại án oan, tiền lương của họ trong những năm này đều được bổ sung đầy đủ.Cộng thêm những năm này bọn họ cống hiến cho các trang trại ở Tân Cương, nên họ cũng không thiếu tiền.“Không thành vấn đề, chỉ cần nhà tốt, đắt một chút cũng được.” - Vương Tiểu Hà nói.Nghe xong lời của Vương Tiểu Hà, nụ cười trên mặt Tiểu Lưu càng thêm chân thành.Tiểu Lưu dẫn họ tới trước một cái cửa sắt lớn màu đỏ: "Chính là căn nhà này."Căn nhà này quả thực rất lớn, loại phòng tương tự như căn nhà mà nhóm Ngu Thanh Nhàn đã ở, nhưng nó lớn hơn nhiều, chỉ riêng nhà chính đã có năm gian, ba gian có mái hiên ở phía Đông và phía Tây, sân rất rộng, góc Tây Nam trồng một cây đào, dưới gốc cây đào có một cái giếng, bên cạnh giếng nước là một vườn rau.Tiểu Lưu đi cuối cùng, để họ nhìn xung quanh và giải thích: "Căn nhà này trước kia là nơi ở của Cục trưởng Cục Tài chính thuộc Chính phủ, được bảo quản vô cùng tốt. Trước khi chuyển đi, còn nói muốn kiếm tiền để mua lại căn nhà này, kết quả tháng trước anh ta bị bắt vì tội tham ô và nhận hối lộ."Tiểu Lưu nói xong muốn thở dài.

Chương 263: Chương 263