*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 264: Chương 264
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Anh ta đã đưa rất nhiều người đến xem nhà, ngay cả Cục trưởng Cục tài chính có năng lực mua, kết quả lại xảy ra chuyện.Vương Tiểu Hà đẩy Ngu Hưng Gia đang nhìn xung quanh, sau đó hỏi Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, thế nào, con có thích không?"Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia háo hức nhìn Ngu Thanh Nhàn.Cả nhà họ vất vả mới được đoàn tụ, làm cha mẹ, họ muốn sống với Ngu Thanh Nhàn, nhưng họ sợ rằng Ngu Thanh Nhàn không muốn sống cùng họ. Thế là biểu cảm trên mặt hai người lại trở nên thấp thỏm.Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của họ khiến Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hơi chua xót.Cô biết nguyên thân nhất định đang canh giữ trước màn hình. Trông thấy cảnh tượng hôm nay, cô ấy hẳn nên yên tâm đúng không? Cô ấy cũng có cha mẹ yêu thương."Thích ạ." - Ngu Thanh Nhàn nhìn bọn họ nói.Vương Tiểu Hà lập tức vui vẻ, trên mặt Ngu Hưng Gia cũng lộ ra nụ cười.Vương Tiểu Hà tìm đến Tiểu Lưu, hai người đi sang bên cạnh nói chuyện một hồi, cuối cùng sắc mặt Tiểu Lưu đầy ánh sáng hồng đi tới trước mặt mọi người, trên gương mặt của Vương Tiểu Hà cũng tràn đầy vẻ tươi cười.Vương Tiểu Hà không phải người lề mề, thừa dịp trời còn chưa tối đã đi theo Tiểu Lưu về văn phòng quản lý bất động sản, một tay giao tiền, một tay giao chìa khóa.Tuy nhiên khi xin giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà bà lại gặp phải khó khăn, bà muốn ghi tên con gái, nhưng con gái bà vẫn đang mang họ của Hạ Thiên Cao.Nếu Hạ Thiên Cao đối xử tốt với con gái bà vậy thì thôi, mang họ của ông ta cũng không sao, bà và lão Ngũ đều không phải là người cứng nhắc. Nhưng hết lần này đến lần khác ông ta lại đối xử tệ với con gái bà."Trước hết cứ viết tên tôi, đợi một thời gian nữa tôi sẽ lại đến sang tên cho con gái tôi." - Vương Tiểu Hà đưa ra quyết định cuối cùng.Tiểu Lưu không quan tâm, anh ta viết tên của Vương Tiểu Hà lên giấy chứng nhận quyền sở hữu, rồi đưa nó cho bà: "Ngày mai, bà cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu này và các tài liệu sửa lại bản án oan của hai người đến Cục Cảnh sát để giải quyết là xong.""Ầy, được, cám ơn đồng chí Tiểu Lưu.""Đừng khách sáo, đừng khách sáo."Vương Tiểu Hà mang giấy chứng nhận quyền sở hữu vừa được phát hành trở về, bên phía đám Ngu Thanh Nhàn đang dọn dẹp nhà cửa, tất cả đều là người tay chân nhanh nhẹn, cộng thêm có nhiều người, chỉ chốc lát sau đã quét dọn sạch sẽ.Dọn nhà bên này còn có hai đồng chí nam thân thể khỏe mạnh, Tần Kỷ Huy rất tự giác đảm nhận những công việc nặng nhọc trong nhà, chẳng hạn như nối bóng đèn và quét mạng nhện trên mái hiên.Vương Tiểu Hà trở về thấy vậy, cảm thấy khá xấu hổ nên nhất quyết mời họ đến một tiệm cơm ở bên ngoài để ăn tối.Bà cụ Tần từ chối: “Nhà chúng tôi còn có ông nó đang đợi tôi về nấu cơm, nên không cùng đi ăn với các cháu được, các cháu cứ đi đi.”Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen cũng không muốn làm phiền gia đình ba người vất vả mới đoàn tụ: "Chúng tôi cũng không đi đâu, buổi trưa còn rất nhiều thức ăn, nếu không ăn sẽ hỏng mất."Vương Tiểu Hà mời liên tục mời nhưng họ vẫn không chịu đi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vậy tôi không giữ mọi người nữa, ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức tiệc đãi khách, mọi người nhất định phải tới đấy."
Anh ta đã đưa rất nhiều người đến xem nhà, ngay cả Cục trưởng Cục tài chính có năng lực mua, kết quả lại xảy ra chuyện.
Vương Tiểu Hà đẩy Ngu Hưng Gia đang nhìn xung quanh, sau đó hỏi Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, thế nào, con có thích không?"
Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia háo hức nhìn Ngu Thanh Nhàn.
Cả nhà họ vất vả mới được đoàn tụ, làm cha mẹ, họ muốn sống với Ngu Thanh Nhàn, nhưng họ sợ rằng Ngu Thanh Nhàn không muốn sống cùng họ. Thế là biểu cảm trên mặt hai người lại trở nên thấp thỏm.
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của họ khiến Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hơi chua xót.
Cô biết nguyên thân nhất định đang canh giữ trước màn hình. Trông thấy cảnh tượng hôm nay, cô ấy hẳn nên yên tâm đúng không? Cô ấy cũng có cha mẹ yêu thương.
"Thích ạ." - Ngu Thanh Nhàn nhìn bọn họ nói.
Vương Tiểu Hà lập tức vui vẻ, trên mặt Ngu Hưng Gia cũng lộ ra nụ cười.
Vương Tiểu Hà tìm đến Tiểu Lưu, hai người đi sang bên cạnh nói chuyện một hồi, cuối cùng sắc mặt Tiểu Lưu đầy ánh sáng hồng đi tới trước mặt mọi người, trên gương mặt của Vương Tiểu Hà cũng tràn đầy vẻ tươi cười.
Vương Tiểu Hà không phải người lề mề, thừa dịp trời còn chưa tối đã đi theo Tiểu Lưu về văn phòng quản lý bất động sản, một tay giao tiền, một tay giao chìa khóa.
Tuy nhiên khi xin giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà bà lại gặp phải khó khăn, bà muốn ghi tên con gái, nhưng con gái bà vẫn đang mang họ của Hạ Thiên Cao.
Nếu Hạ Thiên Cao đối xử tốt với con gái bà vậy thì thôi, mang họ của ông ta cũng không sao, bà và lão Ngũ đều không phải là người cứng nhắc. Nhưng hết lần này đến lần khác ông ta lại đối xử tệ với con gái bà.
"Trước hết cứ viết tên tôi, đợi một thời gian nữa tôi sẽ lại đến sang tên cho con gái tôi." - Vương Tiểu Hà đưa ra quyết định cuối cùng.
Tiểu Lưu không quan tâm, anh ta viết tên của Vương Tiểu Hà lên giấy chứng nhận quyền sở hữu, rồi đưa nó cho bà: "Ngày mai, bà cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu này và các tài liệu sửa lại bản án oan của hai người đến Cục Cảnh sát để giải quyết là xong."
"Ầy, được, cám ơn đồng chí Tiểu Lưu."
"Đừng khách sáo, đừng khách sáo."
Vương Tiểu Hà mang giấy chứng nhận quyền sở hữu vừa được phát hành trở về, bên phía đám Ngu Thanh Nhàn đang dọn dẹp nhà cửa, tất cả đều là người tay chân nhanh nhẹn, cộng thêm có nhiều người, chỉ chốc lát sau đã quét dọn sạch sẽ.
Dọn nhà bên này còn có hai đồng chí nam thân thể khỏe mạnh, Tần Kỷ Huy rất tự giác đảm nhận những công việc nặng nhọc trong nhà, chẳng hạn như nối bóng đèn và quét mạng nhện trên mái hiên.
Vương Tiểu Hà trở về thấy vậy, cảm thấy khá xấu hổ nên nhất quyết mời họ đến một tiệm cơm ở bên ngoài để ăn tối.
Bà cụ Tần từ chối: “Nhà chúng tôi còn có ông nó đang đợi tôi về nấu cơm, nên không cùng đi ăn với các cháu được, các cháu cứ đi đi.”
Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen cũng không muốn làm phiền gia đình ba người vất vả mới đoàn tụ: "Chúng tôi cũng không đi đâu, buổi trưa còn rất nhiều thức ăn, nếu không ăn sẽ hỏng mất."
Vương Tiểu Hà mời liên tục mời nhưng họ vẫn không chịu đi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vậy tôi không giữ mọi người nữa, ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức tiệc đãi khách, mọi người nhất định phải tới đấy."
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Anh ta đã đưa rất nhiều người đến xem nhà, ngay cả Cục trưởng Cục tài chính có năng lực mua, kết quả lại xảy ra chuyện.Vương Tiểu Hà đẩy Ngu Hưng Gia đang nhìn xung quanh, sau đó hỏi Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, thế nào, con có thích không?"Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia háo hức nhìn Ngu Thanh Nhàn.Cả nhà họ vất vả mới được đoàn tụ, làm cha mẹ, họ muốn sống với Ngu Thanh Nhàn, nhưng họ sợ rằng Ngu Thanh Nhàn không muốn sống cùng họ. Thế là biểu cảm trên mặt hai người lại trở nên thấp thỏm.Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của họ khiến Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hơi chua xót.Cô biết nguyên thân nhất định đang canh giữ trước màn hình. Trông thấy cảnh tượng hôm nay, cô ấy hẳn nên yên tâm đúng không? Cô ấy cũng có cha mẹ yêu thương."Thích ạ." - Ngu Thanh Nhàn nhìn bọn họ nói.Vương Tiểu Hà lập tức vui vẻ, trên mặt Ngu Hưng Gia cũng lộ ra nụ cười.Vương Tiểu Hà tìm đến Tiểu Lưu, hai người đi sang bên cạnh nói chuyện một hồi, cuối cùng sắc mặt Tiểu Lưu đầy ánh sáng hồng đi tới trước mặt mọi người, trên gương mặt của Vương Tiểu Hà cũng tràn đầy vẻ tươi cười.Vương Tiểu Hà không phải người lề mề, thừa dịp trời còn chưa tối đã đi theo Tiểu Lưu về văn phòng quản lý bất động sản, một tay giao tiền, một tay giao chìa khóa.Tuy nhiên khi xin giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà bà lại gặp phải khó khăn, bà muốn ghi tên con gái, nhưng con gái bà vẫn đang mang họ của Hạ Thiên Cao.Nếu Hạ Thiên Cao đối xử tốt với con gái bà vậy thì thôi, mang họ của ông ta cũng không sao, bà và lão Ngũ đều không phải là người cứng nhắc. Nhưng hết lần này đến lần khác ông ta lại đối xử tệ với con gái bà."Trước hết cứ viết tên tôi, đợi một thời gian nữa tôi sẽ lại đến sang tên cho con gái tôi." - Vương Tiểu Hà đưa ra quyết định cuối cùng.Tiểu Lưu không quan tâm, anh ta viết tên của Vương Tiểu Hà lên giấy chứng nhận quyền sở hữu, rồi đưa nó cho bà: "Ngày mai, bà cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu này và các tài liệu sửa lại bản án oan của hai người đến Cục Cảnh sát để giải quyết là xong.""Ầy, được, cám ơn đồng chí Tiểu Lưu.""Đừng khách sáo, đừng khách sáo."Vương Tiểu Hà mang giấy chứng nhận quyền sở hữu vừa được phát hành trở về, bên phía đám Ngu Thanh Nhàn đang dọn dẹp nhà cửa, tất cả đều là người tay chân nhanh nhẹn, cộng thêm có nhiều người, chỉ chốc lát sau đã quét dọn sạch sẽ.Dọn nhà bên này còn có hai đồng chí nam thân thể khỏe mạnh, Tần Kỷ Huy rất tự giác đảm nhận những công việc nặng nhọc trong nhà, chẳng hạn như nối bóng đèn và quét mạng nhện trên mái hiên.Vương Tiểu Hà trở về thấy vậy, cảm thấy khá xấu hổ nên nhất quyết mời họ đến một tiệm cơm ở bên ngoài để ăn tối.Bà cụ Tần từ chối: “Nhà chúng tôi còn có ông nó đang đợi tôi về nấu cơm, nên không cùng đi ăn với các cháu được, các cháu cứ đi đi.”Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen cũng không muốn làm phiền gia đình ba người vất vả mới đoàn tụ: "Chúng tôi cũng không đi đâu, buổi trưa còn rất nhiều thức ăn, nếu không ăn sẽ hỏng mất."Vương Tiểu Hà mời liên tục mời nhưng họ vẫn không chịu đi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vậy tôi không giữ mọi người nữa, ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức tiệc đãi khách, mọi người nhất định phải tới đấy."