*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 390: Chương 390

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn vỗ đầu: "Gần đây trong tiệm bận rộn quá, mỗi ngày về đến kí túc xá thì ngã xuống giường đã ngủ mất, sáng sớm lại đi đến tiệm nên thậm chí em còn không biết bà gửi điện tín cho em ấy chứ. Nhưng em có viết thư báo cho bà nội chuyện em mở quán rồi, có lẽ hai ngày nữa thư sẽ đến nơi. Đợi chút nữa rảnh rồi em đi gọi điện thoại cho bà."Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại lo lắng: "Bà có nói với anh là bà tìm em vì chuyện gì không? Có phải trong nhà xảy ra chuyện rồi không?"Thời kỳ này thư từ đều tính chữ để thu tiền. Bà cụ Đường vẫn luôn hào phóng với Ngu Thanh Nhàn, mà đối xử với bản thân thì lại vô cùng tiết kiệm. Bà cụ có thể tiêu tiền gửi điện tín, chỉ sợ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi."Trong nhà xảy ra chuyện anh còn có thể bình tĩnh ngồi đây cãi lộn với em à? Trong nhà không có chuyện gì cả, hình như là có quan hệ với nhà bà ngoại em đấy."Ngu Thanh Nhàn thở phào: "Không có chuyện gì thì tốt rồi, chút nữa em gọi điện thoại cho bà.""Được."Quân nhân tham gia quân ngũ đều ăn nhanh uống nhanh, bát mì của Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa ăn xong thì Đường Giang và Hàn Dục đều ăn xong hết rồi.Hai người uống thêm một chén trà nữa thì rời đi. Đường Giang xin nghỉ một ngày, trước sáu giờ tối phải có mặt tạ đơn vị, mà họ còn phải mua đồ linh tinh giúp chiến hữu nữa, nếu tiếp tục ở lại thì sẽ không về kịp.Hàn Dục đi sau Đường Giang nửa bước, đi bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, nói với cô bằng giọng trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông-xen: "Tạm biệt."Từ lúc vào tiệm đến giờ Hàn Dục không nói một lời nào cả, bây giờ nói với giọng điệu trân trọng thế này khiến Ngu Thanh Nhàn ngẩn người.Cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, một lát sau, Ngu Thanh Nhàn mới nói: "Tạm biệt."Hàn Dục đi rồi, Ngu Thanh Nhàn ghé vào quầy hàng trầm tư.Cô cảm thấy ánh mắt Hàn Dục nhìn cô không thích hợp cho lắm, lại hồi tưởng lại cảnh tượng ở chung với Hàn Dục mấy ngày trước, cặp mày của Ngu Thanh Nhàn nhăn đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.Cô có một loại cảm giác, cái ánh mắt Hàn Dục nhìn cô giống như nhìn một người đã từng quen biết vậy.Lại có khách đến mua trà sữa, Ngu Thanh Nhàn đành vứt Hàn Dục ra sau đầu. Sau khi bận xong Ngu Thanh Nhàn bớt chút thời gian đi đến quầy bán quà vặt bên cạnh trường học, dùng điện thoại công cộng gọi về Đường gia thôn, không bao lâu sau bà cụ Đường đã nghe máy.Hỏi thăm đơn giản xong, bà cụ Đường kể cho Ngu Thanh Nhàn nghe: "Cái ông cậu cả kia của cháu, không biết làm cách nào mà chuộc chị họ cháu ra rồi. Bây giờ họ đang chuẩn bị đến Yến Kinh, bà sợ họ tìm cháu gây phiền toái. Tóm lại là cháu cẩn thận chút nhé, có việc thì cứ gọi cho anh cả cháu."Yến Kinh lớn như thế, cho dù Lý Ưu Ưu có đến hay không cô cũng không thèm để ý, chỉ cần những người này đừng múa máy trước mặt cô là được.Nhưng mà Lý Ưu Ưu không có khả năng vừa trở nên nổi bật vừa có cuộc sống hạnh phúc giống như đời trước nữa. Đời trước nguyên thân bị họ hủy hoại cả đời vẫn chưa đủ, ngay cả c.h.ế.t rồi mà vẫn còn phải góp một viên gạch cho tình yêu của họ.

Ngu Thanh Nhàn vỗ đầu: "Gần đây trong tiệm bận rộn quá, mỗi ngày về đến kí túc xá thì ngã xuống giường đã ngủ mất, sáng sớm lại đi đến tiệm nên thậm chí em còn không biết bà gửi điện tín cho em ấy chứ. Nhưng em có viết thư báo cho bà nội chuyện em mở quán rồi, có lẽ hai ngày nữa thư sẽ đến nơi. Đợi chút nữa rảnh rồi em đi gọi điện thoại cho bà."

Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại lo lắng: "Bà có nói với anh là bà tìm em vì chuyện gì không? Có phải trong nhà xảy ra chuyện rồi không?"

Thời kỳ này thư từ đều tính chữ để thu tiền. Bà cụ Đường vẫn luôn hào phóng với Ngu Thanh Nhàn, mà đối xử với bản thân thì lại vô cùng tiết kiệm. Bà cụ có thể tiêu tiền gửi điện tín, chỉ sợ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Trong nhà xảy ra chuyện anh còn có thể bình tĩnh ngồi đây cãi lộn với em à? Trong nhà không có chuyện gì cả, hình như là có quan hệ với nhà bà ngoại em đấy."

Ngu Thanh Nhàn thở phào: "Không có chuyện gì thì tốt rồi, chút nữa em gọi điện thoại cho bà."

"Được."

Quân nhân tham gia quân ngũ đều ăn nhanh uống nhanh, bát mì của Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa ăn xong thì Đường Giang và Hàn Dục đều ăn xong hết rồi.

Hai người uống thêm một chén trà nữa thì rời đi. Đường Giang xin nghỉ một ngày, trước sáu giờ tối phải có mặt tạ đơn vị, mà họ còn phải mua đồ linh tinh giúp chiến hữu nữa, nếu tiếp tục ở lại thì sẽ không về kịp.

Hàn Dục đi sau Đường Giang nửa bước, đi bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, nói với cô bằng giọng trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông-xen: "Tạm biệt."

Từ lúc vào tiệm đến giờ Hàn Dục không nói một lời nào cả, bây giờ nói với giọng điệu trân trọng thế này khiến Ngu Thanh Nhàn ngẩn người.

Cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, một lát sau, Ngu Thanh Nhàn mới nói: "Tạm biệt."

Hàn Dục đi rồi, Ngu Thanh Nhàn ghé vào quầy hàng trầm tư.

Cô cảm thấy ánh mắt Hàn Dục nhìn cô không thích hợp cho lắm, lại hồi tưởng lại cảnh tượng ở chung với Hàn Dục mấy ngày trước, cặp mày của Ngu Thanh Nhàn nhăn đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.

Cô có một loại cảm giác, cái ánh mắt Hàn Dục nhìn cô giống như nhìn một người đã từng quen biết vậy.

Lại có khách đến mua trà sữa, Ngu Thanh Nhàn đành vứt Hàn Dục ra sau đầu. Sau khi bận xong Ngu Thanh Nhàn bớt chút thời gian đi đến quầy bán quà vặt bên cạnh trường học, dùng điện thoại công cộng gọi về Đường gia thôn, không bao lâu sau bà cụ Đường đã nghe máy.

Hỏi thăm đơn giản xong, bà cụ Đường kể cho Ngu Thanh Nhàn nghe: "Cái ông cậu cả kia của cháu, không biết làm cách nào mà chuộc chị họ cháu ra rồi. Bây giờ họ đang chuẩn bị đến Yến Kinh, bà sợ họ tìm cháu gây phiền toái. Tóm lại là cháu cẩn thận chút nhé, có việc thì cứ gọi cho anh cả cháu."

Yến Kinh lớn như thế, cho dù Lý Ưu Ưu có đến hay không cô cũng không thèm để ý, chỉ cần những người này đừng múa máy trước mặt cô là được.

Nhưng mà Lý Ưu Ưu không có khả năng vừa trở nên nổi bật vừa có cuộc sống hạnh phúc giống như đời trước nữa. Đời trước nguyên thân bị họ hủy hoại cả đời vẫn chưa đủ, ngay cả c.h.ế.t rồi mà vẫn còn phải góp một viên gạch cho tình yêu của họ.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn vỗ đầu: "Gần đây trong tiệm bận rộn quá, mỗi ngày về đến kí túc xá thì ngã xuống giường đã ngủ mất, sáng sớm lại đi đến tiệm nên thậm chí em còn không biết bà gửi điện tín cho em ấy chứ. Nhưng em có viết thư báo cho bà nội chuyện em mở quán rồi, có lẽ hai ngày nữa thư sẽ đến nơi. Đợi chút nữa rảnh rồi em đi gọi điện thoại cho bà."Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại lo lắng: "Bà có nói với anh là bà tìm em vì chuyện gì không? Có phải trong nhà xảy ra chuyện rồi không?"Thời kỳ này thư từ đều tính chữ để thu tiền. Bà cụ Đường vẫn luôn hào phóng với Ngu Thanh Nhàn, mà đối xử với bản thân thì lại vô cùng tiết kiệm. Bà cụ có thể tiêu tiền gửi điện tín, chỉ sợ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi."Trong nhà xảy ra chuyện anh còn có thể bình tĩnh ngồi đây cãi lộn với em à? Trong nhà không có chuyện gì cả, hình như là có quan hệ với nhà bà ngoại em đấy."Ngu Thanh Nhàn thở phào: "Không có chuyện gì thì tốt rồi, chút nữa em gọi điện thoại cho bà.""Được."Quân nhân tham gia quân ngũ đều ăn nhanh uống nhanh, bát mì của Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa ăn xong thì Đường Giang và Hàn Dục đều ăn xong hết rồi.Hai người uống thêm một chén trà nữa thì rời đi. Đường Giang xin nghỉ một ngày, trước sáu giờ tối phải có mặt tạ đơn vị, mà họ còn phải mua đồ linh tinh giúp chiến hữu nữa, nếu tiếp tục ở lại thì sẽ không về kịp.Hàn Dục đi sau Đường Giang nửa bước, đi bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, nói với cô bằng giọng trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông-xen: "Tạm biệt."Từ lúc vào tiệm đến giờ Hàn Dục không nói một lời nào cả, bây giờ nói với giọng điệu trân trọng thế này khiến Ngu Thanh Nhàn ngẩn người.Cô ngẩng đầu lên đối diện với anh, một lát sau, Ngu Thanh Nhàn mới nói: "Tạm biệt."Hàn Dục đi rồi, Ngu Thanh Nhàn ghé vào quầy hàng trầm tư.Cô cảm thấy ánh mắt Hàn Dục nhìn cô không thích hợp cho lắm, lại hồi tưởng lại cảnh tượng ở chung với Hàn Dục mấy ngày trước, cặp mày của Ngu Thanh Nhàn nhăn đến độ có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.Cô có một loại cảm giác, cái ánh mắt Hàn Dục nhìn cô giống như nhìn một người đã từng quen biết vậy.Lại có khách đến mua trà sữa, Ngu Thanh Nhàn đành vứt Hàn Dục ra sau đầu. Sau khi bận xong Ngu Thanh Nhàn bớt chút thời gian đi đến quầy bán quà vặt bên cạnh trường học, dùng điện thoại công cộng gọi về Đường gia thôn, không bao lâu sau bà cụ Đường đã nghe máy.Hỏi thăm đơn giản xong, bà cụ Đường kể cho Ngu Thanh Nhàn nghe: "Cái ông cậu cả kia của cháu, không biết làm cách nào mà chuộc chị họ cháu ra rồi. Bây giờ họ đang chuẩn bị đến Yến Kinh, bà sợ họ tìm cháu gây phiền toái. Tóm lại là cháu cẩn thận chút nhé, có việc thì cứ gọi cho anh cả cháu."Yến Kinh lớn như thế, cho dù Lý Ưu Ưu có đến hay không cô cũng không thèm để ý, chỉ cần những người này đừng múa máy trước mặt cô là được.Nhưng mà Lý Ưu Ưu không có khả năng vừa trở nên nổi bật vừa có cuộc sống hạnh phúc giống như đời trước nữa. Đời trước nguyên thân bị họ hủy hoại cả đời vẫn chưa đủ, ngay cả c.h.ế.t rồi mà vẫn còn phải góp một viên gạch cho tình yêu của họ.

Chương 390: Chương 390