*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 391: Chương 391

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bây giờ cô ta chẳng qua là không thể đi học, không thể thi vào đại học mà thôi.Đời người có nhiều đường như thế, nếu Lý Ưu Ưu lại đủ thông suốt. Cái loại người vô lương tâm không chừa thủ đoạn này ấy mà, không có đường bọn họ còn có thể tự tạo ra một con đường ấy chứ.Mà việc của Ngu Thanh Nhàn là phá hủy từng con đường cô ta tạo ra, nếu không thì sao có thể an ủi nguyên thân được?"Cô ta thích đến thì cứ đến đi. Bà nội à, con nói bà nghe, con mở một tiệm trà sữa nhỏ bên cạnh trường học, đã kiếm được tiền rồi. Chờ con mua được nhà ở Yến Kinh, con đón mọi người lên đây nhé, để con chăm sóc mọi người lúc về già." Mọi người ở đây tất nhiên sẽ bao gồm cả bác trai Đường và bác gái Đường rồi.Nói bằng lương tâm thì bác trai Đường và bác gái Đường đúng là rất xứng chức, không kém gì so với cha mẹ ruột của cô cả.Bà cụ Đường vui mừng cười toe: "Được được được, chờ con mua được nhà lớn đón chúng ta lên đó dưỡng lão. Chờ chút nữa về nhà bà nói với ông nội con, đảm bảo bọn họ cười tít mắt cho xem."Bà cháu hai người nói chuyện thêm vài phút, cuối cùng vẫn là bà cụ Đường đau lòng tiền điện thoại đắt đỏ nên bảo Ngu Thanh Nhàn tắt máy đi.Cúp máy rồi, và tâm tình của bà cụ Đường vẫn chưa hết vui vẻ. Điện thoại đặt ở nhà văn hóa của đại đội, trước khi đến nhận điện thoại thì bà cụ đang ngồi dưới tàng cây dương để làm đế giày, sau khi biết bà cụ đến nhận điện thoại, mấy bà bạn già cùng ngồi đó với bà cụ cũng theo đến.Bà cụ Đường vừa cúp điện thoại, đám bạn già của bà cụ đứng cạnh đã vội hỏi: "Chị dâu hai, Nhàn Nhàn nhà bà nói gì thế?"Từ lúc Ngu Thanh Nhàn về thôn đến giờ, mỗi lần bà cụ Đường nói chuyện với đám chị em, hai ba câu cũng không rời khỏi cháu gái.Mà cháu gái của bà cụ đúng thật là cũng không chịu thua kém, chỉ mỗi điểm thi đại học của cô thôi cũng đủ để bà cụ Đường khoe khoang một thời gian rồi."Nó nói nó mở một cửa tiệm trà sữa nhỏ bên cạnh trường học, buôn bán lời được không ít tiền. Chờ nó mua được nhà ở Yến Kinh sẽ đón chúng tôi đến đó dưỡng lão." Bà cụ Đường cười toét miệng.Cho dù bà cụ có thể đi đến Yến Kinh hay không đi nữa, thì cháu gái có lòng này cũng đủ bà cụ vui vẻ rồi.Bà lão vừa hỏi bà cụ Đường vô cùng hâm mộ: "Yến Kinh chính là thủ đô đấy. Nhàn Nhàn nhà bà cũng hiếu thuận quá đi, bà cũng rất có phúc khí. Nếu cháu trai của tôi cũng có thể hiếu thuận với tôi như thế thì tốt rồi.""Lời này của bà đúng là vô lý mà. Tiểu Đào nhà bà còn chưa đủ hiếu thuận á? Từ nhỏ đến lớn nó có gì ngon cũng phải để phần cho bà một nửa đấy." Bà cụ Đường cũng không khách khí thổi phồng bạn già lên đến tận trời.Những người đi theo bà cụ Đường đến đây đều là đám chị em tốt của bà cụ cả, họ cũng thật lòng hâm mộ bà cụ Đường. Bà cụ Đường ngẩng đầu ưỡn ngực, nhận lấy lời ca ngợi của các chị em.Khi về nhà, Bà cụ Đường kể lại những gì Ngu Thanh Nhàn nói trong điện thoại với đám người bác gái Đường.Bác gái Đường vui mừng đến độ ăn nhiều thêm một cái bánh mì.Đường Hải, Đường Hà bây giờ đang được nghỉ ở nhà, nghe thế thì hỏi: "Vậy có phải chúng ta sẽ có hộ khẩu ở Yến Kinh không?"

Bây giờ cô ta chẳng qua là không thể đi học, không thể thi vào đại học mà thôi.

Đời người có nhiều đường như thế, nếu Lý Ưu Ưu lại đủ thông suốt. Cái loại người vô lương tâm không chừa thủ đoạn này ấy mà, không có đường bọn họ còn có thể tự tạo ra một con đường ấy chứ.

Mà việc của Ngu Thanh Nhàn là phá hủy từng con đường cô ta tạo ra, nếu không thì sao có thể an ủi nguyên thân được?

"Cô ta thích đến thì cứ đến đi. Bà nội à, con nói bà nghe, con mở một tiệm trà sữa nhỏ bên cạnh trường học, đã kiếm được tiền rồi. Chờ con mua được nhà ở Yến Kinh, con đón mọi người lên đây nhé, để con chăm sóc mọi người lúc về già." Mọi người ở đây tất nhiên sẽ bao gồm cả bác trai Đường và bác gái Đường rồi.

Nói bằng lương tâm thì bác trai Đường và bác gái Đường đúng là rất xứng chức, không kém gì so với cha mẹ ruột của cô cả.

Bà cụ Đường vui mừng cười toe: "Được được được, chờ con mua được nhà lớn đón chúng ta lên đó dưỡng lão. Chờ chút nữa về nhà bà nói với ông nội con, đảm bảo bọn họ cười tít mắt cho xem."

Bà cháu hai người nói chuyện thêm vài phút, cuối cùng vẫn là bà cụ Đường đau lòng tiền điện thoại đắt đỏ nên bảo Ngu Thanh Nhàn tắt máy đi.

Cúp máy rồi, và tâm tình của bà cụ Đường vẫn chưa hết vui vẻ. Điện thoại đặt ở nhà văn hóa của đại đội, trước khi đến nhận điện thoại thì bà cụ đang ngồi dưới tàng cây dương để làm đế giày, sau khi biết bà cụ đến nhận điện thoại, mấy bà bạn già cùng ngồi đó với bà cụ cũng theo đến.

Bà cụ Đường vừa cúp điện thoại, đám bạn già của bà cụ đứng cạnh đã vội hỏi: "Chị dâu hai, Nhàn Nhàn nhà bà nói gì thế?"

Từ lúc Ngu Thanh Nhàn về thôn đến giờ, mỗi lần bà cụ Đường nói chuyện với đám chị em, hai ba câu cũng không rời khỏi cháu gái.

Mà cháu gái của bà cụ đúng thật là cũng không chịu thua kém, chỉ mỗi điểm thi đại học của cô thôi cũng đủ để bà cụ Đường khoe khoang một thời gian rồi.

"Nó nói nó mở một cửa tiệm trà sữa nhỏ bên cạnh trường học, buôn bán lời được không ít tiền. Chờ nó mua được nhà ở Yến Kinh sẽ đón chúng tôi đến đó dưỡng lão." Bà cụ Đường cười toét miệng.

Cho dù bà cụ có thể đi đến Yến Kinh hay không đi nữa, thì cháu gái có lòng này cũng đủ bà cụ vui vẻ rồi.

Bà lão vừa hỏi bà cụ Đường vô cùng hâm mộ: "Yến Kinh chính là thủ đô đấy. Nhàn Nhàn nhà bà cũng hiếu thuận quá đi, bà cũng rất có phúc khí. Nếu cháu trai của tôi cũng có thể hiếu thuận với tôi như thế thì tốt rồi."

"Lời này của bà đúng là vô lý mà. Tiểu Đào nhà bà còn chưa đủ hiếu thuận á? Từ nhỏ đến lớn nó có gì ngon cũng phải để phần cho bà một nửa đấy." Bà cụ Đường cũng không khách khí thổi phồng bạn già lên đến tận trời.

Những người đi theo bà cụ Đường đến đây đều là đám chị em tốt của bà cụ cả, họ cũng thật lòng hâm mộ bà cụ Đường. Bà cụ Đường ngẩng đầu ưỡn ngực, nhận lấy lời ca ngợi của các chị em.

Khi về nhà, Bà cụ Đường kể lại những gì Ngu Thanh Nhàn nói trong điện thoại với đám người bác gái Đường.

Bác gái Đường vui mừng đến độ ăn nhiều thêm một cái bánh mì.

Đường Hải, Đường Hà bây giờ đang được nghỉ ở nhà, nghe thế thì hỏi: "Vậy có phải chúng ta sẽ có hộ khẩu ở Yến Kinh không?"

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bây giờ cô ta chẳng qua là không thể đi học, không thể thi vào đại học mà thôi.Đời người có nhiều đường như thế, nếu Lý Ưu Ưu lại đủ thông suốt. Cái loại người vô lương tâm không chừa thủ đoạn này ấy mà, không có đường bọn họ còn có thể tự tạo ra một con đường ấy chứ.Mà việc của Ngu Thanh Nhàn là phá hủy từng con đường cô ta tạo ra, nếu không thì sao có thể an ủi nguyên thân được?"Cô ta thích đến thì cứ đến đi. Bà nội à, con nói bà nghe, con mở một tiệm trà sữa nhỏ bên cạnh trường học, đã kiếm được tiền rồi. Chờ con mua được nhà ở Yến Kinh, con đón mọi người lên đây nhé, để con chăm sóc mọi người lúc về già." Mọi người ở đây tất nhiên sẽ bao gồm cả bác trai Đường và bác gái Đường rồi.Nói bằng lương tâm thì bác trai Đường và bác gái Đường đúng là rất xứng chức, không kém gì so với cha mẹ ruột của cô cả.Bà cụ Đường vui mừng cười toe: "Được được được, chờ con mua được nhà lớn đón chúng ta lên đó dưỡng lão. Chờ chút nữa về nhà bà nói với ông nội con, đảm bảo bọn họ cười tít mắt cho xem."Bà cháu hai người nói chuyện thêm vài phút, cuối cùng vẫn là bà cụ Đường đau lòng tiền điện thoại đắt đỏ nên bảo Ngu Thanh Nhàn tắt máy đi.Cúp máy rồi, và tâm tình của bà cụ Đường vẫn chưa hết vui vẻ. Điện thoại đặt ở nhà văn hóa của đại đội, trước khi đến nhận điện thoại thì bà cụ đang ngồi dưới tàng cây dương để làm đế giày, sau khi biết bà cụ đến nhận điện thoại, mấy bà bạn già cùng ngồi đó với bà cụ cũng theo đến.Bà cụ Đường vừa cúp điện thoại, đám bạn già của bà cụ đứng cạnh đã vội hỏi: "Chị dâu hai, Nhàn Nhàn nhà bà nói gì thế?"Từ lúc Ngu Thanh Nhàn về thôn đến giờ, mỗi lần bà cụ Đường nói chuyện với đám chị em, hai ba câu cũng không rời khỏi cháu gái.Mà cháu gái của bà cụ đúng thật là cũng không chịu thua kém, chỉ mỗi điểm thi đại học của cô thôi cũng đủ để bà cụ Đường khoe khoang một thời gian rồi."Nó nói nó mở một cửa tiệm trà sữa nhỏ bên cạnh trường học, buôn bán lời được không ít tiền. Chờ nó mua được nhà ở Yến Kinh sẽ đón chúng tôi đến đó dưỡng lão." Bà cụ Đường cười toét miệng.Cho dù bà cụ có thể đi đến Yến Kinh hay không đi nữa, thì cháu gái có lòng này cũng đủ bà cụ vui vẻ rồi.Bà lão vừa hỏi bà cụ Đường vô cùng hâm mộ: "Yến Kinh chính là thủ đô đấy. Nhàn Nhàn nhà bà cũng hiếu thuận quá đi, bà cũng rất có phúc khí. Nếu cháu trai của tôi cũng có thể hiếu thuận với tôi như thế thì tốt rồi.""Lời này của bà đúng là vô lý mà. Tiểu Đào nhà bà còn chưa đủ hiếu thuận á? Từ nhỏ đến lớn nó có gì ngon cũng phải để phần cho bà một nửa đấy." Bà cụ Đường cũng không khách khí thổi phồng bạn già lên đến tận trời.Những người đi theo bà cụ Đường đến đây đều là đám chị em tốt của bà cụ cả, họ cũng thật lòng hâm mộ bà cụ Đường. Bà cụ Đường ngẩng đầu ưỡn ngực, nhận lấy lời ca ngợi của các chị em.Khi về nhà, Bà cụ Đường kể lại những gì Ngu Thanh Nhàn nói trong điện thoại với đám người bác gái Đường.Bác gái Đường vui mừng đến độ ăn nhiều thêm một cái bánh mì.Đường Hải, Đường Hà bây giờ đang được nghỉ ở nhà, nghe thế thì hỏi: "Vậy có phải chúng ta sẽ có hộ khẩu ở Yến Kinh không?"

Chương 391: Chương 391