*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 402: Chương 402

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn trợn mắt: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, chúng ta còn chưa xác định quan hệ đâu."Hàn Dục dừng bước, nhìn cô với vẻ mặt lên án:"Anh không ngờ em là người như thế, em đã theo anh lên núi ngắm lá phong còn nói chúng ta chưa xác định quan hệ. Xấu xa, em giở trò lưu manh với anh."Ngu Thanh Nhàn bị Hàn Dục chọc cười, cô đưa tay bóp mặt anh:"Được rồi được rồi, đừng có giả bộ nữa, nếu để đám lính cấp dưới của anh nhìn thấy, họ sẽ vỡ mộng nữa."Hàn Dục cũng tưởng tượng một chút, cũng cười theo, anh tiến đến bên tai Ngu Thanh Nhàn:"Vậy cũng tốt, sau này để một mình em ngắm."Đều là người trưởng thành rồi, không ai là nam nữ đơn thuần nữa, lời Hàn Dục nói khiến Ngu Thanh Nhàn lập tức nghĩ linh tinh. Ánh mắt cô nhìn Hàn Dục cũng bắt đầu không nghiêm chỉnh.Hàn Dục vốn chỉ tùy tiện c.h.é.m gió một câu, thấy ánh mắt Ngu Thanh Nhàn nhìn mình, ánh mắt anh cũng tối đi theo.Anh bỏ máy ảnh vào trong túi, cầm tay cô tiếp tục đi về phía trước. Đằng trước có một lối rẽ, đầu bên kia lối rẽ là một con đường nhỏ mọc cỏ um tùm, Hàn Dục ấn Ngu Thanh Nhàn lên một gốc cây phong, áp người mình lên.Ngu Thanh Nhàn nhắm mắt ngừng thở, tay đặt lên người Hàn Dục, anh ôm lấy eo cô, hai người môi lưỡi tương giao, vô cùng triền miên.Sau khi kết thúc nụ hôn, Ngu Thanh Nhàn thở hổn hển dựa vào n.g.ự.c Hàn Dục, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.Hàn Dục không nhịn được hôn một cái lên đỉnh đầu cô, nói bằng giọng khàn khàn:"Chúng ta đi thôi, nếu còn không đi, tiếp theo xảy ra chuyện gì không nói chắc được."Ngu Thanh Nhàn cảm nhận sự thay đổi từ cơ thể Hàn Dục, cô ra khỏi vòng tay của anh, liếc nhìn xuống dưới, ho khan một tiếng để che giấu:"Cái đó, chúng ta đi thôi. Anh khát không, có muốn uống nước không?"Hàn Dục nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ửng vì nụ hôn của Ngu Thanh Nhàn:"Khát lắm."Một lời hai nghĩa.Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái, xoay người rời đi:"Vậy thì anh cứ khát đi."Hàn Dục đuổi theo, mạnh mẽ kéo tay Ngu Thanh Nhàn, để mười ngón tay đan chặt:"Giận à?""Giận cái gì? Em không giận, anh trong nóng ngoài lạnh không phải là em không biết.""Nói gì vậy, sao lại là trong nóng ngoài lạnh? Rõ ràng trước mặt em, anh rất nóng? Đồng chí Thanh Nhàn, nhận thức của em về anh còn chưa đủ chính xác đâu, xem ra anh còn cần phải cố gắng.""Ôi, anh làm cái gì thế? Buổi chiều rồi, chui vào rừng đến lúc quay về thì trời tối mất... a... ưm..." Ngu Thanh Nhàn còn chưa phàn nàn xong, lời đã bị nuốt mất giữa môi lưỡi.Buổi hẹn hò trong rừng phong này đương nhiên là điều lãng mạn khiến người ta sung sướng, nếu như trên đường quay về không gặp phải Đường Giang ra ngoài huấn luyện trở về.Hiện giờ Ngu Thanh Nhàn đang đứng sau lưng Hàn Dục và Đường Giang, chắp tay sau lưng ngắm trời ngắm đất, chỉ là không ngắm Hàn Dục.Lúc này Đường Giang đã tức điên lên rồi, anh ấy vẫn luôn coi Hàn Dục là đồng đội thân thiết, anh em tốt, cấp trên gần gũi của mình, kết quả thì sao?Mẹ kiếp, Hàn Dục muốn làm em rể mình!Nếu quang minh chính đại muốn làm em rể anh ấy thì thôi, không ngờ Hàn Dục lại mưu mẹo như thế, nhân lúc anh ấy không có ở đây, lừa em gái tuổi nhỏ tính cách đơn thuần của anh đến ngắm lá phong!

Ngu Thanh Nhàn trợn mắt: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, chúng ta còn chưa xác định quan hệ đâu."

Hàn Dục dừng bước, nhìn cô với vẻ mặt lên án:

"Anh không ngờ em là người như thế, em đã theo anh lên núi ngắm lá phong còn nói chúng ta chưa xác định quan hệ. Xấu xa, em giở trò lưu manh với anh."

Ngu Thanh Nhàn bị Hàn Dục chọc cười, cô đưa tay bóp mặt anh:

"Được rồi được rồi, đừng có giả bộ nữa, nếu để đám lính cấp dưới của anh nhìn thấy, họ sẽ vỡ mộng nữa."

Hàn Dục cũng tưởng tượng một chút, cũng cười theo, anh tiến đến bên tai Ngu Thanh Nhàn:

"Vậy cũng tốt, sau này để một mình em ngắm."

Đều là người trưởng thành rồi, không ai là nam nữ đơn thuần nữa, lời Hàn Dục nói khiến Ngu Thanh Nhàn lập tức nghĩ linh tinh. Ánh mắt cô nhìn Hàn Dục cũng bắt đầu không nghiêm chỉnh.

Hàn Dục vốn chỉ tùy tiện c.h.é.m gió một câu, thấy ánh mắt Ngu Thanh Nhàn nhìn mình, ánh mắt anh cũng tối đi theo.

Anh bỏ máy ảnh vào trong túi, cầm tay cô tiếp tục đi về phía trước. Đằng trước có một lối rẽ, đầu bên kia lối rẽ là một con đường nhỏ mọc cỏ um tùm, Hàn Dục ấn Ngu Thanh Nhàn lên một gốc cây phong, áp người mình lên.

Ngu Thanh Nhàn nhắm mắt ngừng thở, tay đặt lên người Hàn Dục, anh ôm lấy eo cô, hai người môi lưỡi tương giao, vô cùng triền miên.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Ngu Thanh Nhàn thở hổn hển dựa vào n.g.ự.c Hàn Dục, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Hàn Dục không nhịn được hôn một cái lên đỉnh đầu cô, nói bằng giọng khàn khàn:

"Chúng ta đi thôi, nếu còn không đi, tiếp theo xảy ra chuyện gì không nói chắc được."

Ngu Thanh Nhàn cảm nhận sự thay đổi từ cơ thể Hàn Dục, cô ra khỏi vòng tay của anh, liếc nhìn xuống dưới, ho khan một tiếng để che giấu:

"Cái đó, chúng ta đi thôi. Anh khát không, có muốn uống nước không?"

Hàn Dục nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ửng vì nụ hôn của Ngu Thanh Nhàn:

"Khát lắm."

Một lời hai nghĩa.

Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái, xoay người rời đi:

"Vậy thì anh cứ khát đi."

Hàn Dục đuổi theo, mạnh mẽ kéo tay Ngu Thanh Nhàn, để mười ngón tay đan chặt:

"Giận à?"

"Giận cái gì? Em không giận, anh trong nóng ngoài lạnh không phải là em không biết."

"Nói gì vậy, sao lại là trong nóng ngoài lạnh? Rõ ràng trước mặt em, anh rất nóng? Đồng chí Thanh Nhàn, nhận thức của em về anh còn chưa đủ chính xác đâu, xem ra anh còn cần phải cố gắng."

"Ôi, anh làm cái gì thế? Buổi chiều rồi, chui vào rừng đến lúc quay về thì trời tối mất... a... ưm..." Ngu Thanh Nhàn còn chưa phàn nàn xong, lời đã bị nuốt mất giữa môi lưỡi.

Buổi hẹn hò trong rừng phong này đương nhiên là điều lãng mạn khiến người ta sung sướng, nếu như trên đường quay về không gặp phải Đường Giang ra ngoài huấn luyện trở về.

Hiện giờ Ngu Thanh Nhàn đang đứng sau lưng Hàn Dục và Đường Giang, chắp tay sau lưng ngắm trời ngắm đất, chỉ là không ngắm Hàn Dục.

Lúc này Đường Giang đã tức điên lên rồi, anh ấy vẫn luôn coi Hàn Dục là đồng đội thân thiết, anh em tốt, cấp trên gần gũi của mình, kết quả thì sao?

Mẹ kiếp, Hàn Dục muốn làm em rể mình!

Nếu quang minh chính đại muốn làm em rể anh ấy thì thôi, không ngờ Hàn Dục lại mưu mẹo như thế, nhân lúc anh ấy không có ở đây, lừa em gái tuổi nhỏ tính cách đơn thuần của anh đến ngắm lá phong!

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn trợn mắt: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, chúng ta còn chưa xác định quan hệ đâu."Hàn Dục dừng bước, nhìn cô với vẻ mặt lên án:"Anh không ngờ em là người như thế, em đã theo anh lên núi ngắm lá phong còn nói chúng ta chưa xác định quan hệ. Xấu xa, em giở trò lưu manh với anh."Ngu Thanh Nhàn bị Hàn Dục chọc cười, cô đưa tay bóp mặt anh:"Được rồi được rồi, đừng có giả bộ nữa, nếu để đám lính cấp dưới của anh nhìn thấy, họ sẽ vỡ mộng nữa."Hàn Dục cũng tưởng tượng một chút, cũng cười theo, anh tiến đến bên tai Ngu Thanh Nhàn:"Vậy cũng tốt, sau này để một mình em ngắm."Đều là người trưởng thành rồi, không ai là nam nữ đơn thuần nữa, lời Hàn Dục nói khiến Ngu Thanh Nhàn lập tức nghĩ linh tinh. Ánh mắt cô nhìn Hàn Dục cũng bắt đầu không nghiêm chỉnh.Hàn Dục vốn chỉ tùy tiện c.h.é.m gió một câu, thấy ánh mắt Ngu Thanh Nhàn nhìn mình, ánh mắt anh cũng tối đi theo.Anh bỏ máy ảnh vào trong túi, cầm tay cô tiếp tục đi về phía trước. Đằng trước có một lối rẽ, đầu bên kia lối rẽ là một con đường nhỏ mọc cỏ um tùm, Hàn Dục ấn Ngu Thanh Nhàn lên một gốc cây phong, áp người mình lên.Ngu Thanh Nhàn nhắm mắt ngừng thở, tay đặt lên người Hàn Dục, anh ôm lấy eo cô, hai người môi lưỡi tương giao, vô cùng triền miên.Sau khi kết thúc nụ hôn, Ngu Thanh Nhàn thở hổn hển dựa vào n.g.ự.c Hàn Dục, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.Hàn Dục không nhịn được hôn một cái lên đỉnh đầu cô, nói bằng giọng khàn khàn:"Chúng ta đi thôi, nếu còn không đi, tiếp theo xảy ra chuyện gì không nói chắc được."Ngu Thanh Nhàn cảm nhận sự thay đổi từ cơ thể Hàn Dục, cô ra khỏi vòng tay của anh, liếc nhìn xuống dưới, ho khan một tiếng để che giấu:"Cái đó, chúng ta đi thôi. Anh khát không, có muốn uống nước không?"Hàn Dục nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ửng vì nụ hôn của Ngu Thanh Nhàn:"Khát lắm."Một lời hai nghĩa.Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái, xoay người rời đi:"Vậy thì anh cứ khát đi."Hàn Dục đuổi theo, mạnh mẽ kéo tay Ngu Thanh Nhàn, để mười ngón tay đan chặt:"Giận à?""Giận cái gì? Em không giận, anh trong nóng ngoài lạnh không phải là em không biết.""Nói gì vậy, sao lại là trong nóng ngoài lạnh? Rõ ràng trước mặt em, anh rất nóng? Đồng chí Thanh Nhàn, nhận thức của em về anh còn chưa đủ chính xác đâu, xem ra anh còn cần phải cố gắng.""Ôi, anh làm cái gì thế? Buổi chiều rồi, chui vào rừng đến lúc quay về thì trời tối mất... a... ưm..." Ngu Thanh Nhàn còn chưa phàn nàn xong, lời đã bị nuốt mất giữa môi lưỡi.Buổi hẹn hò trong rừng phong này đương nhiên là điều lãng mạn khiến người ta sung sướng, nếu như trên đường quay về không gặp phải Đường Giang ra ngoài huấn luyện trở về.Hiện giờ Ngu Thanh Nhàn đang đứng sau lưng Hàn Dục và Đường Giang, chắp tay sau lưng ngắm trời ngắm đất, chỉ là không ngắm Hàn Dục.Lúc này Đường Giang đã tức điên lên rồi, anh ấy vẫn luôn coi Hàn Dục là đồng đội thân thiết, anh em tốt, cấp trên gần gũi của mình, kết quả thì sao?Mẹ kiếp, Hàn Dục muốn làm em rể mình!Nếu quang minh chính đại muốn làm em rể anh ấy thì thôi, không ngờ Hàn Dục lại mưu mẹo như thế, nhân lúc anh ấy không có ở đây, lừa em gái tuổi nhỏ tính cách đơn thuần của anh đến ngắm lá phong!

Chương 402: Chương 402