*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 403: Chương 403
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nếu không phải hôm nay họ ra ngoài huấn luyện, vừa vặn đi ngang qua nơi này thì Đường Giang cũng không phát hiện ra được!Vừa nghĩ đến cảnh Hàn Dục lưu manh dắt tay em gái từ trên núi xuống, Đường Giang lại muốn tăng xông."Hàn Dục, tôi phải quyết đấu với anh!"Giờ phút này Đường Giang cảm thấy mình là một người hùng, mà Hàn Dục đối diện chính là một tên khốn nạn, một kẻ lưu manh.Hàn Dục cũng hơi run tay, anh không ngờ Đường Giang giữa đường lại chạy tới. Vừa rồi anh còn đang vui sướng đắc ý, hiện giờ anh có chút ủ rũ xấu hổ.Lúc dụ dỗ con gái nhà lành bị người lớn trong nhà nhìn thấy, phải đối phó thế nào đây, trong cuộc sống dài đằng đẵng của anh, thật sự chưa có ai dạy chuyện này, anh không có chút kinh nghiệm nào.Đối diện với cơn giận của anh vợ, Hàn Dục chỉ đành nói:"Đấu thì đấu, nhưng dù sao anh cũng phải để tôi đưa Nhàn Nhàn trở về đã chứ?"Đường Giang liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, lại liếc nhìn chiếc xe, sau đó quay đầu nhìn đội ngũ ra ngoài huấn luyện của mình. Hôm nay là cuối tuần, huấn luyện dã ngoại là tự nguyện, không phải nhiệm vụ, thêm một người bớt một người cũng không thành vấn đề."Không được, tôi đi chung với anh."Hàn Dục hít sâu một hơi:"Được."Hàn Dục lên xe ngồi vào ghế lái phụ, Đường Giang ngồi vào ghế tài xế trước Ngu Thanh Nhàn:"Nhàn Nhàn, em nồi ghế sau."Ngu Thanh Nhàn nhìn Hàn Dục với vẻ hả hê, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.Đúng là sông có khúc, người có lúc.Trong hai kiếp trước, Hàn Dục luôn đề phòng nghiêm ngặt những cậu con trai tiếp cận con gái mình, cho dù người ta kết hôn rồi anh vẫn tỏ thái độ khó chịu với người ta, khiến cho con rể lúc nào cũng run bần bật trước mặt anh.Có lẽ anh không nờ có một ngày anh bị người ta đề phòng như kẻ biến thái đâu nhỉ?Hàn Dục thật sự không ngờ, dù sao bất kể là thế giới trước hay là thế giới trước nữa, Ngu Thanh Nhàn xuyên không đều không có ông anh trai thân cận thế này.Đối diện với ánh mắt nhìn mình như nhìn kẻ trộm của Đường Giang, Hàn Dục thật sự không còn cách nào, ngay cả tức giận cũng không dám.Dù sao chuyện này nghĩ thế nào cũng là anh đuối lý.Hiện giờ Hàn Dục chỉ cảm thấy may mắn một điều, lúc mình và Ngu Thanh Nhàn thân mật trên núi, Đường Giang không có mặt ở đây.Hai người đưa Ngu Thanh Nhàn đến cổng trường, dọc đường nhiều lần Hàn Dục muốn bắt chuyện với Ngu Thanh Nhàn, đều bị Đường Giang cắt ngang.Ngu Thanh Nhàn không hề đau lòng cho Hàn Dục, cô nhịn cười đến mức sắp nội thương rồi.Ngu Thanh Nhàn xuống xe, dưới sự theo dõi sát sao của Đường Giang, Hàn Dục không dám nói câu nào với cô, chỉ đành chào một tiếng.Ngu Thanh Nhàn mỉm cười, nhìn xe họ đi xa mới quay người đi vào trường học, chưa được hai bước cô đã dừng lại.Lưu Ngọc Mai ôm sách, đứng cách cô không xa, cũng đang nhìn theo xe Hàn Dục rời đi giống cô.Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ ra chuyện Kim Lệ Quyên kể hôm đó.Để thu hút sự chú ý của Hàn Dục, chưa nói đến chuyện ngày ngày Lưu Ngọc Mai lượn qua lượn lại đội hình của họ, còn múa điệu Tân Cương trong buổi bộ đội hát giao lưu.Ngu Thanh Nhàn hơi dừng bước, sau đó đi về phía trước như không có chuyện gì:"Ngọc Mai."
Nếu không phải hôm nay họ ra ngoài huấn luyện, vừa vặn đi ngang qua nơi này thì Đường Giang cũng không phát hiện ra được!
Vừa nghĩ đến cảnh Hàn Dục lưu manh dắt tay em gái từ trên núi xuống, Đường Giang lại muốn tăng xông.
"Hàn Dục, tôi phải quyết đấu với anh!"
Giờ phút này Đường Giang cảm thấy mình là một người hùng, mà Hàn Dục đối diện chính là một tên khốn nạn, một kẻ lưu manh.
Hàn Dục cũng hơi run tay, anh không ngờ Đường Giang giữa đường lại chạy tới. Vừa rồi anh còn đang vui sướng đắc ý, hiện giờ anh có chút ủ rũ xấu hổ.
Lúc dụ dỗ con gái nhà lành bị người lớn trong nhà nhìn thấy, phải đối phó thế nào đây, trong cuộc sống dài đằng đẵng của anh, thật sự chưa có ai dạy chuyện này, anh không có chút kinh nghiệm nào.
Đối diện với cơn giận của anh vợ, Hàn Dục chỉ đành nói:
"Đấu thì đấu, nhưng dù sao anh cũng phải để tôi đưa Nhàn Nhàn trở về đã chứ?"
Đường Giang liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, lại liếc nhìn chiếc xe, sau đó quay đầu nhìn đội ngũ ra ngoài huấn luyện của mình. Hôm nay là cuối tuần, huấn luyện dã ngoại là tự nguyện, không phải nhiệm vụ, thêm một người bớt một người cũng không thành vấn đề.
"Không được, tôi đi chung với anh."
Hàn Dục hít sâu một hơi:
"Được."
Hàn Dục lên xe ngồi vào ghế lái phụ, Đường Giang ngồi vào ghế tài xế trước Ngu Thanh Nhàn:
"Nhàn Nhàn, em nồi ghế sau."
Ngu Thanh Nhàn nhìn Hàn Dục với vẻ hả hê, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.
Đúng là sông có khúc, người có lúc.
Trong hai kiếp trước, Hàn Dục luôn đề phòng nghiêm ngặt những cậu con trai tiếp cận con gái mình, cho dù người ta kết hôn rồi anh vẫn tỏ thái độ khó chịu với người ta, khiến cho con rể lúc nào cũng run bần bật trước mặt anh.
Có lẽ anh không nờ có một ngày anh bị người ta đề phòng như kẻ biến thái đâu nhỉ?
Hàn Dục thật sự không ngờ, dù sao bất kể là thế giới trước hay là thế giới trước nữa, Ngu Thanh Nhàn xuyên không đều không có ông anh trai thân cận thế này.
Đối diện với ánh mắt nhìn mình như nhìn kẻ trộm của Đường Giang, Hàn Dục thật sự không còn cách nào, ngay cả tức giận cũng không dám.
Dù sao chuyện này nghĩ thế nào cũng là anh đuối lý.
Hiện giờ Hàn Dục chỉ cảm thấy may mắn một điều, lúc mình và Ngu Thanh Nhàn thân mật trên núi, Đường Giang không có mặt ở đây.
Hai người đưa Ngu Thanh Nhàn đến cổng trường, dọc đường nhiều lần Hàn Dục muốn bắt chuyện với Ngu Thanh Nhàn, đều bị Đường Giang cắt ngang.
Ngu Thanh Nhàn không hề đau lòng cho Hàn Dục, cô nhịn cười đến mức sắp nội thương rồi.
Ngu Thanh Nhàn xuống xe, dưới sự theo dõi sát sao của Đường Giang, Hàn Dục không dám nói câu nào với cô, chỉ đành chào một tiếng.
Ngu Thanh Nhàn mỉm cười, nhìn xe họ đi xa mới quay người đi vào trường học, chưa được hai bước cô đã dừng lại.
Lưu Ngọc Mai ôm sách, đứng cách cô không xa, cũng đang nhìn theo xe Hàn Dục rời đi giống cô.
Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ ra chuyện Kim Lệ Quyên kể hôm đó.
Để thu hút sự chú ý của Hàn Dục, chưa nói đến chuyện ngày ngày Lưu Ngọc Mai lượn qua lượn lại đội hình của họ, còn múa điệu Tân Cương trong buổi bộ đội hát giao lưu.
Ngu Thanh Nhàn hơi dừng bước, sau đó đi về phía trước như không có chuyện gì:
"Ngọc Mai."
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nếu không phải hôm nay họ ra ngoài huấn luyện, vừa vặn đi ngang qua nơi này thì Đường Giang cũng không phát hiện ra được!Vừa nghĩ đến cảnh Hàn Dục lưu manh dắt tay em gái từ trên núi xuống, Đường Giang lại muốn tăng xông."Hàn Dục, tôi phải quyết đấu với anh!"Giờ phút này Đường Giang cảm thấy mình là một người hùng, mà Hàn Dục đối diện chính là một tên khốn nạn, một kẻ lưu manh.Hàn Dục cũng hơi run tay, anh không ngờ Đường Giang giữa đường lại chạy tới. Vừa rồi anh còn đang vui sướng đắc ý, hiện giờ anh có chút ủ rũ xấu hổ.Lúc dụ dỗ con gái nhà lành bị người lớn trong nhà nhìn thấy, phải đối phó thế nào đây, trong cuộc sống dài đằng đẵng của anh, thật sự chưa có ai dạy chuyện này, anh không có chút kinh nghiệm nào.Đối diện với cơn giận của anh vợ, Hàn Dục chỉ đành nói:"Đấu thì đấu, nhưng dù sao anh cũng phải để tôi đưa Nhàn Nhàn trở về đã chứ?"Đường Giang liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, lại liếc nhìn chiếc xe, sau đó quay đầu nhìn đội ngũ ra ngoài huấn luyện của mình. Hôm nay là cuối tuần, huấn luyện dã ngoại là tự nguyện, không phải nhiệm vụ, thêm một người bớt một người cũng không thành vấn đề."Không được, tôi đi chung với anh."Hàn Dục hít sâu một hơi:"Được."Hàn Dục lên xe ngồi vào ghế lái phụ, Đường Giang ngồi vào ghế tài xế trước Ngu Thanh Nhàn:"Nhàn Nhàn, em nồi ghế sau."Ngu Thanh Nhàn nhìn Hàn Dục với vẻ hả hê, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.Đúng là sông có khúc, người có lúc.Trong hai kiếp trước, Hàn Dục luôn đề phòng nghiêm ngặt những cậu con trai tiếp cận con gái mình, cho dù người ta kết hôn rồi anh vẫn tỏ thái độ khó chịu với người ta, khiến cho con rể lúc nào cũng run bần bật trước mặt anh.Có lẽ anh không nờ có một ngày anh bị người ta đề phòng như kẻ biến thái đâu nhỉ?Hàn Dục thật sự không ngờ, dù sao bất kể là thế giới trước hay là thế giới trước nữa, Ngu Thanh Nhàn xuyên không đều không có ông anh trai thân cận thế này.Đối diện với ánh mắt nhìn mình như nhìn kẻ trộm của Đường Giang, Hàn Dục thật sự không còn cách nào, ngay cả tức giận cũng không dám.Dù sao chuyện này nghĩ thế nào cũng là anh đuối lý.Hiện giờ Hàn Dục chỉ cảm thấy may mắn một điều, lúc mình và Ngu Thanh Nhàn thân mật trên núi, Đường Giang không có mặt ở đây.Hai người đưa Ngu Thanh Nhàn đến cổng trường, dọc đường nhiều lần Hàn Dục muốn bắt chuyện với Ngu Thanh Nhàn, đều bị Đường Giang cắt ngang.Ngu Thanh Nhàn không hề đau lòng cho Hàn Dục, cô nhịn cười đến mức sắp nội thương rồi.Ngu Thanh Nhàn xuống xe, dưới sự theo dõi sát sao của Đường Giang, Hàn Dục không dám nói câu nào với cô, chỉ đành chào một tiếng.Ngu Thanh Nhàn mỉm cười, nhìn xe họ đi xa mới quay người đi vào trường học, chưa được hai bước cô đã dừng lại.Lưu Ngọc Mai ôm sách, đứng cách cô không xa, cũng đang nhìn theo xe Hàn Dục rời đi giống cô.Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ ra chuyện Kim Lệ Quyên kể hôm đó.Để thu hút sự chú ý của Hàn Dục, chưa nói đến chuyện ngày ngày Lưu Ngọc Mai lượn qua lượn lại đội hình của họ, còn múa điệu Tân Cương trong buổi bộ đội hát giao lưu.Ngu Thanh Nhàn hơi dừng bước, sau đó đi về phía trước như không có chuyện gì:"Ngọc Mai."