*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 441: Chương 441
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Thím Đỗ nhận lấy phiếu, nắm tay Ngu Thanh Nhàn cảm kích nói: "Tiểu Ngu, thím cảm ơn cháu!""Thím đừng khách sáo với cháu, trởi không còn sớm nữa, cháu về trước nhé, chắc nhóm thanh niên trí thức cũng nấu cơm chín rồi. Lương thực thì thím cứ cho cháu ba mươi, năm mươi cân gì cũng được, chờ qua hai ngày bận rộn này rồi, buổi sáng cháu sẽ đến lấy ạ."Thím Đỗ giữ Ngu Thanh Nhàn ở lại nhà ăn cơm, nhưng Ngu Thanh Nhàn không ở mà đi về tòa nhà của thanh niên trí thức.Con trai lớn của thím Đỗ tên là Đỗ Minh Viễn, đã sớm chờ sẵn trong phòng rồi. Ngu Thanh Nhàn vừa đi, thím Đỗ đã đưa phiếu sữa bột cho anh ấy: "Đi mau đi, mua sữa bột về cho thằng bé."Nhà của đại đội trưởng Đỗ có xe đạp, Đỗ Minh Viễn nhận phiếu rồi đạp xe đi. Dọc đường, Đỗ Minh Viễn đạp xe nhanh nhất có thể, lúc về đến nhà đã hơn tám giờ tối rồi, trời đã tối sầm.Trong nhà đã đun nước sẵn, thím Đỗ cẩn thận pha sữa bột cho đứa bé, dùng muỗng nhỏ đút nó uống.Đứa bé nếm được hương vị ngọt ngào, uống một mạch hết nửa bát sữa, sau đó chẹp miệng một cái rồi nặng nề ngủ mất, khác hoàn toàn với mấy hôm trước, chỉ cần có một tiếng động nhỏ đã khóc ré lên.Vợ của Đỗ Minh Viễn - Hồ Kim Xuân thấy thế thì bật khóc, hốc mắt thím Đỗ cũng ươn ướt.Tâm trạng lo lắng u uất vì sức khỏe của đứa cháu nội của đại đội trưởng Đỗ cuối cùng cũng được giải tỏa phần nào, ông ấy rít một hơi thuốc lào rồi nói:"Chúng ta đưa năm mươi cân lương thực phụ, còn khoai lang khô và bột khoai lang thì mỗi thứ mười cân đi. Bà nếu không có việc gì thì tìm con bé nói chuyện nhiều một chút, hỏi xem con bé còn có thể lấy được phiếu sữa bột nữa không, đừng để đứa bé đói bụng."Thím Đỗ xoa xoa tay, vui vẻ đồng ý.Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau lại bắt đầu một ngày làm việc mới. Ngu Thanh Nhàn bị tiểu đội trưởng phân công công việc gọi đi.Hôm nay, cuối cùng cô cũng không phải đi gặt lúa nữa, công việc của cô là phơi thóc, ở ngay trong sân phơi trong thôn.Công việc này vô cùng nhẹ nhàng, chỉ cần thường xuyên đi thóc khiến cho nó nóng đều là được. Làm việc này chủ yếu là phải nhìn trời, nếu trời mưa thì phải cào thóc về tránh ướt thóc.Những người được phân công cho công việc phơi thóc chủ yếu là các bà lớn tuổi. Thím Đỗ cũng làm việc này, khi Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy bà ấy, bà ấy dúi cho Ngu Thanh Nhàn một quả trứng gà luộc.Ở cái niên đại này, trứng gà cũng được coi là một loại tiền tệ. Ở những vùng nông thôn không có phiếu, trứng gà chính là nguồn dinh dưỡng chủ yếu của mọi người, vô cùng quý, Ngu Thanh Nhàn không muốn nhận, nhưng thím Đỗ lại cứ nhất quyết phải đưa cho cô.Ngu Thanh Nhàn sợ cứ đùn đẩy qua lại sẽ hấp dẫn sự chú ý của các bác gái lớn tuổi kinh nghiệm đầy mình nên đành nhận lấy.Cô định chút nữa về tòa nhà của thanh niên trí thức sẽ lấy chút kẹo sữa mà cô cất trong không gian ra. Cái thứ này trẻ con không ăn được, để mẹ đứa bé ăn không chừng còn có được chút sữa.Thím Đỗ cố tình làm thân với Ngu Thanh Nhàn, đây cũng đúng ý của Ngu Thanh Nhàn, nên hai người càng lúc càng thân thiết.
Thím Đỗ nhận lấy phiếu, nắm tay Ngu Thanh Nhàn cảm kích nói: "Tiểu Ngu, thím cảm ơn cháu!"
"Thím đừng khách sáo với cháu, trởi không còn sớm nữa, cháu về trước nhé, chắc nhóm thanh niên trí thức cũng nấu cơm chín rồi. Lương thực thì thím cứ cho cháu ba mươi, năm mươi cân gì cũng được, chờ qua hai ngày bận rộn này rồi, buổi sáng cháu sẽ đến lấy ạ."
Thím Đỗ giữ Ngu Thanh Nhàn ở lại nhà ăn cơm, nhưng Ngu Thanh Nhàn không ở mà đi về tòa nhà của thanh niên trí thức.
Con trai lớn của thím Đỗ tên là Đỗ Minh Viễn, đã sớm chờ sẵn trong phòng rồi. Ngu Thanh Nhàn vừa đi, thím Đỗ đã đưa phiếu sữa bột cho anh ấy: "Đi mau đi, mua sữa bột về cho thằng bé."
Nhà của đại đội trưởng Đỗ có xe đạp, Đỗ Minh Viễn nhận phiếu rồi đạp xe đi. Dọc đường, Đỗ Minh Viễn đạp xe nhanh nhất có thể, lúc về đến nhà đã hơn tám giờ tối rồi, trời đã tối sầm.
Trong nhà đã đun nước sẵn, thím Đỗ cẩn thận pha sữa bột cho đứa bé, dùng muỗng nhỏ đút nó uống.
Đứa bé nếm được hương vị ngọt ngào, uống một mạch hết nửa bát sữa, sau đó chẹp miệng một cái rồi nặng nề ngủ mất, khác hoàn toàn với mấy hôm trước, chỉ cần có một tiếng động nhỏ đã khóc ré lên.
Vợ của Đỗ Minh Viễn - Hồ Kim Xuân thấy thế thì bật khóc, hốc mắt thím Đỗ cũng ươn ướt.
Tâm trạng lo lắng u uất vì sức khỏe của đứa cháu nội của đại đội trưởng Đỗ cuối cùng cũng được giải tỏa phần nào, ông ấy rít một hơi thuốc lào rồi nói:
"Chúng ta đưa năm mươi cân lương thực phụ, còn khoai lang khô và bột khoai lang thì mỗi thứ mười cân đi. Bà nếu không có việc gì thì tìm con bé nói chuyện nhiều một chút, hỏi xem con bé còn có thể lấy được phiếu sữa bột nữa không, đừng để đứa bé đói bụng."
Thím Đỗ xoa xoa tay, vui vẻ đồng ý.
Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau lại bắt đầu một ngày làm việc mới. Ngu Thanh Nhàn bị tiểu đội trưởng phân công công việc gọi đi.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng không phải đi gặt lúa nữa, công việc của cô là phơi thóc, ở ngay trong sân phơi trong thôn.
Công việc này vô cùng nhẹ nhàng, chỉ cần thường xuyên đi thóc khiến cho nó nóng đều là được. Làm việc này chủ yếu là phải nhìn trời, nếu trời mưa thì phải cào thóc về tránh ướt thóc.
Những người được phân công cho công việc phơi thóc chủ yếu là các bà lớn tuổi. Thím Đỗ cũng làm việc này, khi Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy bà ấy, bà ấy dúi cho Ngu Thanh Nhàn một quả trứng gà luộc.
Ở cái niên đại này, trứng gà cũng được coi là một loại tiền tệ. Ở những vùng nông thôn không có phiếu, trứng gà chính là nguồn dinh dưỡng chủ yếu của mọi người, vô cùng quý, Ngu Thanh Nhàn không muốn nhận, nhưng thím Đỗ lại cứ nhất quyết phải đưa cho cô.
Ngu Thanh Nhàn sợ cứ đùn đẩy qua lại sẽ hấp dẫn sự chú ý của các bác gái lớn tuổi kinh nghiệm đầy mình nên đành nhận lấy.
Cô định chút nữa về tòa nhà của thanh niên trí thức sẽ lấy chút kẹo sữa mà cô cất trong không gian ra. Cái thứ này trẻ con không ăn được, để mẹ đứa bé ăn không chừng còn có được chút sữa.
Thím Đỗ cố tình làm thân với Ngu Thanh Nhàn, đây cũng đúng ý của Ngu Thanh Nhàn, nên hai người càng lúc càng thân thiết.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Thím Đỗ nhận lấy phiếu, nắm tay Ngu Thanh Nhàn cảm kích nói: "Tiểu Ngu, thím cảm ơn cháu!""Thím đừng khách sáo với cháu, trởi không còn sớm nữa, cháu về trước nhé, chắc nhóm thanh niên trí thức cũng nấu cơm chín rồi. Lương thực thì thím cứ cho cháu ba mươi, năm mươi cân gì cũng được, chờ qua hai ngày bận rộn này rồi, buổi sáng cháu sẽ đến lấy ạ."Thím Đỗ giữ Ngu Thanh Nhàn ở lại nhà ăn cơm, nhưng Ngu Thanh Nhàn không ở mà đi về tòa nhà của thanh niên trí thức.Con trai lớn của thím Đỗ tên là Đỗ Minh Viễn, đã sớm chờ sẵn trong phòng rồi. Ngu Thanh Nhàn vừa đi, thím Đỗ đã đưa phiếu sữa bột cho anh ấy: "Đi mau đi, mua sữa bột về cho thằng bé."Nhà của đại đội trưởng Đỗ có xe đạp, Đỗ Minh Viễn nhận phiếu rồi đạp xe đi. Dọc đường, Đỗ Minh Viễn đạp xe nhanh nhất có thể, lúc về đến nhà đã hơn tám giờ tối rồi, trời đã tối sầm.Trong nhà đã đun nước sẵn, thím Đỗ cẩn thận pha sữa bột cho đứa bé, dùng muỗng nhỏ đút nó uống.Đứa bé nếm được hương vị ngọt ngào, uống một mạch hết nửa bát sữa, sau đó chẹp miệng một cái rồi nặng nề ngủ mất, khác hoàn toàn với mấy hôm trước, chỉ cần có một tiếng động nhỏ đã khóc ré lên.Vợ của Đỗ Minh Viễn - Hồ Kim Xuân thấy thế thì bật khóc, hốc mắt thím Đỗ cũng ươn ướt.Tâm trạng lo lắng u uất vì sức khỏe của đứa cháu nội của đại đội trưởng Đỗ cuối cùng cũng được giải tỏa phần nào, ông ấy rít một hơi thuốc lào rồi nói:"Chúng ta đưa năm mươi cân lương thực phụ, còn khoai lang khô và bột khoai lang thì mỗi thứ mười cân đi. Bà nếu không có việc gì thì tìm con bé nói chuyện nhiều một chút, hỏi xem con bé còn có thể lấy được phiếu sữa bột nữa không, đừng để đứa bé đói bụng."Thím Đỗ xoa xoa tay, vui vẻ đồng ý.Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau lại bắt đầu một ngày làm việc mới. Ngu Thanh Nhàn bị tiểu đội trưởng phân công công việc gọi đi.Hôm nay, cuối cùng cô cũng không phải đi gặt lúa nữa, công việc của cô là phơi thóc, ở ngay trong sân phơi trong thôn.Công việc này vô cùng nhẹ nhàng, chỉ cần thường xuyên đi thóc khiến cho nó nóng đều là được. Làm việc này chủ yếu là phải nhìn trời, nếu trời mưa thì phải cào thóc về tránh ướt thóc.Những người được phân công cho công việc phơi thóc chủ yếu là các bà lớn tuổi. Thím Đỗ cũng làm việc này, khi Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy bà ấy, bà ấy dúi cho Ngu Thanh Nhàn một quả trứng gà luộc.Ở cái niên đại này, trứng gà cũng được coi là một loại tiền tệ. Ở những vùng nông thôn không có phiếu, trứng gà chính là nguồn dinh dưỡng chủ yếu của mọi người, vô cùng quý, Ngu Thanh Nhàn không muốn nhận, nhưng thím Đỗ lại cứ nhất quyết phải đưa cho cô.Ngu Thanh Nhàn sợ cứ đùn đẩy qua lại sẽ hấp dẫn sự chú ý của các bác gái lớn tuổi kinh nghiệm đầy mình nên đành nhận lấy.Cô định chút nữa về tòa nhà của thanh niên trí thức sẽ lấy chút kẹo sữa mà cô cất trong không gian ra. Cái thứ này trẻ con không ăn được, để mẹ đứa bé ăn không chừng còn có được chút sữa.Thím Đỗ cố tình làm thân với Ngu Thanh Nhàn, đây cũng đúng ý của Ngu Thanh Nhàn, nên hai người càng lúc càng thân thiết.