*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 442: Chương 442

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Sau khi bàn bạc xong ai sẽ ở lại canh sân vào buổi trưa, Ngu Thanh Nhàn và thím Đỗ cùng nhau về nhà ăn, cơm. Ngu Thanh Nhàn về phòng lấy khăn đi rửa mặt như cũ, thì bị Khương Hiểu Điềm gọi lại.Cô ta nhìn Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, tôi nghĩ kỹ rồi, mấy hôm nay là tôi không phải, những yêu cầu của tôi cũng quá đáng quá rồi. Bây giờ tôi xin lỗi cậu, chúng ta có thể làm lành không?"Không đợi Ngu Thanh Nhàn kịp trả lời, Khương Hiểu Điềm lại tiếp tục nói: "Lần trước hình như tôi nghe nói mẹ cậu gửi phiếu sữa bột cho cậu đúng không? Cậu có thể bán cho tôi được không, bây giờ tôi cần dùng."Hôm nau khi Khương Hiểu Điềm đi lấy lòng Triệu Phàm thì quả phụ Quách cũng có mặt ở đó, hai người thuận lợi nói chuyện với nhau.Trong lúc nói chuyện, Khương Hiểu Điềm biết con gái của quả phụ Quách lại có thai rồi, không ăn uống được gì cả, gầy giống như que củi vậy.Khương Hiểu Điềm lập tức nhớ đến phiếu sữa bột mà Ngu Thanh Nhàn từng nói với cô ta, cái thứ này trẻ con hay người lớn đều có thể uống.Lúc đó Khương Hiểu Điềm đã bắt đầu cân nhắc, cho dù làm thế nào cũng phải lấy được phiếu sữa bột của Ngu Thanh Nhàn về tay. Lấy được rồi, bước *****ên gia nhập vào nhà họ Quách của cô ta sẽ thành công."Ồ, phiếu sữa bột à? Không còn nữa, tôi dùng rồi." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì không nhìn Khương Hiểu Điềm nữa mà quay người ra cửa.Đời trước, nguyên thân thường không khóa tủ, mà cô ấy cũng không thích uống sữa bột, nên hai tấm phiếu sữa bột này cứ không cánh mà bay.Khương Hiểu Điềm hận c.h.ế.t đi được, cô ta vốn không tin Ngu Thanh Nhàn sẽ dùng hết hai phiếu sữa bột kia rồi. Cô ta cảm thấy là do Ngu Thanh Nhàn không muốn cho cô ta nên mới lấy cớ.Trong suốt lúc ăn cơm, Khương Hiểu Điềm vẫn luôn cúi gầm mặt. Đám thanh nhiên trí thức ai cũng không thèm quan tâm cô ta.Làm việc mệt c.h.ế.t đi rồi, lúc có thời gian rảnh họ còn phải nghỉ ngơi nữa, căn bản không muốn dỗ dành một người phụ nữ không thân quen. Mùa màng bận rộn, ai cũng không muốn quan tâm đến một người chỉ ăn no rồi chờ chết.Lúc ăn cơm, La Tân Lan và Lương Khiết tỏ vẻ rất hâm mộ công việc của Ngu Thanh Nhàn hôm nay, nhưng cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì cả.Khương Hiểu Điềm nghe xong việc của Ngu Thanh Nhàn là phơi thóc, thì lập tức động lòng.Cơm nước xong, lúc về phòng nghỉ ngơi, Khương Hiểu Điềm cố ý ho khan hai tiếng. Ngu Thanh Nhàn vờ như không nghe thấy, xoay mặt vào tường ngủ mất.Khương Hiểu Điềm không được đáp lại như mong đợi thì nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt oán giận, hừ một tiếng rồi cũng đi ngủ.Cô ta đã sớm biết rồi, Khương Hiểu Điềm chân chính và Ngu Thanh Nhàn cũng chỉ thân thiết ngoài mặt thôi, vào lúc quan trọng sẽ thấy được ai thật lòng ai không.Mấy hôm trước, cô chăm sóc cô ta tốt như thế, cô ta còn tưởng rằng cô thật lòng đấy. Kết quả thì sao, đúng là cái đồ giả tạo mà. Ở lâu mới biết lòng người, những câu này chưa bao giờ sai cả. Đúng là chị em plastic mà.Sau khi chợp mắt một lát, Ngu Thanh Nhàn đứng dậy vào bếp rót một bình nước rồi đi đến sân phơi thóc.Người trông sân đã đổi thành một bà cụ khác. Bà ấy đang ngồi dưới tàng cây bên sân để làm đế giày. Ngu Thanh Nhàn cầm cái cào thóc để cào lại đống thóc trong sân một lần.

Sau khi bàn bạc xong ai sẽ ở lại canh sân vào buổi trưa, Ngu Thanh Nhàn và thím Đỗ cùng nhau về nhà ăn, cơm. Ngu Thanh Nhàn về phòng lấy khăn đi rửa mặt như cũ, thì bị Khương Hiểu Điềm gọi lại.

Cô ta nhìn Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, tôi nghĩ kỹ rồi, mấy hôm nay là tôi không phải, những yêu cầu của tôi cũng quá đáng quá rồi. Bây giờ tôi xin lỗi cậu, chúng ta có thể làm lành không?"

Không đợi Ngu Thanh Nhàn kịp trả lời, Khương Hiểu Điềm lại tiếp tục nói: "Lần trước hình như tôi nghe nói mẹ cậu gửi phiếu sữa bột cho cậu đúng không? Cậu có thể bán cho tôi được không, bây giờ tôi cần dùng."

Hôm nau khi Khương Hiểu Điềm đi lấy lòng Triệu Phàm thì quả phụ Quách cũng có mặt ở đó, hai người thuận lợi nói chuyện với nhau.

Trong lúc nói chuyện, Khương Hiểu Điềm biết con gái của quả phụ Quách lại có thai rồi, không ăn uống được gì cả, gầy giống như que củi vậy.

Khương Hiểu Điềm lập tức nhớ đến phiếu sữa bột mà Ngu Thanh Nhàn từng nói với cô ta, cái thứ này trẻ con hay người lớn đều có thể uống.

Lúc đó Khương Hiểu Điềm đã bắt đầu cân nhắc, cho dù làm thế nào cũng phải lấy được phiếu sữa bột của Ngu Thanh Nhàn về tay. Lấy được rồi, bước *****ên gia nhập vào nhà họ Quách của cô ta sẽ thành công.

"Ồ, phiếu sữa bột à? Không còn nữa, tôi dùng rồi." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì không nhìn Khương Hiểu Điềm nữa mà quay người ra cửa.

Đời trước, nguyên thân thường không khóa tủ, mà cô ấy cũng không thích uống sữa bột, nên hai tấm phiếu sữa bột này cứ không cánh mà bay.

Khương Hiểu Điềm hận c.h.ế.t đi được, cô ta vốn không tin Ngu Thanh Nhàn sẽ dùng hết hai phiếu sữa bột kia rồi. Cô ta cảm thấy là do Ngu Thanh Nhàn không muốn cho cô ta nên mới lấy cớ.

Trong suốt lúc ăn cơm, Khương Hiểu Điềm vẫn luôn cúi gầm mặt. Đám thanh nhiên trí thức ai cũng không thèm quan tâm cô ta.

Làm việc mệt c.h.ế.t đi rồi, lúc có thời gian rảnh họ còn phải nghỉ ngơi nữa, căn bản không muốn dỗ dành một người phụ nữ không thân quen. Mùa màng bận rộn, ai cũng không muốn quan tâm đến một người chỉ ăn no rồi chờ chết.

Lúc ăn cơm, La Tân Lan và Lương Khiết tỏ vẻ rất hâm mộ công việc của Ngu Thanh Nhàn hôm nay, nhưng cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì cả.

Khương Hiểu Điềm nghe xong việc của Ngu Thanh Nhàn là phơi thóc, thì lập tức động lòng.

Cơm nước xong, lúc về phòng nghỉ ngơi, Khương Hiểu Điềm cố ý ho khan hai tiếng. Ngu Thanh Nhàn vờ như không nghe thấy, xoay mặt vào tường ngủ mất.

Khương Hiểu Điềm không được đáp lại như mong đợi thì nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt oán giận, hừ một tiếng rồi cũng đi ngủ.

Cô ta đã sớm biết rồi, Khương Hiểu Điềm chân chính và Ngu Thanh Nhàn cũng chỉ thân thiết ngoài mặt thôi, vào lúc quan trọng sẽ thấy được ai thật lòng ai không.

Mấy hôm trước, cô chăm sóc cô ta tốt như thế, cô ta còn tưởng rằng cô thật lòng đấy. Kết quả thì sao, đúng là cái đồ giả tạo mà. Ở lâu mới biết lòng người, những câu này chưa bao giờ sai cả. Đúng là chị em plastic mà.

Sau khi chợp mắt một lát, Ngu Thanh Nhàn đứng dậy vào bếp rót một bình nước rồi đi đến sân phơi thóc.

Người trông sân đã đổi thành một bà cụ khác. Bà ấy đang ngồi dưới tàng cây bên sân để làm đế giày. Ngu Thanh Nhàn cầm cái cào thóc để cào lại đống thóc trong sân một lần.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Sau khi bàn bạc xong ai sẽ ở lại canh sân vào buổi trưa, Ngu Thanh Nhàn và thím Đỗ cùng nhau về nhà ăn, cơm. Ngu Thanh Nhàn về phòng lấy khăn đi rửa mặt như cũ, thì bị Khương Hiểu Điềm gọi lại.Cô ta nhìn Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, tôi nghĩ kỹ rồi, mấy hôm nay là tôi không phải, những yêu cầu của tôi cũng quá đáng quá rồi. Bây giờ tôi xin lỗi cậu, chúng ta có thể làm lành không?"Không đợi Ngu Thanh Nhàn kịp trả lời, Khương Hiểu Điềm lại tiếp tục nói: "Lần trước hình như tôi nghe nói mẹ cậu gửi phiếu sữa bột cho cậu đúng không? Cậu có thể bán cho tôi được không, bây giờ tôi cần dùng."Hôm nau khi Khương Hiểu Điềm đi lấy lòng Triệu Phàm thì quả phụ Quách cũng có mặt ở đó, hai người thuận lợi nói chuyện với nhau.Trong lúc nói chuyện, Khương Hiểu Điềm biết con gái của quả phụ Quách lại có thai rồi, không ăn uống được gì cả, gầy giống như que củi vậy.Khương Hiểu Điềm lập tức nhớ đến phiếu sữa bột mà Ngu Thanh Nhàn từng nói với cô ta, cái thứ này trẻ con hay người lớn đều có thể uống.Lúc đó Khương Hiểu Điềm đã bắt đầu cân nhắc, cho dù làm thế nào cũng phải lấy được phiếu sữa bột của Ngu Thanh Nhàn về tay. Lấy được rồi, bước *****ên gia nhập vào nhà họ Quách của cô ta sẽ thành công."Ồ, phiếu sữa bột à? Không còn nữa, tôi dùng rồi." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì không nhìn Khương Hiểu Điềm nữa mà quay người ra cửa.Đời trước, nguyên thân thường không khóa tủ, mà cô ấy cũng không thích uống sữa bột, nên hai tấm phiếu sữa bột này cứ không cánh mà bay.Khương Hiểu Điềm hận c.h.ế.t đi được, cô ta vốn không tin Ngu Thanh Nhàn sẽ dùng hết hai phiếu sữa bột kia rồi. Cô ta cảm thấy là do Ngu Thanh Nhàn không muốn cho cô ta nên mới lấy cớ.Trong suốt lúc ăn cơm, Khương Hiểu Điềm vẫn luôn cúi gầm mặt. Đám thanh nhiên trí thức ai cũng không thèm quan tâm cô ta.Làm việc mệt c.h.ế.t đi rồi, lúc có thời gian rảnh họ còn phải nghỉ ngơi nữa, căn bản không muốn dỗ dành một người phụ nữ không thân quen. Mùa màng bận rộn, ai cũng không muốn quan tâm đến một người chỉ ăn no rồi chờ chết.Lúc ăn cơm, La Tân Lan và Lương Khiết tỏ vẻ rất hâm mộ công việc của Ngu Thanh Nhàn hôm nay, nhưng cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì cả.Khương Hiểu Điềm nghe xong việc của Ngu Thanh Nhàn là phơi thóc, thì lập tức động lòng.Cơm nước xong, lúc về phòng nghỉ ngơi, Khương Hiểu Điềm cố ý ho khan hai tiếng. Ngu Thanh Nhàn vờ như không nghe thấy, xoay mặt vào tường ngủ mất.Khương Hiểu Điềm không được đáp lại như mong đợi thì nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt oán giận, hừ một tiếng rồi cũng đi ngủ.Cô ta đã sớm biết rồi, Khương Hiểu Điềm chân chính và Ngu Thanh Nhàn cũng chỉ thân thiết ngoài mặt thôi, vào lúc quan trọng sẽ thấy được ai thật lòng ai không.Mấy hôm trước, cô chăm sóc cô ta tốt như thế, cô ta còn tưởng rằng cô thật lòng đấy. Kết quả thì sao, đúng là cái đồ giả tạo mà. Ở lâu mới biết lòng người, những câu này chưa bao giờ sai cả. Đúng là chị em plastic mà.Sau khi chợp mắt một lát, Ngu Thanh Nhàn đứng dậy vào bếp rót một bình nước rồi đi đến sân phơi thóc.Người trông sân đã đổi thành một bà cụ khác. Bà ấy đang ngồi dưới tàng cây bên sân để làm đế giày. Ngu Thanh Nhàn cầm cái cào thóc để cào lại đống thóc trong sân một lần.

Chương 442: Chương 442