*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 457: Chương 457

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngày lễ ngày tết, anh ta còn có thể chuẩn bị quà cho vợ. Quan trọng nhất là anh ta không trọng nam khinh nữ, Ngu Thanh Nhàn sinh con gái cho anh ta, anh ta cũng chưa từng nói nặng một câu, trái lại còn sủng đứa con gái đó lên trời.Một người đàn ông như thế, quả là người đàn ông trong mộng của tất cả phụ nữ.Ngu Thanh Nhàn thế mà còn không biết đủ.Khương Hiểu Điềm chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ trách móc Ngu Thanh Nhàn, sau đó lại cân nhắc tối đó nên làm món ngon gì cho hai bà cháu nhà họ Quách.Cùng lúc đó, một chiếc xa tải lớn càng ngày càng đến gần công xã Hồng Hạnh. Người đàn ông điều khiển xe có khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Ngồi bên cạnh anh ta là một người đàn ông mặc quân trang.Qua mùa thu hoạch, ngày mưa ngày càng nhiều, khí trời vừa ẩm ướt vừa lạnh, thanh niên tri thức ở viện thanh niên tri thức cũng trở nên lười biếng.Hiếm có một ngày trời quang, Khương Vĩnh Minh vội vàng tổ chức thanh niên tri thức làm việc, có người lên núi chặt củi, có người dọn dẹp tu sửa vườn rau phía sau viện thanh niên tri thức.Mùa thu sắp qua rồi, phải trồng rau để mùa đông có cái ăn.Ngu Thanh Nhàn được phân vào tổ lên núi đốn củi. Cô cầm d.a.o phay đi theo mọi người lên núi, đám người La Tân Lan thì cầm cuốc đi về sân sau.Khương Hiểu Điềm xuyên qua cửa sổ xem họ làm việc, trên mặt để lộ nụ cười, sau đó cô ta đứng lên chải đầu, đon đả đi về phía nhà quả phụ Quách.Hai bà cháu quả phụ Quách đã chờ cô ta từ lâu, thấy cô ta tới, quả phụ Quách nhân tiện nói:"Sao muộn thế này mới tới? Lần sau đến sớm một chút, cháu xem đã giờ này rồi, trong thôn còn nhà ai chưa nấu cơm đâu."Tay nghề nấu nướng của quả phụ Quách không tốt, sau khi ăn xong cơm Khương Hiểu Điềm nấu, Triệu Phàm không thích ăn nữa, hai bà cháu đã đợi Khương Hiểu Điềm đến từ sáng sớm.Hôm trước Khương Hiểu Điềm đi lĩnh lương thực, hôm qua hôm kia đều là cô ta làm cơm.Để thể hiện bản thân hiền lành và chịu khó, Khương Hiểu Điềm đã rất dụng tâm, thời đại thiếu đồ gia vị mà cô ta làm ra được cơm nước có mùi vị đã được coi là đứng đầu rồi.Khương Hiểu Điềm vốn lười biếng, nấu mấy bữa cơm liên tiếp đã đủ lắm rồi, hôm nay cô ta cố ý tới muộn là định đến ăn cơm thôi.Nào ngờ quả phụ Quách lại chờ đến giờ cũng không thèm nấu cơm.Khương Hiểu Điềm cứng cả người, cô ta nhìn quả phụ Quách một cái, nghĩ đến Quách Hải Bình, lời từ chối phản bác lập tức kẹt lại trong cổ họng.Cô ta nhếch nhếch miệng, nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi bác, sáng nay cháu dậy muộn, cháu đi nấu ngay bây giờ."Lúc này quả phụ Quách mới hài lòng:"Cháu mau đi đi, bác đưa Phàm Phàm ra ngoài tản bộ một chút, lúc bác quay về cháu phải nấu xong cơm đấy nhé."Quả phụ Quách dẫn theo Triệu Phàm đi ra ngoài, bà ta đến nhà bí thư chi bộ. Người chồng đã mất của quả phụ Quách là em trai ruột của bí thư chi bộ Quách Chấn Đông, từ trước đến nay quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết, Quách Hải Bình có thể tham gia quân ngũ là vì có quan hệ với Quách Chấn Đông.

Ngày lễ ngày tết, anh ta còn có thể chuẩn bị quà cho vợ. Quan trọng nhất là anh ta không trọng nam khinh nữ, Ngu Thanh Nhàn sinh con gái cho anh ta, anh ta cũng chưa từng nói nặng một câu, trái lại còn sủng đứa con gái đó lên trời.

Một người đàn ông như thế, quả là người đàn ông trong mộng của tất cả phụ nữ.

Ngu Thanh Nhàn thế mà còn không biết đủ.

Khương Hiểu Điềm chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ trách móc Ngu Thanh Nhàn, sau đó lại cân nhắc tối đó nên làm món ngon gì cho hai bà cháu nhà họ Quách.

Cùng lúc đó, một chiếc xa tải lớn càng ngày càng đến gần công xã Hồng Hạnh. Người đàn ông điều khiển xe có khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Ngồi bên cạnh anh ta là một người đàn ông mặc quân trang.

Qua mùa thu hoạch, ngày mưa ngày càng nhiều, khí trời vừa ẩm ướt vừa lạnh, thanh niên tri thức ở viện thanh niên tri thức cũng trở nên lười biếng.

Hiếm có một ngày trời quang, Khương Vĩnh Minh vội vàng tổ chức thanh niên tri thức làm việc, có người lên núi chặt củi, có người dọn dẹp tu sửa vườn rau phía sau viện thanh niên tri thức.

Mùa thu sắp qua rồi, phải trồng rau để mùa đông có cái ăn.

Ngu Thanh Nhàn được phân vào tổ lên núi đốn củi. Cô cầm d.a.o phay đi theo mọi người lên núi, đám người La Tân Lan thì cầm cuốc đi về sân sau.

Khương Hiểu Điềm xuyên qua cửa sổ xem họ làm việc, trên mặt để lộ nụ cười, sau đó cô ta đứng lên chải đầu, đon đả đi về phía nhà quả phụ Quách.

Hai bà cháu quả phụ Quách đã chờ cô ta từ lâu, thấy cô ta tới, quả phụ Quách nhân tiện nói:

"Sao muộn thế này mới tới? Lần sau đến sớm một chút, cháu xem đã giờ này rồi, trong thôn còn nhà ai chưa nấu cơm đâu."

Tay nghề nấu nướng của quả phụ Quách không tốt, sau khi ăn xong cơm Khương Hiểu Điềm nấu, Triệu Phàm không thích ăn nữa, hai bà cháu đã đợi Khương Hiểu Điềm đến từ sáng sớm.

Hôm trước Khương Hiểu Điềm đi lĩnh lương thực, hôm qua hôm kia đều là cô ta làm cơm.

Để thể hiện bản thân hiền lành và chịu khó, Khương Hiểu Điềm đã rất dụng tâm, thời đại thiếu đồ gia vị mà cô ta làm ra được cơm nước có mùi vị đã được coi là đứng đầu rồi.

Khương Hiểu Điềm vốn lười biếng, nấu mấy bữa cơm liên tiếp đã đủ lắm rồi, hôm nay cô ta cố ý tới muộn là định đến ăn cơm thôi.

Nào ngờ quả phụ Quách lại chờ đến giờ cũng không thèm nấu cơm.

Khương Hiểu Điềm cứng cả người, cô ta nhìn quả phụ Quách một cái, nghĩ đến Quách Hải Bình, lời từ chối phản bác lập tức kẹt lại trong cổ họng.

Cô ta nhếch nhếch miệng, nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi bác, sáng nay cháu dậy muộn, cháu đi nấu ngay bây giờ."

Lúc này quả phụ Quách mới hài lòng:

"Cháu mau đi đi, bác đưa Phàm Phàm ra ngoài tản bộ một chút, lúc bác quay về cháu phải nấu xong cơm đấy nhé."

Quả phụ Quách dẫn theo Triệu Phàm đi ra ngoài, bà ta đến nhà bí thư chi bộ. Người chồng đã mất của quả phụ Quách là em trai ruột của bí thư chi bộ Quách Chấn Đông, từ trước đến nay quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết, Quách Hải Bình có thể tham gia quân ngũ là vì có quan hệ với Quách Chấn Đông.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngày lễ ngày tết, anh ta còn có thể chuẩn bị quà cho vợ. Quan trọng nhất là anh ta không trọng nam khinh nữ, Ngu Thanh Nhàn sinh con gái cho anh ta, anh ta cũng chưa từng nói nặng một câu, trái lại còn sủng đứa con gái đó lên trời.Một người đàn ông như thế, quả là người đàn ông trong mộng của tất cả phụ nữ.Ngu Thanh Nhàn thế mà còn không biết đủ.Khương Hiểu Điềm chậc chậc hai tiếng, tỏ vẻ trách móc Ngu Thanh Nhàn, sau đó lại cân nhắc tối đó nên làm món ngon gì cho hai bà cháu nhà họ Quách.Cùng lúc đó, một chiếc xa tải lớn càng ngày càng đến gần công xã Hồng Hạnh. Người đàn ông điều khiển xe có khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Ngồi bên cạnh anh ta là một người đàn ông mặc quân trang.Qua mùa thu hoạch, ngày mưa ngày càng nhiều, khí trời vừa ẩm ướt vừa lạnh, thanh niên tri thức ở viện thanh niên tri thức cũng trở nên lười biếng.Hiếm có một ngày trời quang, Khương Vĩnh Minh vội vàng tổ chức thanh niên tri thức làm việc, có người lên núi chặt củi, có người dọn dẹp tu sửa vườn rau phía sau viện thanh niên tri thức.Mùa thu sắp qua rồi, phải trồng rau để mùa đông có cái ăn.Ngu Thanh Nhàn được phân vào tổ lên núi đốn củi. Cô cầm d.a.o phay đi theo mọi người lên núi, đám người La Tân Lan thì cầm cuốc đi về sân sau.Khương Hiểu Điềm xuyên qua cửa sổ xem họ làm việc, trên mặt để lộ nụ cười, sau đó cô ta đứng lên chải đầu, đon đả đi về phía nhà quả phụ Quách.Hai bà cháu quả phụ Quách đã chờ cô ta từ lâu, thấy cô ta tới, quả phụ Quách nhân tiện nói:"Sao muộn thế này mới tới? Lần sau đến sớm một chút, cháu xem đã giờ này rồi, trong thôn còn nhà ai chưa nấu cơm đâu."Tay nghề nấu nướng của quả phụ Quách không tốt, sau khi ăn xong cơm Khương Hiểu Điềm nấu, Triệu Phàm không thích ăn nữa, hai bà cháu đã đợi Khương Hiểu Điềm đến từ sáng sớm.Hôm trước Khương Hiểu Điềm đi lĩnh lương thực, hôm qua hôm kia đều là cô ta làm cơm.Để thể hiện bản thân hiền lành và chịu khó, Khương Hiểu Điềm đã rất dụng tâm, thời đại thiếu đồ gia vị mà cô ta làm ra được cơm nước có mùi vị đã được coi là đứng đầu rồi.Khương Hiểu Điềm vốn lười biếng, nấu mấy bữa cơm liên tiếp đã đủ lắm rồi, hôm nay cô ta cố ý tới muộn là định đến ăn cơm thôi.Nào ngờ quả phụ Quách lại chờ đến giờ cũng không thèm nấu cơm.Khương Hiểu Điềm cứng cả người, cô ta nhìn quả phụ Quách một cái, nghĩ đến Quách Hải Bình, lời từ chối phản bác lập tức kẹt lại trong cổ họng.Cô ta nhếch nhếch miệng, nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi bác, sáng nay cháu dậy muộn, cháu đi nấu ngay bây giờ."Lúc này quả phụ Quách mới hài lòng:"Cháu mau đi đi, bác đưa Phàm Phàm ra ngoài tản bộ một chút, lúc bác quay về cháu phải nấu xong cơm đấy nhé."Quả phụ Quách dẫn theo Triệu Phàm đi ra ngoài, bà ta đến nhà bí thư chi bộ. Người chồng đã mất của quả phụ Quách là em trai ruột của bí thư chi bộ Quách Chấn Đông, từ trước đến nay quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết, Quách Hải Bình có thể tham gia quân ngũ là vì có quan hệ với Quách Chấn Đông.

Chương 457: Chương 457