*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 458: Chương 458
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Quả phụ Quách có thể hoành hành ngang ngược trong thôn cũng là do thế lực của Quách Chấn Đông.So với quả phụ Quách ngang tàng ương ngạnh, vợ của Quách Chấn Đông - Trương Phượng Lan lại giống như một sợi mỳ mềm yếu nhút nhát, hai người như hai thái cực.Quả phụ Quách tới, Trương Phượng Lan nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn ba ta một cái rồi lại cúi đầu, lên tiếng:"Em dâu đến rồi."Giọng rất nhỏ, nếu không lắng nghe thì không nghe thấy.Quả phụ Quách gật đầu với bà ấy, cũng không chào hỏi, lên giường ngồi vô cùng tự nhiên. Quách Chấn Đông dịch sang bên cạnh, cũng tự nhiên gọi Triệu Phàm tới, tươi cười lấy đồ ăn trong túi ra cho Triệu Phàm, cũng chọc cho nó gọi ông ngoại.Quách Chấn Đông hỏi quả phụ Quách:"Em tìm được đối tượng cho Hải Bình chưa? Anh nghe nói em rất thân thiết với thanh niên tri thức họ Khương kia, định cô ta rồi?"Quả phụ Quách "ừm" một tiếng:"Vốn em nhìn trúng cô gái họ Ngu kia, điều kiện gia đình tốt, cô họ Khương kia cũng không phải là không được. Chỉ là nó hơi lười, nhưng người nhà chúng ta cũng không cần phải kiếm bằng được chút điểm công ấy.""Nó nấu cơm không tệ, Phàm Phàm rất thích ăn."Quách Chấn Đông sờ đầu Triệu Phàm, mỉm cười:"Vậy thì được, chọn cô ta đi. Vừa vặn điều kiện gia đình cô ta không tốt lắm, gả tới đây chúng ta có thể bắt chẹt được."Hai người nói chuyện với nhau như vợ chồng, Triệu Phàm thỉnh thoảng ở bên cạnh nói hai câu, trẻ con lúc kêu ông ngoại, lúc kêu bà ngoại, không coi Trương Phượng Lan vào mắt.Trương Phượng Lan nhìn quả phụ Quách một cái, rồi đi vào phòng con trai.Con trai của bà ấy Quách Hải Quân đang ngồi trong phòng, thấy mẹ mang theo sắc mặt không tốt đi vào, nét mặt cũng trở nên xấu xí:"Bà ta lại tới nữa rồi?"Trương Phượng Lan ừ một tiếng:"Bàn bạc chuyện cưới xin của Quách Hải Bình."Quách Hải Quân sửng sốt, lập tức hừ một tiếng:"Ông ta thật quan tâm đến Quách Hải Bình!"Rõ ràng Quách Hải Quân lớn hơn Quách Hải Bình năm tuổi, hiện giờ đã hơn ba mươi rồi, ngay cả vợ cũng không có, mà loại con hoang như Quách Hải Bình vừa được thu xếp vào quân đội, vừa được tìm cho một người vợ có thể diện.Vượt vai vế như thế, lúc còn sống chẳng lẽ sẽ nghe được người ta gọi ông ta một tiếng "cha" sao?"Hải Quân à, nếu như con không có bệnh thì tốt rồi." Trương Phượng Lan lau nước mắt.Quách Hải Quân siết nắm tay đến mức nổi gân xanh:"Có bệnh như thế thì trách tôi à? Chẳng phải vì bà không biết đẻ sao? Nếu như bà biết đẻ, để tôi khỏe mạnh một chút thì có chuyện ngày hôm nay không?"Câu nói của Quách Hải Quân như một con d.a.o nhọn đ.â.m vào tim Trương Phượng Lan, bà ấy đau khổ, nước mắt rơi vàng nhanh hơn.Đúng vậy, là bà ấy không biết đẻ, sinh ra Quách Hải Quân là một người tàn tật, một tay một chân không bình thường, đứa thứ hai thì bị bại liệt, không biết tự xoay người, không biết khóc, không biết bò, chỉ biết ăn đến mức mập tròn.Mang thai đứa thứ ba không được bao lâu thì c.h.ế.t lưu. Đến giờ bà ấy không có một đứa con lành lặn nào, mà quả phụ Quách lại sinh ra được hai đứa trẻ vô cùng khỏe mạnh.Cuộc đời này bất công như thế đấy.
Quả phụ Quách có thể hoành hành ngang ngược trong thôn cũng là do thế lực của Quách Chấn Đông.
So với quả phụ Quách ngang tàng ương ngạnh, vợ của Quách Chấn Đông - Trương Phượng Lan lại giống như một sợi mỳ mềm yếu nhút nhát, hai người như hai thái cực.
Quả phụ Quách tới, Trương Phượng Lan nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn ba ta một cái rồi lại cúi đầu, lên tiếng:
"Em dâu đến rồi."
Giọng rất nhỏ, nếu không lắng nghe thì không nghe thấy.
Quả phụ Quách gật đầu với bà ấy, cũng không chào hỏi, lên giường ngồi vô cùng tự nhiên. Quách Chấn Đông dịch sang bên cạnh, cũng tự nhiên gọi Triệu Phàm tới, tươi cười lấy đồ ăn trong túi ra cho Triệu Phàm, cũng chọc cho nó gọi ông ngoại.
Quách Chấn Đông hỏi quả phụ Quách:
"Em tìm được đối tượng cho Hải Bình chưa? Anh nghe nói em rất thân thiết với thanh niên tri thức họ Khương kia, định cô ta rồi?"
Quả phụ Quách "ừm" một tiếng:
"Vốn em nhìn trúng cô gái họ Ngu kia, điều kiện gia đình tốt, cô họ Khương kia cũng không phải là không được. Chỉ là nó hơi lười, nhưng người nhà chúng ta cũng không cần phải kiếm bằng được chút điểm công ấy."
"Nó nấu cơm không tệ, Phàm Phàm rất thích ăn."
Quách Chấn Đông sờ đầu Triệu Phàm, mỉm cười:
"Vậy thì được, chọn cô ta đi. Vừa vặn điều kiện gia đình cô ta không tốt lắm, gả tới đây chúng ta có thể bắt chẹt được."
Hai người nói chuyện với nhau như vợ chồng, Triệu Phàm thỉnh thoảng ở bên cạnh nói hai câu, trẻ con lúc kêu ông ngoại, lúc kêu bà ngoại, không coi Trương Phượng Lan vào mắt.
Trương Phượng Lan nhìn quả phụ Quách một cái, rồi đi vào phòng con trai.
Con trai của bà ấy Quách Hải Quân đang ngồi trong phòng, thấy mẹ mang theo sắc mặt không tốt đi vào, nét mặt cũng trở nên xấu xí:
"Bà ta lại tới nữa rồi?"
Trương Phượng Lan ừ một tiếng:
"Bàn bạc chuyện cưới xin của Quách Hải Bình."
Quách Hải Quân sửng sốt, lập tức hừ một tiếng:
"Ông ta thật quan tâm đến Quách Hải Bình!"
Rõ ràng Quách Hải Quân lớn hơn Quách Hải Bình năm tuổi, hiện giờ đã hơn ba mươi rồi, ngay cả vợ cũng không có, mà loại con hoang như Quách Hải Bình vừa được thu xếp vào quân đội, vừa được tìm cho một người vợ có thể diện.
Vượt vai vế như thế, lúc còn sống chẳng lẽ sẽ nghe được người ta gọi ông ta một tiếng "cha" sao?
"Hải Quân à, nếu như con không có bệnh thì tốt rồi." Trương Phượng Lan lau nước mắt.
Quách Hải Quân siết nắm tay đến mức nổi gân xanh:
"Có bệnh như thế thì trách tôi à? Chẳng phải vì bà không biết đẻ sao? Nếu như bà biết đẻ, để tôi khỏe mạnh một chút thì có chuyện ngày hôm nay không?"
Câu nói của Quách Hải Quân như một con d.a.o nhọn đ.â.m vào tim Trương Phượng Lan, bà ấy đau khổ, nước mắt rơi vàng nhanh hơn.
Đúng vậy, là bà ấy không biết đẻ, sinh ra Quách Hải Quân là một người tàn tật, một tay một chân không bình thường, đứa thứ hai thì bị bại liệt, không biết tự xoay người, không biết khóc, không biết bò, chỉ biết ăn đến mức mập tròn.
Mang thai đứa thứ ba không được bao lâu thì c.h.ế.t lưu. Đến giờ bà ấy không có một đứa con lành lặn nào, mà quả phụ Quách lại sinh ra được hai đứa trẻ vô cùng khỏe mạnh.
Cuộc đời này bất công như thế đấy.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Quả phụ Quách có thể hoành hành ngang ngược trong thôn cũng là do thế lực của Quách Chấn Đông.So với quả phụ Quách ngang tàng ương ngạnh, vợ của Quách Chấn Đông - Trương Phượng Lan lại giống như một sợi mỳ mềm yếu nhút nhát, hai người như hai thái cực.Quả phụ Quách tới, Trương Phượng Lan nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn ba ta một cái rồi lại cúi đầu, lên tiếng:"Em dâu đến rồi."Giọng rất nhỏ, nếu không lắng nghe thì không nghe thấy.Quả phụ Quách gật đầu với bà ấy, cũng không chào hỏi, lên giường ngồi vô cùng tự nhiên. Quách Chấn Đông dịch sang bên cạnh, cũng tự nhiên gọi Triệu Phàm tới, tươi cười lấy đồ ăn trong túi ra cho Triệu Phàm, cũng chọc cho nó gọi ông ngoại.Quách Chấn Đông hỏi quả phụ Quách:"Em tìm được đối tượng cho Hải Bình chưa? Anh nghe nói em rất thân thiết với thanh niên tri thức họ Khương kia, định cô ta rồi?"Quả phụ Quách "ừm" một tiếng:"Vốn em nhìn trúng cô gái họ Ngu kia, điều kiện gia đình tốt, cô họ Khương kia cũng không phải là không được. Chỉ là nó hơi lười, nhưng người nhà chúng ta cũng không cần phải kiếm bằng được chút điểm công ấy.""Nó nấu cơm không tệ, Phàm Phàm rất thích ăn."Quách Chấn Đông sờ đầu Triệu Phàm, mỉm cười:"Vậy thì được, chọn cô ta đi. Vừa vặn điều kiện gia đình cô ta không tốt lắm, gả tới đây chúng ta có thể bắt chẹt được."Hai người nói chuyện với nhau như vợ chồng, Triệu Phàm thỉnh thoảng ở bên cạnh nói hai câu, trẻ con lúc kêu ông ngoại, lúc kêu bà ngoại, không coi Trương Phượng Lan vào mắt.Trương Phượng Lan nhìn quả phụ Quách một cái, rồi đi vào phòng con trai.Con trai của bà ấy Quách Hải Quân đang ngồi trong phòng, thấy mẹ mang theo sắc mặt không tốt đi vào, nét mặt cũng trở nên xấu xí:"Bà ta lại tới nữa rồi?"Trương Phượng Lan ừ một tiếng:"Bàn bạc chuyện cưới xin của Quách Hải Bình."Quách Hải Quân sửng sốt, lập tức hừ một tiếng:"Ông ta thật quan tâm đến Quách Hải Bình!"Rõ ràng Quách Hải Quân lớn hơn Quách Hải Bình năm tuổi, hiện giờ đã hơn ba mươi rồi, ngay cả vợ cũng không có, mà loại con hoang như Quách Hải Bình vừa được thu xếp vào quân đội, vừa được tìm cho một người vợ có thể diện.Vượt vai vế như thế, lúc còn sống chẳng lẽ sẽ nghe được người ta gọi ông ta một tiếng "cha" sao?"Hải Quân à, nếu như con không có bệnh thì tốt rồi." Trương Phượng Lan lau nước mắt.Quách Hải Quân siết nắm tay đến mức nổi gân xanh:"Có bệnh như thế thì trách tôi à? Chẳng phải vì bà không biết đẻ sao? Nếu như bà biết đẻ, để tôi khỏe mạnh một chút thì có chuyện ngày hôm nay không?"Câu nói của Quách Hải Quân như một con d.a.o nhọn đ.â.m vào tim Trương Phượng Lan, bà ấy đau khổ, nước mắt rơi vàng nhanh hơn.Đúng vậy, là bà ấy không biết đẻ, sinh ra Quách Hải Quân là một người tàn tật, một tay một chân không bình thường, đứa thứ hai thì bị bại liệt, không biết tự xoay người, không biết khóc, không biết bò, chỉ biết ăn đến mức mập tròn.Mang thai đứa thứ ba không được bao lâu thì c.h.ế.t lưu. Đến giờ bà ấy không có một đứa con lành lặn nào, mà quả phụ Quách lại sinh ra được hai đứa trẻ vô cùng khỏe mạnh.Cuộc đời này bất công như thế đấy.