*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 519: Chương 519

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Vật giá thời nay rẻ mạt, nửa ký thịt heo chỉ hơn một tệ, nửa ký gạo chỉ tám đồng, một trăm năm mươi tệ đã là một khoản rất lớn.Phong Liên Thành chỉ là một giáo viên cấp hai bình thường, anh ta ăn ở nhà ngủ ở nhà, mỗi tháng mời khách khứa đi ăn đôi ba lần đã hết cỡ.Trước kia nguyên thân cũng đã hỏi Phong Liên Thành rất nhiều lần, mỗi lần như vậy Phong Liên Thành đều nói sang chuyện khác, chưa từng đối diện trả lời nguyên thân, lần này cũng thế: "Nhàn Nhàn, hình như anh trai của em sắp lên chức rồi?”Lạc Thiên Tân không vào đại học mà học trường trung học kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp ra trường, anh ấy đến làm việc ở bưu điện thị trấn.Anh ấy khởi đầu bằng công việc đưa thư, sau nhiều năm khổ luyện, giờ đây anh ấy đã trở thành nhân viên chính thức trong văn phòng.Kỳ này, có một trưởng phòng trong bưu điện sắp được thăng chức,quyết định người được bổ nhiệm tiếp theo là Lạc Thiên Tân, suy cho cùng, từ năng lực đến lý lịch đều tốt, cả bưu cục không còn ai phù hợp hơn anh ấy.Phong Liên Thành muốn đánh trống lảng, Ngu Thanh Nhàn lại không vui: "Anh đừng có. Phong Liên Thành, hôm anh anh phải nói rõ cho tôi, anh đừng bắt tôi đến trường điều tra, tôi muốn biết trong một tháng anh ‘xã giao’ kiểu gì lại hết một trăm năm mươi tệ."Đối với vấn đề quan trọng như quyền lực tài chính, Ngu Thanh Nhàn không thể hiểu tại sao nguyên thân không nắm giữ nó trong tay, nhưng Ngu Thanh Nhàn ngẫm nghĩ kĩ cuộc đời cả nguyên thân cũng hiểu ra.Nguyên chủ sinh năm 64. Sau khi cô ấy ra đời, Miêu Xuân Thu là người lo việc gia đình, Miêu Xuân Thu biết cách sống và giỏi giang.Những lúc Lạc Hữu Dân không đến lớp, ông cũng xách cuốc ra đồng kiếm tiền đôi ba đồng tiền công. So với các bạn cùng trang lứa, khi còn nhỏ cô ấy rất ít khi đói.Từ nhỏ nguyên thân đã không thích học, gắng gượng đến hết cấp hai thì ở nhà, không học cấp ba.Sau khi cải cách mở cửa, Miêu Xuân Thu nắm bắt cơ hội cải cách mở cửa, mở một cửa hàng nhỏ trước trường cấp hai, ban đầu nguyên thân ở nhà giúp mẹ trông coi cửa hàng, trong vòng hai năm thì gặp Phong Liên Thành và kết hôn một cách tự nhiên.Miêu Xuân Thu kiếm ra tiền, bà không phải kiểu trọng nam khinh nữ, bà sắm của hồi môn cho nguyên thân cực kỳ hào phóng.Trong những năm tiếp theo, Miêu Xuân Thu thậm chí còn trợ cấp cho cô ấy rất rất nhiều, chưa kể cái khác, từ khi nguyên thân kết hôn với Phong Liên Thành dầu, đường, mắm, muối trong nhà Phong Liên Thành, các vật dụng nhà bếp khác và nhu yếu phẩm hàng ngày có trong cửa hàng cửa từng phải bỏ tiền ra mua.Những thứ này tuy là nhỏ nhặt, không đáng giá bao nhiêu, nhưng tích góp từng ngày cũng được một khoản đáng kể.Phải nói, nguyên thân trước khi kết hôn không có tính cách này, nhưng sau khi kết hôn, con người cô ấy đều thay đổi, trở nên nhu nhược yếu đuối, ngẫm kỹ thì, những thay đổi trong tính cách của cô ấy không thể tách rời người đàn ông này.Tự mình biết mình, làm gì Phong Liên Thành không biết bản thân phải xã giao bao nhiêu một tháng?, anh ta không thể đếm trong lòng sao? Thế là sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi.

Vật giá thời nay rẻ mạt, nửa ký thịt heo chỉ hơn một tệ, nửa ký gạo chỉ tám đồng, một trăm năm mươi tệ đã là một khoản rất lớn.

Phong Liên Thành chỉ là một giáo viên cấp hai bình thường, anh ta ăn ở nhà ngủ ở nhà, mỗi tháng mời khách khứa đi ăn đôi ba lần đã hết cỡ.

Trước kia nguyên thân cũng đã hỏi Phong Liên Thành rất nhiều lần, mỗi lần như vậy Phong Liên Thành đều nói sang chuyện khác, chưa từng đối diện trả lời nguyên thân, lần này cũng thế: "Nhàn Nhàn, hình như anh trai của em sắp lên chức rồi?”

Lạc Thiên Tân không vào đại học mà học trường trung học kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp ra trường, anh ấy đến làm việc ở bưu điện thị trấn.

Anh ấy khởi đầu bằng công việc đưa thư, sau nhiều năm khổ luyện, giờ đây anh ấy đã trở thành nhân viên chính thức trong văn phòng.

Kỳ này, có một trưởng phòng trong bưu điện sắp được thăng chức,quyết định người được bổ nhiệm tiếp theo là Lạc Thiên Tân, suy cho cùng, từ năng lực đến lý lịch đều tốt, cả bưu cục không còn ai phù hợp hơn anh ấy.

Phong Liên Thành muốn đánh trống lảng, Ngu Thanh Nhàn lại không vui: "Anh đừng có. Phong Liên Thành, hôm anh anh phải nói rõ cho tôi, anh đừng bắt tôi đến trường điều tra, tôi muốn biết trong một tháng anh ‘xã giao’ kiểu gì lại hết một trăm năm mươi tệ."

Đối với vấn đề quan trọng như quyền lực tài chính, Ngu Thanh Nhàn không thể hiểu tại sao nguyên thân không nắm giữ nó trong tay, nhưng Ngu Thanh Nhàn ngẫm nghĩ kĩ cuộc đời cả nguyên thân cũng hiểu ra.

Nguyên chủ sinh năm 64. Sau khi cô ấy ra đời, Miêu Xuân Thu là người lo việc gia đình, Miêu Xuân Thu biết cách sống và giỏi giang.

Những lúc Lạc Hữu Dân không đến lớp, ông cũng xách cuốc ra đồng kiếm tiền đôi ba đồng tiền công. So với các bạn cùng trang lứa, khi còn nhỏ cô ấy rất ít khi đói.

Từ nhỏ nguyên thân đã không thích học, gắng gượng đến hết cấp hai thì ở nhà, không học cấp ba.

Sau khi cải cách mở cửa, Miêu Xuân Thu nắm bắt cơ hội cải cách mở cửa, mở một cửa hàng nhỏ trước trường cấp hai, ban đầu nguyên thân ở nhà giúp mẹ trông coi cửa hàng, trong vòng hai năm thì gặp Phong Liên Thành và kết hôn một cách tự nhiên.

Miêu Xuân Thu kiếm ra tiền, bà không phải kiểu trọng nam khinh nữ, bà sắm của hồi môn cho nguyên thân cực kỳ hào phóng.

Trong những năm tiếp theo, Miêu Xuân Thu thậm chí còn trợ cấp cho cô ấy rất rất nhiều, chưa kể cái khác, từ khi nguyên thân kết hôn với Phong Liên Thành dầu, đường, mắm, muối trong nhà Phong Liên Thành, các vật dụng nhà bếp khác và nhu yếu phẩm hàng ngày có trong cửa hàng cửa từng phải bỏ tiền ra mua.

Những thứ này tuy là nhỏ nhặt, không đáng giá bao nhiêu, nhưng tích góp từng ngày cũng được một khoản đáng kể.

Phải nói, nguyên thân trước khi kết hôn không có tính cách này, nhưng sau khi kết hôn, con người cô ấy đều thay đổi, trở nên nhu nhược yếu đuối, ngẫm kỹ thì, những thay đổi trong tính cách của cô ấy không thể tách rời người đàn ông này.

Tự mình biết mình, làm gì Phong Liên Thành không biết bản thân phải xã giao bao nhiêu một tháng?, anh ta không thể đếm trong lòng sao? Thế là sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Vật giá thời nay rẻ mạt, nửa ký thịt heo chỉ hơn một tệ, nửa ký gạo chỉ tám đồng, một trăm năm mươi tệ đã là một khoản rất lớn.Phong Liên Thành chỉ là một giáo viên cấp hai bình thường, anh ta ăn ở nhà ngủ ở nhà, mỗi tháng mời khách khứa đi ăn đôi ba lần đã hết cỡ.Trước kia nguyên thân cũng đã hỏi Phong Liên Thành rất nhiều lần, mỗi lần như vậy Phong Liên Thành đều nói sang chuyện khác, chưa từng đối diện trả lời nguyên thân, lần này cũng thế: "Nhàn Nhàn, hình như anh trai của em sắp lên chức rồi?”Lạc Thiên Tân không vào đại học mà học trường trung học kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp ra trường, anh ấy đến làm việc ở bưu điện thị trấn.Anh ấy khởi đầu bằng công việc đưa thư, sau nhiều năm khổ luyện, giờ đây anh ấy đã trở thành nhân viên chính thức trong văn phòng.Kỳ này, có một trưởng phòng trong bưu điện sắp được thăng chức,quyết định người được bổ nhiệm tiếp theo là Lạc Thiên Tân, suy cho cùng, từ năng lực đến lý lịch đều tốt, cả bưu cục không còn ai phù hợp hơn anh ấy.Phong Liên Thành muốn đánh trống lảng, Ngu Thanh Nhàn lại không vui: "Anh đừng có. Phong Liên Thành, hôm anh anh phải nói rõ cho tôi, anh đừng bắt tôi đến trường điều tra, tôi muốn biết trong một tháng anh ‘xã giao’ kiểu gì lại hết một trăm năm mươi tệ."Đối với vấn đề quan trọng như quyền lực tài chính, Ngu Thanh Nhàn không thể hiểu tại sao nguyên thân không nắm giữ nó trong tay, nhưng Ngu Thanh Nhàn ngẫm nghĩ kĩ cuộc đời cả nguyên thân cũng hiểu ra.Nguyên chủ sinh năm 64. Sau khi cô ấy ra đời, Miêu Xuân Thu là người lo việc gia đình, Miêu Xuân Thu biết cách sống và giỏi giang.Những lúc Lạc Hữu Dân không đến lớp, ông cũng xách cuốc ra đồng kiếm tiền đôi ba đồng tiền công. So với các bạn cùng trang lứa, khi còn nhỏ cô ấy rất ít khi đói.Từ nhỏ nguyên thân đã không thích học, gắng gượng đến hết cấp hai thì ở nhà, không học cấp ba.Sau khi cải cách mở cửa, Miêu Xuân Thu nắm bắt cơ hội cải cách mở cửa, mở một cửa hàng nhỏ trước trường cấp hai, ban đầu nguyên thân ở nhà giúp mẹ trông coi cửa hàng, trong vòng hai năm thì gặp Phong Liên Thành và kết hôn một cách tự nhiên.Miêu Xuân Thu kiếm ra tiền, bà không phải kiểu trọng nam khinh nữ, bà sắm của hồi môn cho nguyên thân cực kỳ hào phóng.Trong những năm tiếp theo, Miêu Xuân Thu thậm chí còn trợ cấp cho cô ấy rất rất nhiều, chưa kể cái khác, từ khi nguyên thân kết hôn với Phong Liên Thành dầu, đường, mắm, muối trong nhà Phong Liên Thành, các vật dụng nhà bếp khác và nhu yếu phẩm hàng ngày có trong cửa hàng cửa từng phải bỏ tiền ra mua.Những thứ này tuy là nhỏ nhặt, không đáng giá bao nhiêu, nhưng tích góp từng ngày cũng được một khoản đáng kể.Phải nói, nguyên thân trước khi kết hôn không có tính cách này, nhưng sau khi kết hôn, con người cô ấy đều thay đổi, trở nên nhu nhược yếu đuối, ngẫm kỹ thì, những thay đổi trong tính cách của cô ấy không thể tách rời người đàn ông này.Tự mình biết mình, làm gì Phong Liên Thành không biết bản thân phải xã giao bao nhiêu một tháng?, anh ta không thể đếm trong lòng sao? Thế là sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi.

Chương 519: Chương 519