*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 525: Chương 525

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Đi đi, đi đi." Lạc Hữu Dân đã về hưu, bình thường không có chuyện gì làm ông sẽ cầm một cái bình giữ nhiệt đi đến trung tâm hoạt động dành cho người cao tuổi và trung niên, đánh bài lơ khơ và chơi cờ vua cùng hàng xóm láng giềng.Nhưng bây giờ Lạc Hữu Dân không định đi nữa, muốn ở nhà bảo vệ vững hậu phương cho con gái - trông nom Tiểu Bách Tuế.Ăn cơm xong, Miêu Hạ Thu không để Ngu Thanh Nhàn thu dọn bát đĩa, Tiểu Bách Tuế cũng đã được Lạc Hữu Dân bế không rời tay nên cô lập tức đi thẳng đến chợ.Cô đi dạo chợ một vòng, mua vài cân bánh mật và chút rau dưa mà mọi người thích ăn. Khi đi ngang qua cửa hàng bánh mì, cô lại mua thêm hai cái bánh mì lớn.Về đến nhà, Ngu Thanh Nhàn cắt bánh mật thành từng miếng dài sau đó xiên vào que tre, lại cầm thêm nửa thùng dăm bông trong cửa hàng ra, lấy thêm xúc xích rồi thái thành hình bông hoa.Mắt thấy trời sắp trưa, Ngu Thanh Nhàn tiện tay nấu cơm trưa luôn.Đến giờ cơm Lạc Hữu Dân bế đứa bé về nhà, nhìn thấy sắc mặt của ông không tốt cho lắm, Miêu Hạ Thu vừa xếp bát đũa vừa hỏi: "Ông sao thế? Ai chọc tức ông à?"Lạc Hữu Dân nhấp một ngụm trà đắng trong bình giữ nhiệt: "Lúc nãy tôi gặp Tiếu Cương, nó nói với tôi mấy ngày hôm nay Tân Vũ lại quậy tung nhà."Tiếu Cương là chồng của Lạc Tân Vũ. Anh ta và Lạc Tân Vũ tự do yêu đương, tính cách anh ta hàm hậu, nên sau khi về chung nhà với anh ta Lạc Tân Vũ cũng không thèm kiềm chế tính tình gì cả, Tiếu Cương cũng vẫn luôn bao dung cô ta.Theo lý mà nói, nhiều năm vậy rồi đến tảng đá cũng phải cảm động, chắc Lạc Tân Vũ cũng thế nhỉ?Cô ta không, cô ta vẫn gây sức ép giống như trước kia, cái loại gây sức ép mười năm như một ngày, khiến Tiếu Cương không kiên trì được nữa.Miêu Hạ Thu dừng một lát, thở dài: "Khổ cho nó rồi."Ngay cả những người làm cha mẹ, anh chị như họ cũng không có cách nào chấp nhận được thái độ của Lạc Tân Vũ, Tiếu Cương có thể bao dung cho cô ta lâu như thế, Miêu Hạ Thu đã cảm thấy vô cùng áy náy với anh ta rồi.Trước kia một tuần Lạc Tân Vũ phải về nhà bốn năm lần. Nhưng từ lần trước về bị Ngu Thanh Nhàn đánh đến nay cô ta cũng chưa về thêm lần nào cả.Đoán chừng trong lòng cô ta tức giận không có chỗ phát, nên mới xả hết lên người Tiếu Cương."Chiều nay tôi đến đó xem một chút, xem xem rốt cuộc nó muốn làm gì." Lạc Tân Vũ là người ngang ngược nhất trong gia đình, chỉ sợ trong khoảng thời gian này đã tạo không ít áp lực cho Tiếu Cương và đứa bé rồi.Con gái mình làm sai, Lạc Hữu Dân còn có thể nói gì bây giờ?Ngu Thanh Nhàn im lặng lắng nghe, không nói gì cả.Sau khi ăn xong, Miêu Hạ Thu đi thẳng đến khu dành cho người nhà của viện khoa học và nông nghiệp, Ngu Thanh Nhàn cũng bắt đầu bận rộn vì học sinh sắp tan học.Xúc xích dăm bông mãi mãi là thần trong giới xiên que. Lớp vỏ ngoài của xúc xích dăm bông vừa ra lò được chiên đến vàng giòn, được phết tương đậu và nước sốt ngọt do Ngu Thanh Nhàn tự tay pha chế, cộng thêm tương ớt khiến cho mùi vị thơm ngon, ăn một que rồi còn muốn ăn thêm que khác.

"Đi đi, đi đi." Lạc Hữu Dân đã về hưu, bình thường không có chuyện gì làm ông sẽ cầm một cái bình giữ nhiệt đi đến trung tâm hoạt động dành cho người cao tuổi và trung niên, đánh bài lơ khơ và chơi cờ vua cùng hàng xóm láng giềng.

Nhưng bây giờ Lạc Hữu Dân không định đi nữa, muốn ở nhà bảo vệ vững hậu phương cho con gái - trông nom Tiểu Bách Tuế.

Ăn cơm xong, Miêu Hạ Thu không để Ngu Thanh Nhàn thu dọn bát đĩa, Tiểu Bách Tuế cũng đã được Lạc Hữu Dân bế không rời tay nên cô lập tức đi thẳng đến chợ.

Cô đi dạo chợ một vòng, mua vài cân bánh mật và chút rau dưa mà mọi người thích ăn. Khi đi ngang qua cửa hàng bánh mì, cô lại mua thêm hai cái bánh mì lớn.

Về đến nhà, Ngu Thanh Nhàn cắt bánh mật thành từng miếng dài sau đó xiên vào que tre, lại cầm thêm nửa thùng dăm bông trong cửa hàng ra, lấy thêm xúc xích rồi thái thành hình bông hoa.

Mắt thấy trời sắp trưa, Ngu Thanh Nhàn tiện tay nấu cơm trưa luôn.

Đến giờ cơm Lạc Hữu Dân bế đứa bé về nhà, nhìn thấy sắc mặt của ông không tốt cho lắm, Miêu Hạ Thu vừa xếp bát đũa vừa hỏi: "Ông sao thế? Ai chọc tức ông à?"

Lạc Hữu Dân nhấp một ngụm trà đắng trong bình giữ nhiệt: "Lúc nãy tôi gặp Tiếu Cương, nó nói với tôi mấy ngày hôm nay Tân Vũ lại quậy tung nhà."

Tiếu Cương là chồng của Lạc Tân Vũ. Anh ta và Lạc Tân Vũ tự do yêu đương, tính cách anh ta hàm hậu, nên sau khi về chung nhà với anh ta Lạc Tân Vũ cũng không thèm kiềm chế tính tình gì cả, Tiếu Cương cũng vẫn luôn bao dung cô ta.

Theo lý mà nói, nhiều năm vậy rồi đến tảng đá cũng phải cảm động, chắc Lạc Tân Vũ cũng thế nhỉ?

Cô ta không, cô ta vẫn gây sức ép giống như trước kia, cái loại gây sức ép mười năm như một ngày, khiến Tiếu Cương không kiên trì được nữa.

Miêu Hạ Thu dừng một lát, thở dài: "Khổ cho nó rồi."

Ngay cả những người làm cha mẹ, anh chị như họ cũng không có cách nào chấp nhận được thái độ của Lạc Tân Vũ, Tiếu Cương có thể bao dung cho cô ta lâu như thế, Miêu Hạ Thu đã cảm thấy vô cùng áy náy với anh ta rồi.

Trước kia một tuần Lạc Tân Vũ phải về nhà bốn năm lần. Nhưng từ lần trước về bị Ngu Thanh Nhàn đánh đến nay cô ta cũng chưa về thêm lần nào cả.

Đoán chừng trong lòng cô ta tức giận không có chỗ phát, nên mới xả hết lên người Tiếu Cương.

"Chiều nay tôi đến đó xem một chút, xem xem rốt cuộc nó muốn làm gì." Lạc Tân Vũ là người ngang ngược nhất trong gia đình, chỉ sợ trong khoảng thời gian này đã tạo không ít áp lực cho Tiếu Cương và đứa bé rồi.

Con gái mình làm sai, Lạc Hữu Dân còn có thể nói gì bây giờ?

Ngu Thanh Nhàn im lặng lắng nghe, không nói gì cả.

Sau khi ăn xong, Miêu Hạ Thu đi thẳng đến khu dành cho người nhà của viện khoa học và nông nghiệp, Ngu Thanh Nhàn cũng bắt đầu bận rộn vì học sinh sắp tan học.

Xúc xích dăm bông mãi mãi là thần trong giới xiên que. Lớp vỏ ngoài của xúc xích dăm bông vừa ra lò được chiên đến vàng giòn, được phết tương đậu và nước sốt ngọt do Ngu Thanh Nhàn tự tay pha chế, cộng thêm tương ớt khiến cho mùi vị thơm ngon, ăn một que rồi còn muốn ăn thêm que khác.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Đi đi, đi đi." Lạc Hữu Dân đã về hưu, bình thường không có chuyện gì làm ông sẽ cầm một cái bình giữ nhiệt đi đến trung tâm hoạt động dành cho người cao tuổi và trung niên, đánh bài lơ khơ và chơi cờ vua cùng hàng xóm láng giềng.Nhưng bây giờ Lạc Hữu Dân không định đi nữa, muốn ở nhà bảo vệ vững hậu phương cho con gái - trông nom Tiểu Bách Tuế.Ăn cơm xong, Miêu Hạ Thu không để Ngu Thanh Nhàn thu dọn bát đĩa, Tiểu Bách Tuế cũng đã được Lạc Hữu Dân bế không rời tay nên cô lập tức đi thẳng đến chợ.Cô đi dạo chợ một vòng, mua vài cân bánh mật và chút rau dưa mà mọi người thích ăn. Khi đi ngang qua cửa hàng bánh mì, cô lại mua thêm hai cái bánh mì lớn.Về đến nhà, Ngu Thanh Nhàn cắt bánh mật thành từng miếng dài sau đó xiên vào que tre, lại cầm thêm nửa thùng dăm bông trong cửa hàng ra, lấy thêm xúc xích rồi thái thành hình bông hoa.Mắt thấy trời sắp trưa, Ngu Thanh Nhàn tiện tay nấu cơm trưa luôn.Đến giờ cơm Lạc Hữu Dân bế đứa bé về nhà, nhìn thấy sắc mặt của ông không tốt cho lắm, Miêu Hạ Thu vừa xếp bát đũa vừa hỏi: "Ông sao thế? Ai chọc tức ông à?"Lạc Hữu Dân nhấp một ngụm trà đắng trong bình giữ nhiệt: "Lúc nãy tôi gặp Tiếu Cương, nó nói với tôi mấy ngày hôm nay Tân Vũ lại quậy tung nhà."Tiếu Cương là chồng của Lạc Tân Vũ. Anh ta và Lạc Tân Vũ tự do yêu đương, tính cách anh ta hàm hậu, nên sau khi về chung nhà với anh ta Lạc Tân Vũ cũng không thèm kiềm chế tính tình gì cả, Tiếu Cương cũng vẫn luôn bao dung cô ta.Theo lý mà nói, nhiều năm vậy rồi đến tảng đá cũng phải cảm động, chắc Lạc Tân Vũ cũng thế nhỉ?Cô ta không, cô ta vẫn gây sức ép giống như trước kia, cái loại gây sức ép mười năm như một ngày, khiến Tiếu Cương không kiên trì được nữa.Miêu Hạ Thu dừng một lát, thở dài: "Khổ cho nó rồi."Ngay cả những người làm cha mẹ, anh chị như họ cũng không có cách nào chấp nhận được thái độ của Lạc Tân Vũ, Tiếu Cương có thể bao dung cho cô ta lâu như thế, Miêu Hạ Thu đã cảm thấy vô cùng áy náy với anh ta rồi.Trước kia một tuần Lạc Tân Vũ phải về nhà bốn năm lần. Nhưng từ lần trước về bị Ngu Thanh Nhàn đánh đến nay cô ta cũng chưa về thêm lần nào cả.Đoán chừng trong lòng cô ta tức giận không có chỗ phát, nên mới xả hết lên người Tiếu Cương."Chiều nay tôi đến đó xem một chút, xem xem rốt cuộc nó muốn làm gì." Lạc Tân Vũ là người ngang ngược nhất trong gia đình, chỉ sợ trong khoảng thời gian này đã tạo không ít áp lực cho Tiếu Cương và đứa bé rồi.Con gái mình làm sai, Lạc Hữu Dân còn có thể nói gì bây giờ?Ngu Thanh Nhàn im lặng lắng nghe, không nói gì cả.Sau khi ăn xong, Miêu Hạ Thu đi thẳng đến khu dành cho người nhà của viện khoa học và nông nghiệp, Ngu Thanh Nhàn cũng bắt đầu bận rộn vì học sinh sắp tan học.Xúc xích dăm bông mãi mãi là thần trong giới xiên que. Lớp vỏ ngoài của xúc xích dăm bông vừa ra lò được chiên đến vàng giòn, được phết tương đậu và nước sốt ngọt do Ngu Thanh Nhàn tự tay pha chế, cộng thêm tương ớt khiến cho mùi vị thơm ngon, ăn một que rồi còn muốn ăn thêm que khác.

Chương 525: Chương 525