*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 526: Chương 526

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Giá của một que xúc xích dăm bông không quá đắt, cậu một que, tôi một que, chỉ chốc lát đã bán hết rồi.Hương vị của bánh mật chiên, khoai tây chiên và rau quả chiên cũng không tệ lắm, buôn bán cũng không chậm hơn xúc xích dăm bông bao nhiêu.Cô bán từ lúc bắt đầu nghỉ trưa cho đến khi tiếng chuông vào học của trường cấp ba vang lên cô mới dọn quán, tối nay vẫn còn một đống học sinh tan học, việc buôn bán của cô sẽ càng đắt hàng hơn nữa.Miêu Hạ Thu thấy thế, trong lòng cũng thấy vui vẻ thay.Bà tính toán sơ qua, thấy lợi nhuận từ việc buôn bán buổi sáng và buổi trưa của con gái mình chắc chắn không ít, nếu sau này vẫn buôn may bán đắt như thế, chắc chắn số tiền kiếm được cũng đủ để nuôi dưỡng mẹ con họ.Tiểu Bách Tuế có ông bà chăm sóc không cần Ngu Thanh Nhàn phải quan tâm, nên cô về phòng ngủ trưa khoảng một tiếng đồng hồ. Lúc bị hệ thống đánh thức, cô vẫn hơi mơ màng, ngồi dậy một lúc lâu mới tỉnh táo lại được.Hằng ngày cô vẫn lướt hệ thống, nhưng hệ thống phụ vẫn im lặng như gà, khung chat duy nhất với Tạ Uẩn kia bây giờ đã xám xịt lại, cô ấn thế nào cũng không thể vào xem tin nhắn.Lúc đứng lên đi rửa mặt, Ngu Thanh Nhàn vẫn đang phàn nàn với hệ thống: "Cậu nói xem cái hệ thống phụ này tồn tại có tác dụng gì đâu? Không có chút công dụng nào cả, ngay cả người muốn liên lạc cũng không liên lạc được."Hệ thống đang lục tung không gian hệ thống lên. So với những phần mềm có thể trò chuyện một cách dễ dàng của đời sau, nó cảm thấy hệ thống phụ của nó quả thật không thông minh cho lắm, nhưng nó cũng có cách gì đâu? Nó đâu biết nâng cấp?Vì phòng ngừa kí chủ cảm thấy bản thân nó quá mức vô dụng, hệ thống xung phong nhận việc theo dõi Phong Liên Thành.Ngu Thanh Nhàn thấy mục đích đã đạt được, cô lấy khăn mặt đã vặt kiệt nước lên lau mặt, để che giấu nụ cười đầu mưu mô của mình.Buổi tối khi học sinh tan học, cô lại chiên xúc xích thêm một chút nữa. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, cái quầy nhỏ của Ngu Thanh Nhàn chính thức đóng cửa.Lạc Hữu Dân giúp đỡ cô chuyển bàn bếp ga vào trong cửa hàng, Ngu Thanh Nhàn cầm khăn mặt và xách một xô nước trong sân đi vào nhà tắm tắm rửa, tẩy sạch mùi khói dầu dính khắp người.Ban ngày Tiểu Bách Tuế đã ngu no nên ban đêm con bé ngủ rất muộn. Ngu Thanh Nhàn đang gọt và cắt khoai tây rồi ngâm nước, Miêu Hạ Thu bế con bé ngồi cạnh nói chuyện với cô."Chiều nay mẹ đến nhà Tân Vũ, trong nhà lộn xộn lắm, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Bát đũa trong phòng bếp cũng không rửa, toàn bộ chén bát cứ vứt ở trong chậu ấy, đồ ăn trên bàn cũng mốc meo cả. Mà nó thì nằm lỳ trong phòng, không chịu làm gì hết."Miêu Hạ Thu luyên thuyên một lúc lâu, lòng bà buồn phiền: "Mẹ đến, nó cứ nhai đi nhai lại, nói mẹ và cha con bất công. Mẹ cũng kệ nó rồi đi về nhà."Trước kia không phải Lạc Tân Vũ chưa từng quậy như thế này, nhưng cho dù cô ta quậy thế nào thì ít nhất nhà cửa vẫn luôn sạch sẽ.Nếu Lạc Tân Vũ không dọn dẹp thì Tiếu Cương sẽ dọn. Bây giờ trong nhà bẩn thành như thế, chắc chắn là Tiếu Cương cũng không thèm dọn nữa.

Giá của một que xúc xích dăm bông không quá đắt, cậu một que, tôi một que, chỉ chốc lát đã bán hết rồi.

Hương vị của bánh mật chiên, khoai tây chiên và rau quả chiên cũng không tệ lắm, buôn bán cũng không chậm hơn xúc xích dăm bông bao nhiêu.

Cô bán từ lúc bắt đầu nghỉ trưa cho đến khi tiếng chuông vào học của trường cấp ba vang lên cô mới dọn quán, tối nay vẫn còn một đống học sinh tan học, việc buôn bán của cô sẽ càng đắt hàng hơn nữa.

Miêu Hạ Thu thấy thế, trong lòng cũng thấy vui vẻ thay.

Bà tính toán sơ qua, thấy lợi nhuận từ việc buôn bán buổi sáng và buổi trưa của con gái mình chắc chắn không ít, nếu sau này vẫn buôn may bán đắt như thế, chắc chắn số tiền kiếm được cũng đủ để nuôi dưỡng mẹ con họ.

Tiểu Bách Tuế có ông bà chăm sóc không cần Ngu Thanh Nhàn phải quan tâm, nên cô về phòng ngủ trưa khoảng một tiếng đồng hồ. Lúc bị hệ thống đánh thức, cô vẫn hơi mơ màng, ngồi dậy một lúc lâu mới tỉnh táo lại được.

Hằng ngày cô vẫn lướt hệ thống, nhưng hệ thống phụ vẫn im lặng như gà, khung chat duy nhất với Tạ Uẩn kia bây giờ đã xám xịt lại, cô ấn thế nào cũng không thể vào xem tin nhắn.

Lúc đứng lên đi rửa mặt, Ngu Thanh Nhàn vẫn đang phàn nàn với hệ thống: "Cậu nói xem cái hệ thống phụ này tồn tại có tác dụng gì đâu? Không có chút công dụng nào cả, ngay cả người muốn liên lạc cũng không liên lạc được."

Hệ thống đang lục tung không gian hệ thống lên. So với những phần mềm có thể trò chuyện một cách dễ dàng của đời sau, nó cảm thấy hệ thống phụ của nó quả thật không thông minh cho lắm, nhưng nó cũng có cách gì đâu? Nó đâu biết nâng cấp?

Vì phòng ngừa kí chủ cảm thấy bản thân nó quá mức vô dụng, hệ thống xung phong nhận việc theo dõi Phong Liên Thành.

Ngu Thanh Nhàn thấy mục đích đã đạt được, cô lấy khăn mặt đã vặt kiệt nước lên lau mặt, để che giấu nụ cười đầu mưu mô của mình.

Buổi tối khi học sinh tan học, cô lại chiên xúc xích thêm một chút nữa. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, cái quầy nhỏ của Ngu Thanh Nhàn chính thức đóng cửa.

Lạc Hữu Dân giúp đỡ cô chuyển bàn bếp ga vào trong cửa hàng, Ngu Thanh Nhàn cầm khăn mặt và xách một xô nước trong sân đi vào nhà tắm tắm rửa, tẩy sạch mùi khói dầu dính khắp người.

Ban ngày Tiểu Bách Tuế đã ngu no nên ban đêm con bé ngủ rất muộn. Ngu Thanh Nhàn đang gọt và cắt khoai tây rồi ngâm nước, Miêu Hạ Thu bế con bé ngồi cạnh nói chuyện với cô.

"Chiều nay mẹ đến nhà Tân Vũ, trong nhà lộn xộn lắm, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Bát đũa trong phòng bếp cũng không rửa, toàn bộ chén bát cứ vứt ở trong chậu ấy, đồ ăn trên bàn cũng mốc meo cả. Mà nó thì nằm lỳ trong phòng, không chịu làm gì hết."

Miêu Hạ Thu luyên thuyên một lúc lâu, lòng bà buồn phiền: "Mẹ đến, nó cứ nhai đi nhai lại, nói mẹ và cha con bất công. Mẹ cũng kệ nó rồi đi về nhà."

Trước kia không phải Lạc Tân Vũ chưa từng quậy như thế này, nhưng cho dù cô ta quậy thế nào thì ít nhất nhà cửa vẫn luôn sạch sẽ.

Nếu Lạc Tân Vũ không dọn dẹp thì Tiếu Cương sẽ dọn. Bây giờ trong nhà bẩn thành như thế, chắc chắn là Tiếu Cương cũng không thèm dọn nữa.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Giá của một que xúc xích dăm bông không quá đắt, cậu một que, tôi một que, chỉ chốc lát đã bán hết rồi.Hương vị của bánh mật chiên, khoai tây chiên và rau quả chiên cũng không tệ lắm, buôn bán cũng không chậm hơn xúc xích dăm bông bao nhiêu.Cô bán từ lúc bắt đầu nghỉ trưa cho đến khi tiếng chuông vào học của trường cấp ba vang lên cô mới dọn quán, tối nay vẫn còn một đống học sinh tan học, việc buôn bán của cô sẽ càng đắt hàng hơn nữa.Miêu Hạ Thu thấy thế, trong lòng cũng thấy vui vẻ thay.Bà tính toán sơ qua, thấy lợi nhuận từ việc buôn bán buổi sáng và buổi trưa của con gái mình chắc chắn không ít, nếu sau này vẫn buôn may bán đắt như thế, chắc chắn số tiền kiếm được cũng đủ để nuôi dưỡng mẹ con họ.Tiểu Bách Tuế có ông bà chăm sóc không cần Ngu Thanh Nhàn phải quan tâm, nên cô về phòng ngủ trưa khoảng một tiếng đồng hồ. Lúc bị hệ thống đánh thức, cô vẫn hơi mơ màng, ngồi dậy một lúc lâu mới tỉnh táo lại được.Hằng ngày cô vẫn lướt hệ thống, nhưng hệ thống phụ vẫn im lặng như gà, khung chat duy nhất với Tạ Uẩn kia bây giờ đã xám xịt lại, cô ấn thế nào cũng không thể vào xem tin nhắn.Lúc đứng lên đi rửa mặt, Ngu Thanh Nhàn vẫn đang phàn nàn với hệ thống: "Cậu nói xem cái hệ thống phụ này tồn tại có tác dụng gì đâu? Không có chút công dụng nào cả, ngay cả người muốn liên lạc cũng không liên lạc được."Hệ thống đang lục tung không gian hệ thống lên. So với những phần mềm có thể trò chuyện một cách dễ dàng của đời sau, nó cảm thấy hệ thống phụ của nó quả thật không thông minh cho lắm, nhưng nó cũng có cách gì đâu? Nó đâu biết nâng cấp?Vì phòng ngừa kí chủ cảm thấy bản thân nó quá mức vô dụng, hệ thống xung phong nhận việc theo dõi Phong Liên Thành.Ngu Thanh Nhàn thấy mục đích đã đạt được, cô lấy khăn mặt đã vặt kiệt nước lên lau mặt, để che giấu nụ cười đầu mưu mô của mình.Buổi tối khi học sinh tan học, cô lại chiên xúc xích thêm một chút nữa. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, cái quầy nhỏ của Ngu Thanh Nhàn chính thức đóng cửa.Lạc Hữu Dân giúp đỡ cô chuyển bàn bếp ga vào trong cửa hàng, Ngu Thanh Nhàn cầm khăn mặt và xách một xô nước trong sân đi vào nhà tắm tắm rửa, tẩy sạch mùi khói dầu dính khắp người.Ban ngày Tiểu Bách Tuế đã ngu no nên ban đêm con bé ngủ rất muộn. Ngu Thanh Nhàn đang gọt và cắt khoai tây rồi ngâm nước, Miêu Hạ Thu bế con bé ngồi cạnh nói chuyện với cô."Chiều nay mẹ đến nhà Tân Vũ, trong nhà lộn xộn lắm, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Bát đũa trong phòng bếp cũng không rửa, toàn bộ chén bát cứ vứt ở trong chậu ấy, đồ ăn trên bàn cũng mốc meo cả. Mà nó thì nằm lỳ trong phòng, không chịu làm gì hết."Miêu Hạ Thu luyên thuyên một lúc lâu, lòng bà buồn phiền: "Mẹ đến, nó cứ nhai đi nhai lại, nói mẹ và cha con bất công. Mẹ cũng kệ nó rồi đi về nhà."Trước kia không phải Lạc Tân Vũ chưa từng quậy như thế này, nhưng cho dù cô ta quậy thế nào thì ít nhất nhà cửa vẫn luôn sạch sẽ.Nếu Lạc Tân Vũ không dọn dẹp thì Tiếu Cương sẽ dọn. Bây giờ trong nhà bẩn thành như thế, chắc chắn là Tiếu Cương cũng không thèm dọn nữa.

Chương 526: Chương 526