*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 538: Chương 538
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cao Kính Tùng nhìn Phùng Tiểu Du đứng trước ngăn tủ lục lọi tìm tòi, lấy ra hai bộ đồ bỏ vào trong túi xách, suốt quá trình đó chẳng hề liếc nhìn mình lấy một lần, bèn nổi nóng: “Phùng Tiểu Du, có còn muốn sống chung nữa không đây, không muốn thì chia tay sớm đi.”Phùng Tiểu Du tám năm không sinh nở, trước kia Cao Kính Tùng luôn lấy những lời này chèn ép cô, lần nào cũng cực kì hiệu quả, hôm nay anh ta cũng cho là như thế.Nói xong những lời đó, Cao Kính Tùng ngồi dậy, thong dong chờ Phùng Tiểu Du xuống nước nói lời xin lỗi với mình.“Không muốn nữa, chia tay đi.” Phùng Tiểu Du lạnh nhạt nói một câu, sau đó lại tiếp tục lấy quần áo trong ngăn tủ ra, bỏ vào túi xách, xốc túi lên vai đi ra phía cầu thang: “Tôi sẽ trình đơn xin ly hôn lên tòa, đến khi nào tòa cho gọi thì anh tới dự là được.”Giọng Phùng Tiểu Du vẳng lên từ tầng dưới khiến Cao Kính Tùng ngớ người.Phùng Tiểu Du vừa nói gì cơ? Đơn gì, tòa án gì? Cao Kính Tùng còn tưởng mình nghe lầm rồi.Anh ta vội vã mặc thêm đồ, đuổi theo xuống dưới, nhưng chỉ kịp thấy bóng Phùng Tiểu Du lên xe đi mất.Mãi cho đến khi ngồi trên xe, Phùng Tiểu Du mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.Phùng Tiểu Du không phải người sinh ra ở thị trấn này, cô không có người thân quen ở đây, nếu đơn độc chống lại gia đình họ Cao, cô hoàn toàn không có phần thắng.Như vậy, muốn thuận lợi ly hôn với Cao Kính Tùng, chỉ có một cách là rời khỏi đây, lên phố tìm luật sự hỗ trợ ly hôn.Cô đã tiếp xúc với gia đình này cả đời rồi, người nhà đó khó chơi thế nào, không ai rõ hơn cô.Cả gia đình đó chẳng khác gì một ổ đỉa đói, mặt dày tâm ác, nay cô có được cơ hội sống lại một lần, cuộc đời trước mắt tươi đẹp dường ấy, pts không muốn lãng phí những ngày đẹp đẽ để đấu với đám người kia.Phùng Tiểu Du lên trấn trên, rút hết số tiền trong sổ tiết kiệm của mình rồi dạo quanh thành phố Lâm Huyền một vòng, tìm đến một thị trấn hẻo lánh mua một căn nhà nhỏ, nơi này từ nay sẽ là nhà cô.Chuyện Phùng Tiểu Du đi tìm luật sư làm thủ tục tố tụng ly hôn đã truyền khắp thị trấn, trên đường phố, chỉ cần có người tụ tập là nhất định sẽ trò chuyện về việc này.Chuyện này thật quá ly kỳ, bởi vì trước nay ở thị trấn Cao Sơn này chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào kiện chồng mình lên tòa, yêu cầu ly hôn cả.Ngu Thanh Nhàn không để ý đến chuyện về Phùng Tiểu Du nữa, cô có linh cảm mình cùng cô gái đó không có nhiều khả năng gặp lại trong tương lai, hiện giờ cô còn đang bận rộn với sự nghiệp lớn của mình ở đây.Quầy ăn vặt của cô nổi tiếng với hương vị thơm ngon đặc biệt, ngày càng đông khách hơn, được rất nhiều người yêu thích và quay lại mua nhiều lần, vì thế, Ngu Thanh Nhàn càng ngày càng bận, ngay cả thời gian nghỉ uống miếng nước cũng không có.Nhưng rồi dần dần những hàng quán tương tự cũng xuất hiện, kéo đi một phần khách hàng, rốt cuộc Ngu Thanh Nhàn cũng được thả lỏng đôi chút.
Cao Kính Tùng nhìn Phùng Tiểu Du đứng trước ngăn tủ lục lọi tìm tòi, lấy ra hai bộ đồ bỏ vào trong túi xách, suốt quá trình đó chẳng hề liếc nhìn mình lấy một lần, bèn nổi nóng: “Phùng Tiểu Du, có còn muốn sống chung nữa không đây, không muốn thì chia tay sớm đi.”
Phùng Tiểu Du tám năm không sinh nở, trước kia Cao Kính Tùng luôn lấy những lời này chèn ép cô, lần nào cũng cực kì hiệu quả, hôm nay anh ta cũng cho là như thế.
Nói xong những lời đó, Cao Kính Tùng ngồi dậy, thong dong chờ Phùng Tiểu Du xuống nước nói lời xin lỗi với mình.
“Không muốn nữa, chia tay đi.” Phùng Tiểu Du lạnh nhạt nói một câu, sau đó lại tiếp tục lấy quần áo trong ngăn tủ ra, bỏ vào túi xách, xốc túi lên vai đi ra phía cầu thang: “Tôi sẽ trình đơn xin ly hôn lên tòa, đến khi nào tòa cho gọi thì anh tới dự là được.”
Giọng Phùng Tiểu Du vẳng lên từ tầng dưới khiến Cao Kính Tùng ngớ người.
Phùng Tiểu Du vừa nói gì cơ? Đơn gì, tòa án gì? Cao Kính Tùng còn tưởng mình nghe lầm rồi.
Anh ta vội vã mặc thêm đồ, đuổi theo xuống dưới, nhưng chỉ kịp thấy bóng Phùng Tiểu Du lên xe đi mất.
Mãi cho đến khi ngồi trên xe, Phùng Tiểu Du mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Phùng Tiểu Du không phải người sinh ra ở thị trấn này, cô không có người thân quen ở đây, nếu đơn độc chống lại gia đình họ Cao, cô hoàn toàn không có phần thắng.
Như vậy, muốn thuận lợi ly hôn với Cao Kính Tùng, chỉ có một cách là rời khỏi đây, lên phố tìm luật sự hỗ trợ ly hôn.
Cô đã tiếp xúc với gia đình này cả đời rồi, người nhà đó khó chơi thế nào, không ai rõ hơn cô.
Cả gia đình đó chẳng khác gì một ổ đỉa đói, mặt dày tâm ác, nay cô có được cơ hội sống lại một lần, cuộc đời trước mắt tươi đẹp dường ấy, pts không muốn lãng phí những ngày đẹp đẽ để đấu với đám người kia.
Phùng Tiểu Du lên trấn trên, rút hết số tiền trong sổ tiết kiệm của mình rồi dạo quanh thành phố Lâm Huyền một vòng, tìm đến một thị trấn hẻo lánh mua một căn nhà nhỏ, nơi này từ nay sẽ là nhà cô.
Chuyện Phùng Tiểu Du đi tìm luật sư làm thủ tục tố tụng ly hôn đã truyền khắp thị trấn, trên đường phố, chỉ cần có người tụ tập là nhất định sẽ trò chuyện về việc này.
Chuyện này thật quá ly kỳ, bởi vì trước nay ở thị trấn Cao Sơn này chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào kiện chồng mình lên tòa, yêu cầu ly hôn cả.
Ngu Thanh Nhàn không để ý đến chuyện về Phùng Tiểu Du nữa, cô có linh cảm mình cùng cô gái đó không có nhiều khả năng gặp lại trong tương lai, hiện giờ cô còn đang bận rộn với sự nghiệp lớn của mình ở đây.
Quầy ăn vặt của cô nổi tiếng với hương vị thơm ngon đặc biệt, ngày càng đông khách hơn, được rất nhiều người yêu thích và quay lại mua nhiều lần, vì thế, Ngu Thanh Nhàn càng ngày càng bận, ngay cả thời gian nghỉ uống miếng nước cũng không có.
Nhưng rồi dần dần những hàng quán tương tự cũng xuất hiện, kéo đi một phần khách hàng, rốt cuộc Ngu Thanh Nhàn cũng được thả lỏng đôi chút.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cao Kính Tùng nhìn Phùng Tiểu Du đứng trước ngăn tủ lục lọi tìm tòi, lấy ra hai bộ đồ bỏ vào trong túi xách, suốt quá trình đó chẳng hề liếc nhìn mình lấy một lần, bèn nổi nóng: “Phùng Tiểu Du, có còn muốn sống chung nữa không đây, không muốn thì chia tay sớm đi.”Phùng Tiểu Du tám năm không sinh nở, trước kia Cao Kính Tùng luôn lấy những lời này chèn ép cô, lần nào cũng cực kì hiệu quả, hôm nay anh ta cũng cho là như thế.Nói xong những lời đó, Cao Kính Tùng ngồi dậy, thong dong chờ Phùng Tiểu Du xuống nước nói lời xin lỗi với mình.“Không muốn nữa, chia tay đi.” Phùng Tiểu Du lạnh nhạt nói một câu, sau đó lại tiếp tục lấy quần áo trong ngăn tủ ra, bỏ vào túi xách, xốc túi lên vai đi ra phía cầu thang: “Tôi sẽ trình đơn xin ly hôn lên tòa, đến khi nào tòa cho gọi thì anh tới dự là được.”Giọng Phùng Tiểu Du vẳng lên từ tầng dưới khiến Cao Kính Tùng ngớ người.Phùng Tiểu Du vừa nói gì cơ? Đơn gì, tòa án gì? Cao Kính Tùng còn tưởng mình nghe lầm rồi.Anh ta vội vã mặc thêm đồ, đuổi theo xuống dưới, nhưng chỉ kịp thấy bóng Phùng Tiểu Du lên xe đi mất.Mãi cho đến khi ngồi trên xe, Phùng Tiểu Du mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.Phùng Tiểu Du không phải người sinh ra ở thị trấn này, cô không có người thân quen ở đây, nếu đơn độc chống lại gia đình họ Cao, cô hoàn toàn không có phần thắng.Như vậy, muốn thuận lợi ly hôn với Cao Kính Tùng, chỉ có một cách là rời khỏi đây, lên phố tìm luật sự hỗ trợ ly hôn.Cô đã tiếp xúc với gia đình này cả đời rồi, người nhà đó khó chơi thế nào, không ai rõ hơn cô.Cả gia đình đó chẳng khác gì một ổ đỉa đói, mặt dày tâm ác, nay cô có được cơ hội sống lại một lần, cuộc đời trước mắt tươi đẹp dường ấy, pts không muốn lãng phí những ngày đẹp đẽ để đấu với đám người kia.Phùng Tiểu Du lên trấn trên, rút hết số tiền trong sổ tiết kiệm của mình rồi dạo quanh thành phố Lâm Huyền một vòng, tìm đến một thị trấn hẻo lánh mua một căn nhà nhỏ, nơi này từ nay sẽ là nhà cô.Chuyện Phùng Tiểu Du đi tìm luật sư làm thủ tục tố tụng ly hôn đã truyền khắp thị trấn, trên đường phố, chỉ cần có người tụ tập là nhất định sẽ trò chuyện về việc này.Chuyện này thật quá ly kỳ, bởi vì trước nay ở thị trấn Cao Sơn này chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào kiện chồng mình lên tòa, yêu cầu ly hôn cả.Ngu Thanh Nhàn không để ý đến chuyện về Phùng Tiểu Du nữa, cô có linh cảm mình cùng cô gái đó không có nhiều khả năng gặp lại trong tương lai, hiện giờ cô còn đang bận rộn với sự nghiệp lớn của mình ở đây.Quầy ăn vặt của cô nổi tiếng với hương vị thơm ngon đặc biệt, ngày càng đông khách hơn, được rất nhiều người yêu thích và quay lại mua nhiều lần, vì thế, Ngu Thanh Nhàn càng ngày càng bận, ngay cả thời gian nghỉ uống miếng nước cũng không có.Nhưng rồi dần dần những hàng quán tương tự cũng xuất hiện, kéo đi một phần khách hàng, rốt cuộc Ngu Thanh Nhàn cũng được thả lỏng đôi chút.