*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 553: Chương 553

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Phong Liên Thành ghé tai vào ván cửa lắng nghe một lúc lâu, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, anh ta thở phào một hơi, đẩy cửa chạy ra ngoài.Trương Hội Trân còn không thèm mặc quần lót, chỉ mặc mỗi bộ quần áo rộng thùng thình miễn cưỡng che thân mình, nhìn Phong Liên Thành đã bỏ chạy xa, Trương Hội Trân cắn răng chạy theo....Dạo này bà con trong thôn rất đoàn kết, nhà nào gặp việc gì cũng đến hỗ trợ, nhất là mấy việc như chữa cháy, kẻ bưng chậu nước, người xách thùng nước tạt vào đống rơm, vừa dập tắt được lửa, đúng lúc này Phong Liên Thành và Trương Hội Trân lao ra.Đám người đến dập lửa trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai kẻ quần áo không chỉnh tề chạy từ trong nhà ra, không phải mọi người chưa từng tiếp xúc qua chuyện nam nữ, giữa Phong Liên Thành và Trương Hội Trân xảy ra tình huống gì, mọi người không cần nghĩ cũng biết.Thế là tất cả đặt ánh mắt lên người Phong Liên Quốc, sắc mặt của Phong Liên Quốc còn u ám hơn bóng đêm, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Liên Thành, rồi lại nhìn Trương Hội Trân, nghiến răng kêu răng rắc.Bà cụ Phong cũng không ngốc, bà một tay dắt cháu trai lớn, một tay bế cháu trai nhỏ, còn cháu gái lớn thì đứng bên cạnh, nhìn con trai út và con dâu lớn với vẻ mặt ngơ ngác.Phong Liên Thành cũng sửng sốt, trước khi lao ra khỏi phòng, anh ta đã ghé tai nghe ngóng ở cửa hồi lâu, vốn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, làm sao vừa chạy ra lại có nhiều người như vậy?Trương Hội Trân như c.h.ế.t lặng, đồ đang cầm trên tay bỗng rơi xuống đất.Mọi người dần trở nên im lặng, chỉ có âm thanh của bộ phim từ xa vọng lại.Phong Liên Quốc nắm chặt hai tay thành quyền, run giọng nhìn Phong Liên Thành nói: "Liên Thành, các người đang làm gì vậy?"Phong Liên Thành nhìn Phong Liên Quốc, nghẹn họng không đáp lời được, đầu óc trống rỗng.Phong Liên Thành không ngờ sự việc bị bại lộ.Anh ta cũng cảm thấy rằng tình cảm của Trương Hội Trân dành cho anh ta sẽ không bị phơi bày nhờ sự thận trọng của mình.Nhưng khi mọi thứ ập đến, Phong Liên Thành mới cảm nhận được sợ hãi, đặc biệt lúc trông thấy sắc mặt của Phong Liên Quốc, anh ta càng sợ hơn.Sắc mặt của Trương Hội Trân giờ phút này cũng trở nên trắng bệch.Ngu Thanh Nhàn đứng trong đám đông, cô vẽ trên lá bùa một ngọn gió thổi về phía Trương Hội Trân."Làm gì mà mắt không dám nhìn tôi? Cậu mù à?""Nói thật cho anh biết, tôi và em trai anh là yêu nhau thật lòng, trước khi đính hôn với anh, tôi đã quen biết anh ấy, nếu không phải tên xấu xí anh dùng đao đoạt tình, tôi đã gả cho Liên Thành từ lâu, còn cần phải yêu đương vụng trộm sao?"Đến nước này, Trương Hội Trân mới hiểu rằng một khi chuyện giữa mình và Phong Liên Thành xảy ra, cô ta và Phong Liên Quốc không thể tiếp tục chung sống.Trương Hội Trân nhìn Phong Liên Thành một chút, nhớ tới dáng vẻ Phong Liên Thành bỏ mặc cô ta trong nguy hiểm vừa rồi, chỉ lo chạy giữ mạng mình, bất chợt mỉm cười, rồi lại nhìn về phía Phong Liên Quốc.Phong Liên Quốc gắt gao nhìn cô, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.Trương Hội Trân càng thêm vui vẻ. Sống chung chăn gối với người đàn ông này hơn mười năm, cô ta hiểu rõ người đàn ông này trông như thế nào.Lòng dạ vừa hẹp hòi lại vừa ghi thù, bên dưới khuôn mặt trung thực của anh ta là tính khí có thù tất báo.

Phong Liên Thành ghé tai vào ván cửa lắng nghe một lúc lâu, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, anh ta thở phào một hơi, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Trương Hội Trân còn không thèm mặc quần lót, chỉ mặc mỗi bộ quần áo rộng thùng thình miễn cưỡng che thân mình, nhìn Phong Liên Thành đã bỏ chạy xa, Trương Hội Trân cắn răng chạy theo.

...

Dạo này bà con trong thôn rất đoàn kết, nhà nào gặp việc gì cũng đến hỗ trợ, nhất là mấy việc như chữa cháy, kẻ bưng chậu nước, người xách thùng nước tạt vào đống rơm, vừa dập tắt được lửa, đúng lúc này Phong Liên Thành và Trương Hội Trân lao ra.

Đám người đến dập lửa trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai kẻ quần áo không chỉnh tề chạy từ trong nhà ra, không phải mọi người chưa từng tiếp xúc qua chuyện nam nữ, giữa Phong Liên Thành và Trương Hội Trân xảy ra tình huống gì, mọi người không cần nghĩ cũng biết.

Thế là tất cả đặt ánh mắt lên người Phong Liên Quốc, sắc mặt của Phong Liên Quốc còn u ám hơn bóng đêm, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Liên Thành, rồi lại nhìn Trương Hội Trân, nghiến răng kêu răng rắc.

Bà cụ Phong cũng không ngốc, bà một tay dắt cháu trai lớn, một tay bế cháu trai nhỏ, còn cháu gái lớn thì đứng bên cạnh, nhìn con trai út và con dâu lớn với vẻ mặt ngơ ngác.

Phong Liên Thành cũng sửng sốt, trước khi lao ra khỏi phòng, anh ta đã ghé tai nghe ngóng ở cửa hồi lâu, vốn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, làm sao vừa chạy ra lại có nhiều người như vậy?

Trương Hội Trân như c.h.ế.t lặng, đồ đang cầm trên tay bỗng rơi xuống đất.

Mọi người dần trở nên im lặng, chỉ có âm thanh của bộ phim từ xa vọng lại.

Phong Liên Quốc nắm chặt hai tay thành quyền, run giọng nhìn Phong Liên Thành nói: "Liên Thành, các người đang làm gì vậy?"

Phong Liên Thành nhìn Phong Liên Quốc, nghẹn họng không đáp lời được, đầu óc trống rỗng.

Phong Liên Thành không ngờ sự việc bị bại lộ.

Anh ta cũng cảm thấy rằng tình cảm của Trương Hội Trân dành cho anh ta sẽ không bị phơi bày nhờ sự thận trọng của mình.

Nhưng khi mọi thứ ập đến, Phong Liên Thành mới cảm nhận được sợ hãi, đặc biệt lúc trông thấy sắc mặt của Phong Liên Quốc, anh ta càng sợ hơn.

Sắc mặt của Trương Hội Trân giờ phút này cũng trở nên trắng bệch.

Ngu Thanh Nhàn đứng trong đám đông, cô vẽ trên lá bùa một ngọn gió thổi về phía Trương Hội Trân.

"Làm gì mà mắt không dám nhìn tôi? Cậu mù à?"

"Nói thật cho anh biết, tôi và em trai anh là yêu nhau thật lòng, trước khi đính hôn với anh, tôi đã quen biết anh ấy, nếu không phải tên xấu xí anh dùng đao đoạt tình, tôi đã gả cho Liên Thành từ lâu, còn cần phải yêu đương vụng trộm sao?"

Đến nước này, Trương Hội Trân mới hiểu rằng một khi chuyện giữa mình và Phong Liên Thành xảy ra, cô ta và Phong Liên Quốc không thể tiếp tục chung sống.

Trương Hội Trân nhìn Phong Liên Thành một chút, nhớ tới dáng vẻ Phong Liên Thành bỏ mặc cô ta trong nguy hiểm vừa rồi, chỉ lo chạy giữ mạng mình, bất chợt mỉm cười, rồi lại nhìn về phía Phong Liên Quốc.

Phong Liên Quốc gắt gao nhìn cô, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.

Trương Hội Trân càng thêm vui vẻ. Sống chung chăn gối với người đàn ông này hơn mười năm, cô ta hiểu rõ người đàn ông này trông như thế nào.

Lòng dạ vừa hẹp hòi lại vừa ghi thù, bên dưới khuôn mặt trung thực của anh ta là tính khí có thù tất báo.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Phong Liên Thành ghé tai vào ván cửa lắng nghe một lúc lâu, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, anh ta thở phào một hơi, đẩy cửa chạy ra ngoài.Trương Hội Trân còn không thèm mặc quần lót, chỉ mặc mỗi bộ quần áo rộng thùng thình miễn cưỡng che thân mình, nhìn Phong Liên Thành đã bỏ chạy xa, Trương Hội Trân cắn răng chạy theo....Dạo này bà con trong thôn rất đoàn kết, nhà nào gặp việc gì cũng đến hỗ trợ, nhất là mấy việc như chữa cháy, kẻ bưng chậu nước, người xách thùng nước tạt vào đống rơm, vừa dập tắt được lửa, đúng lúc này Phong Liên Thành và Trương Hội Trân lao ra.Đám người đến dập lửa trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai kẻ quần áo không chỉnh tề chạy từ trong nhà ra, không phải mọi người chưa từng tiếp xúc qua chuyện nam nữ, giữa Phong Liên Thành và Trương Hội Trân xảy ra tình huống gì, mọi người không cần nghĩ cũng biết.Thế là tất cả đặt ánh mắt lên người Phong Liên Quốc, sắc mặt của Phong Liên Quốc còn u ám hơn bóng đêm, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Liên Thành, rồi lại nhìn Trương Hội Trân, nghiến răng kêu răng rắc.Bà cụ Phong cũng không ngốc, bà một tay dắt cháu trai lớn, một tay bế cháu trai nhỏ, còn cháu gái lớn thì đứng bên cạnh, nhìn con trai út và con dâu lớn với vẻ mặt ngơ ngác.Phong Liên Thành cũng sửng sốt, trước khi lao ra khỏi phòng, anh ta đã ghé tai nghe ngóng ở cửa hồi lâu, vốn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, làm sao vừa chạy ra lại có nhiều người như vậy?Trương Hội Trân như c.h.ế.t lặng, đồ đang cầm trên tay bỗng rơi xuống đất.Mọi người dần trở nên im lặng, chỉ có âm thanh của bộ phim từ xa vọng lại.Phong Liên Quốc nắm chặt hai tay thành quyền, run giọng nhìn Phong Liên Thành nói: "Liên Thành, các người đang làm gì vậy?"Phong Liên Thành nhìn Phong Liên Quốc, nghẹn họng không đáp lời được, đầu óc trống rỗng.Phong Liên Thành không ngờ sự việc bị bại lộ.Anh ta cũng cảm thấy rằng tình cảm của Trương Hội Trân dành cho anh ta sẽ không bị phơi bày nhờ sự thận trọng của mình.Nhưng khi mọi thứ ập đến, Phong Liên Thành mới cảm nhận được sợ hãi, đặc biệt lúc trông thấy sắc mặt của Phong Liên Quốc, anh ta càng sợ hơn.Sắc mặt của Trương Hội Trân giờ phút này cũng trở nên trắng bệch.Ngu Thanh Nhàn đứng trong đám đông, cô vẽ trên lá bùa một ngọn gió thổi về phía Trương Hội Trân."Làm gì mà mắt không dám nhìn tôi? Cậu mù à?""Nói thật cho anh biết, tôi và em trai anh là yêu nhau thật lòng, trước khi đính hôn với anh, tôi đã quen biết anh ấy, nếu không phải tên xấu xí anh dùng đao đoạt tình, tôi đã gả cho Liên Thành từ lâu, còn cần phải yêu đương vụng trộm sao?"Đến nước này, Trương Hội Trân mới hiểu rằng một khi chuyện giữa mình và Phong Liên Thành xảy ra, cô ta và Phong Liên Quốc không thể tiếp tục chung sống.Trương Hội Trân nhìn Phong Liên Thành một chút, nhớ tới dáng vẻ Phong Liên Thành bỏ mặc cô ta trong nguy hiểm vừa rồi, chỉ lo chạy giữ mạng mình, bất chợt mỉm cười, rồi lại nhìn về phía Phong Liên Quốc.Phong Liên Quốc gắt gao nhìn cô, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.Trương Hội Trân càng thêm vui vẻ. Sống chung chăn gối với người đàn ông này hơn mười năm, cô ta hiểu rõ người đàn ông này trông như thế nào.Lòng dạ vừa hẹp hòi lại vừa ghi thù, bên dưới khuôn mặt trung thực của anh ta là tính khí có thù tất báo.

Chương 553: Chương 553