*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 554: Chương 554

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Trương Hội Trân nhìn sang bà cụ Phong: "Chẳng phải bà già đáng c.h.ế.t bà đây luôn nói số mệnh con trai út của bà không tốt, hết đứa con này đến đứa khác lần lượt c.h.ế.t sao? Để tôi nói cho bà biết tại sao mấy đứa cháu gái, cháu trai của bà lại c.h.ế.t nhé.""Đứa lớn là do tôi đẩy xuống nước, đứa hai là do tôi đổi hết thuốc hạ sốt, đứa ba sinh ra vốn có hơi thở, nhưng lúc tôi bế con bé đã bịt mũi của nó đấy, mạng của đứa nhỏ kia đúng là yếu ớt, chưa tới mười phút đã tắc thở rồi."“Chỉ có đứa thứ tư là mạng lớn, bị đ.â.m mấy mũi kim lên người mà không chết.”Trương Hội Trân vừa dứt lời, lập tức nổi lên một mảnh xôn xao, tin tức các con trai của Phong Liên Thành lần lượt qua đời đã lan truyền khắp các thôn, ai mà không xót thương số mệnh cặp vợ chồng Phong Liên Thành không tốt?Việc Phong Liên Thành ly hôn với vợ đến giờ thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến.Nào ngờ, con của Phong Liên Thành không phải c.h.ế.t ngoài ý muốn, mà do chị dâu của Phong Liên Thành giết! Thù oán lớn cỡ nào chứ.Quần chúng xung quanh nghị luận ầm ĩ.Sắc mặt của Phong Liên Thành lập tức thay đổi: "Cô nói nhảm gì vậy?"Trương Hội Trân nhìn Phong Liên Thành đổi sắc mặt, bỗng bật cười: "Tôi nói nhảm ư? Sao lại thành tôi nói nhảm rồi, Phong Liên Thành, tôi việc làm này chẳng lẽ không phải do thanh niên trí thức anh đây ngầm đồng ý sao?"Trương Hội Trân cảm thấy cả cuộc đời mình như một câu chuyện cười.Lúc ở nhà mẹ đẻ không được thương yêu cưng chiều, lúc cô ta ba tuổi, các em trai của cô ta lần lượt ra đời, bốn tuổi phải chăm sóc em trai, lên năm tuổi phải cõng em trai nặng gần bằng cô ta làm việc nhà nấu cơm.Làm không tốt sẽ bị cha mẹ quở trách đánh đập, hoặc lỡ như ba đứa em trai bị thương, cô ta cũng không tránh khỏi một trận đòn.Mãi đến năm mười lăm tuổi, có người đến nhà cầu hôn cô ta, hôm đó Trương Hội Trân rất vui.Cô ta biết chỉ cần kết hôn, cô ta sẽ có thể rời khỏi cái gia đình ngột ngạt này, sống cuộc sống hạnh phúc của mình.Đáng tiếc cha mẹ cô ta không đồng ý mối hôn sự này, bởi vì em trai cô ta còn quá nhỏ, cần người chăm sóc. Đó là lần *****ên Trương Hội Trân có cảm giác tuyệt vọng.Có lẽ cha mẹ vì muốn xoa dịu cô ta, năm đó, lần *****ên cha mẹ cho cô ta hai xu để đi hội chợ.Trương Hội Trân đã lớn như thế, nhưng đó là lần *****ên cô ta chạm vào tiền, Trương Hội Trân vô cùng kích động, đến nỗi cầm hai xu kia nhảy nhót đi về phía hội chợ.Còn chưa đến nơi, Trương Hội Trân đụng phải một nhóm nam sinh đeo cặp sách đang làm khó một nam sinh khác học khóa sau, mắt thấy nam sinh kia sắp bị đánh, Trương Hội Trân nhanh trí hét lớn giáo viên tới.Bất luận học sinh ở độ tuổi nào cũng sợ giáo viên, đám học sinh bắt nạt người khác cũng không ngoại lệ, tiếng hét của cô ta khiến cả nhóm chạy tán loạn như chim gặp thú, bỏ lại nam sinh bị bắt nạt tại chỗ.Đó là lần *****ên Trương Hội Trân và Phong Liên Thành gặp nhau.Khi ấy Trương Hội Trân mười lăm tuổi, Phong Liên Thành mười ba tuổi, hôm đó, Trương Hội Trân và Phong Liên Thành cùng nhau đi dạo hội chợ.Phong Liên Thành mời cô ta ăn một que kem, nó có vị cam, khiến tuổi thơ của Trương Hội Trân ngọt hơn, cũng trở thành màu sắc thời thiếu nữ của cô ta.

Trương Hội Trân nhìn sang bà cụ Phong: "Chẳng phải bà già đáng c.h.ế.t bà đây luôn nói số mệnh con trai út của bà không tốt, hết đứa con này đến đứa khác lần lượt c.h.ế.t sao? Để tôi nói cho bà biết tại sao mấy đứa cháu gái, cháu trai của bà lại c.h.ế.t nhé."

"Đứa lớn là do tôi đẩy xuống nước, đứa hai là do tôi đổi hết thuốc hạ sốt, đứa ba sinh ra vốn có hơi thở, nhưng lúc tôi bế con bé đã bịt mũi của nó đấy, mạng của đứa nhỏ kia đúng là yếu ớt, chưa tới mười phút đã tắc thở rồi."

“Chỉ có đứa thứ tư là mạng lớn, bị đ.â.m mấy mũi kim lên người mà không chết.”

Trương Hội Trân vừa dứt lời, lập tức nổi lên một mảnh xôn xao, tin tức các con trai của Phong Liên Thành lần lượt qua đời đã lan truyền khắp các thôn, ai mà không xót thương số mệnh cặp vợ chồng Phong Liên Thành không tốt?

Việc Phong Liên Thành ly hôn với vợ đến giờ thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến.

Nào ngờ, con của Phong Liên Thành không phải c.h.ế.t ngoài ý muốn, mà do chị dâu của Phong Liên Thành giết! Thù oán lớn cỡ nào chứ.

Quần chúng xung quanh nghị luận ầm ĩ.

Sắc mặt của Phong Liên Thành lập tức thay đổi: "Cô nói nhảm gì vậy?"

Trương Hội Trân nhìn Phong Liên Thành đổi sắc mặt, bỗng bật cười: "Tôi nói nhảm ư? Sao lại thành tôi nói nhảm rồi, Phong Liên Thành, tôi việc làm này chẳng lẽ không phải do thanh niên trí thức anh đây ngầm đồng ý sao?"

Trương Hội Trân cảm thấy cả cuộc đời mình như một câu chuyện cười.

Lúc ở nhà mẹ đẻ không được thương yêu cưng chiều, lúc cô ta ba tuổi, các em trai của cô ta lần lượt ra đời, bốn tuổi phải chăm sóc em trai, lên năm tuổi phải cõng em trai nặng gần bằng cô ta làm việc nhà nấu cơm.

Làm không tốt sẽ bị cha mẹ quở trách đánh đập, hoặc lỡ như ba đứa em trai bị thương, cô ta cũng không tránh khỏi một trận đòn.

Mãi đến năm mười lăm tuổi, có người đến nhà cầu hôn cô ta, hôm đó Trương Hội Trân rất vui.

Cô ta biết chỉ cần kết hôn, cô ta sẽ có thể rời khỏi cái gia đình ngột ngạt này, sống cuộc sống hạnh phúc của mình.

Đáng tiếc cha mẹ cô ta không đồng ý mối hôn sự này, bởi vì em trai cô ta còn quá nhỏ, cần người chăm sóc. Đó là lần *****ên Trương Hội Trân có cảm giác tuyệt vọng.

Có lẽ cha mẹ vì muốn xoa dịu cô ta, năm đó, lần *****ên cha mẹ cho cô ta hai xu để đi hội chợ.

Trương Hội Trân đã lớn như thế, nhưng đó là lần *****ên cô ta chạm vào tiền, Trương Hội Trân vô cùng kích động, đến nỗi cầm hai xu kia nhảy nhót đi về phía hội chợ.

Còn chưa đến nơi, Trương Hội Trân đụng phải một nhóm nam sinh đeo cặp sách đang làm khó một nam sinh khác học khóa sau, mắt thấy nam sinh kia sắp bị đánh, Trương Hội Trân nhanh trí hét lớn giáo viên tới.

Bất luận học sinh ở độ tuổi nào cũng sợ giáo viên, đám học sinh bắt nạt người khác cũng không ngoại lệ, tiếng hét của cô ta khiến cả nhóm chạy tán loạn như chim gặp thú, bỏ lại nam sinh bị bắt nạt tại chỗ.

Đó là lần *****ên Trương Hội Trân và Phong Liên Thành gặp nhau.

Khi ấy Trương Hội Trân mười lăm tuổi, Phong Liên Thành mười ba tuổi, hôm đó, Trương Hội Trân và Phong Liên Thành cùng nhau đi dạo hội chợ.

Phong Liên Thành mời cô ta ăn một que kem, nó có vị cam, khiến tuổi thơ của Trương Hội Trân ngọt hơn, cũng trở thành màu sắc thời thiếu nữ của cô ta.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Trương Hội Trân nhìn sang bà cụ Phong: "Chẳng phải bà già đáng c.h.ế.t bà đây luôn nói số mệnh con trai út của bà không tốt, hết đứa con này đến đứa khác lần lượt c.h.ế.t sao? Để tôi nói cho bà biết tại sao mấy đứa cháu gái, cháu trai của bà lại c.h.ế.t nhé.""Đứa lớn là do tôi đẩy xuống nước, đứa hai là do tôi đổi hết thuốc hạ sốt, đứa ba sinh ra vốn có hơi thở, nhưng lúc tôi bế con bé đã bịt mũi của nó đấy, mạng của đứa nhỏ kia đúng là yếu ớt, chưa tới mười phút đã tắc thở rồi."“Chỉ có đứa thứ tư là mạng lớn, bị đ.â.m mấy mũi kim lên người mà không chết.”Trương Hội Trân vừa dứt lời, lập tức nổi lên một mảnh xôn xao, tin tức các con trai của Phong Liên Thành lần lượt qua đời đã lan truyền khắp các thôn, ai mà không xót thương số mệnh cặp vợ chồng Phong Liên Thành không tốt?Việc Phong Liên Thành ly hôn với vợ đến giờ thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến.Nào ngờ, con của Phong Liên Thành không phải c.h.ế.t ngoài ý muốn, mà do chị dâu của Phong Liên Thành giết! Thù oán lớn cỡ nào chứ.Quần chúng xung quanh nghị luận ầm ĩ.Sắc mặt của Phong Liên Thành lập tức thay đổi: "Cô nói nhảm gì vậy?"Trương Hội Trân nhìn Phong Liên Thành đổi sắc mặt, bỗng bật cười: "Tôi nói nhảm ư? Sao lại thành tôi nói nhảm rồi, Phong Liên Thành, tôi việc làm này chẳng lẽ không phải do thanh niên trí thức anh đây ngầm đồng ý sao?"Trương Hội Trân cảm thấy cả cuộc đời mình như một câu chuyện cười.Lúc ở nhà mẹ đẻ không được thương yêu cưng chiều, lúc cô ta ba tuổi, các em trai của cô ta lần lượt ra đời, bốn tuổi phải chăm sóc em trai, lên năm tuổi phải cõng em trai nặng gần bằng cô ta làm việc nhà nấu cơm.Làm không tốt sẽ bị cha mẹ quở trách đánh đập, hoặc lỡ như ba đứa em trai bị thương, cô ta cũng không tránh khỏi một trận đòn.Mãi đến năm mười lăm tuổi, có người đến nhà cầu hôn cô ta, hôm đó Trương Hội Trân rất vui.Cô ta biết chỉ cần kết hôn, cô ta sẽ có thể rời khỏi cái gia đình ngột ngạt này, sống cuộc sống hạnh phúc của mình.Đáng tiếc cha mẹ cô ta không đồng ý mối hôn sự này, bởi vì em trai cô ta còn quá nhỏ, cần người chăm sóc. Đó là lần *****ên Trương Hội Trân có cảm giác tuyệt vọng.Có lẽ cha mẹ vì muốn xoa dịu cô ta, năm đó, lần *****ên cha mẹ cho cô ta hai xu để đi hội chợ.Trương Hội Trân đã lớn như thế, nhưng đó là lần *****ên cô ta chạm vào tiền, Trương Hội Trân vô cùng kích động, đến nỗi cầm hai xu kia nhảy nhót đi về phía hội chợ.Còn chưa đến nơi, Trương Hội Trân đụng phải một nhóm nam sinh đeo cặp sách đang làm khó một nam sinh khác học khóa sau, mắt thấy nam sinh kia sắp bị đánh, Trương Hội Trân nhanh trí hét lớn giáo viên tới.Bất luận học sinh ở độ tuổi nào cũng sợ giáo viên, đám học sinh bắt nạt người khác cũng không ngoại lệ, tiếng hét của cô ta khiến cả nhóm chạy tán loạn như chim gặp thú, bỏ lại nam sinh bị bắt nạt tại chỗ.Đó là lần *****ên Trương Hội Trân và Phong Liên Thành gặp nhau.Khi ấy Trương Hội Trân mười lăm tuổi, Phong Liên Thành mười ba tuổi, hôm đó, Trương Hội Trân và Phong Liên Thành cùng nhau đi dạo hội chợ.Phong Liên Thành mời cô ta ăn một que kem, nó có vị cam, khiến tuổi thơ của Trương Hội Trân ngọt hơn, cũng trở thành màu sắc thời thiếu nữ của cô ta.

Chương 554: Chương 554