*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 585: Chương 585
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Miêu Hạ Thu vừa nhìn chằm chằm khách hàng mua đồ này đồ kia, vừa hỏi Ngu Thanh Nhàn đang vội tính tiền: "Nhàn Nhàn, con nói thật cho mẹ biết đi, người tặng hoa cho con kia, có quan hệ gì với con thế?"Chuyện hai người hẹn hò, Ngu Thanh Nhàn cũng không tính giấu diếm ai, nhưng Ngu Thanh Nhàn muốn đợi thêm một thời gian nữa, dù sao thì cô cũng vừa ly hôn không được bao lâu, nếu nhanh vậy mà đã tìm thấy đối tượng, kiểu gì Miêu Hạ Thu cũng sẽ lo lắng. Cô nói: "Anh ấy đang theo đuổi con."Ánh mắt của Miêu Hạ Thu bỗng sáng rực lên: "Thằng bé tên là gì, là người ở đâu? Trong nhà có mấy người, đang làm gì, tiền lương một tháng có cao không? Trước kia thằng bé từng hẹn hò với ai chưa, nó có biết chuyện của Tiểu Bách Tuế không?"Miêu Hạ Thu hỏi liên tiếp hết vấn đề này đến vấn đề khác, giống như pháo liên thanh, Ngu Thanh Nhàn vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một:"Anh ấy tên là Tạ Uẩn, mẹ cũng gặp rồi đấy, chính là người bạn qua thư kia của con, cái người lúc trước đưa con về nhà ấy. Anh ấy là người Hương Giang, điều kiện trong nhà cũng khá giả, nhưng lại hơi phức tạp. Bây giờ cha anh ấy qua đời rồi, mẹ anh ấy có một người bạn trai, đang đi du lịch thế giới. Anh ấy là nhà đầu tư, có mở một công ty ở huyện Phong Lai chúng ta, muốn đầu tư thị trấn của chúng ta thành khu du lịch.""Còn chuyện anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền thì con chưa từng hỏi. Anh ấy chưa từng hẹn hò, lớn tuổi hơn con, anh ấy biết con đã có Bách Tuế, cũng mua cho Bách Tuế không ít đồ ăn ngon, đều đặt ở phòng phía sau kia kìa."Ngu Thanh Nhàn trả lời từng vấn đề một, ngọn lửa trong lòng Miêu Hạ Thu lại tắt đi từng chút, mãi đến khi Ngu Thanh Nhàn nói xong câu cuối cùng, ngọn lửa đã bị dập tắt trong lòng bà lại bùng cháy lên: "Người nhà của thằng bé có biết chuyện thằng bé đang theo đuổi con không?""Biết ạ. Anh ấy nói với mẹ anh ấy rồi, mẹ anh ấy bảo thế nào cũng được."Cuộc hôn nhân của mẹ Tạ Uẩn đã khiến bà ấy khổ sở cả đời rồi, nên bà ấy cũng không yêu cầu cao với đối tượng kết hôn của con trai, chỉ cần con trai của bà thích là được.Tâm trạng của Miêu Hạ Thu thả lỏng một chút: "Thằng bé có đến không?""Có ạ, mẹ chờ chút nữa đi." Bây giờ công ty của Tạ Uẩn đang trong thời kì phát triển mấu chốt.Trấn Nam Lai nổi tiếng là khu vực gieo trồng hoa tươi chủ yếu của huyện Phượng Lai, ngày nào Tạ Uẩn cũng phải đưa nhân viên của công ty anh và nhân viên chính phủ đi qua đi lại giữa thị trấn và trấn Nam Lai, đoán chừng không bao lâu nữa, hạng mục đầu tư của họ có thể chính thức bắt đầu rồi.Nghe những lời Ngu Thanh Nhàn nói, vừa đến giữa trưa, Miêu Hạ Thu đã bắt đầu không yên lòng, thường xuyên ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa.Bà cũng kể chuyện của Lạc Tân Vũ cho Ngu Thanh Nhàn nghe: "Con bé đúng là không có đầu óc mà, lớn đến thế rồi mà bị người ta lợi dụng cũng không biết, vừa ngu ngốc vừa hồ đồ, người ta nói cái gì thì tin cái đó, đang yên đang lành bị người ta sai bảo suốt mấy năm trời, đúng là dại dột mà."
Miêu Hạ Thu vừa nhìn chằm chằm khách hàng mua đồ này đồ kia, vừa hỏi Ngu Thanh Nhàn đang vội tính tiền: "Nhàn Nhàn, con nói thật cho mẹ biết đi, người tặng hoa cho con kia, có quan hệ gì với con thế?"
Chuyện hai người hẹn hò, Ngu Thanh Nhàn cũng không tính giấu diếm ai, nhưng Ngu Thanh Nhàn muốn đợi thêm một thời gian nữa, dù sao thì cô cũng vừa ly hôn không được bao lâu, nếu nhanh vậy mà đã tìm thấy đối tượng, kiểu gì Miêu Hạ Thu cũng sẽ lo lắng. Cô nói: "Anh ấy đang theo đuổi con."
Ánh mắt của Miêu Hạ Thu bỗng sáng rực lên: "Thằng bé tên là gì, là người ở đâu? Trong nhà có mấy người, đang làm gì, tiền lương một tháng có cao không? Trước kia thằng bé từng hẹn hò với ai chưa, nó có biết chuyện của Tiểu Bách Tuế không?"
Miêu Hạ Thu hỏi liên tiếp hết vấn đề này đến vấn đề khác, giống như pháo liên thanh, Ngu Thanh Nhàn vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một:
"Anh ấy tên là Tạ Uẩn, mẹ cũng gặp rồi đấy, chính là người bạn qua thư kia của con, cái người lúc trước đưa con về nhà ấy. Anh ấy là người Hương Giang, điều kiện trong nhà cũng khá giả, nhưng lại hơi phức tạp. Bây giờ cha anh ấy qua đời rồi, mẹ anh ấy có một người bạn trai, đang đi du lịch thế giới. Anh ấy là nhà đầu tư, có mở một công ty ở huyện Phong Lai chúng ta, muốn đầu tư thị trấn của chúng ta thành khu du lịch."
"Còn chuyện anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền thì con chưa từng hỏi. Anh ấy chưa từng hẹn hò, lớn tuổi hơn con, anh ấy biết con đã có Bách Tuế, cũng mua cho Bách Tuế không ít đồ ăn ngon, đều đặt ở phòng phía sau kia kìa."
Ngu Thanh Nhàn trả lời từng vấn đề một, ngọn lửa trong lòng Miêu Hạ Thu lại tắt đi từng chút, mãi đến khi Ngu Thanh Nhàn nói xong câu cuối cùng, ngọn lửa đã bị dập tắt trong lòng bà lại bùng cháy lên: "Người nhà của thằng bé có biết chuyện thằng bé đang theo đuổi con không?"
"Biết ạ. Anh ấy nói với mẹ anh ấy rồi, mẹ anh ấy bảo thế nào cũng được."
Cuộc hôn nhân của mẹ Tạ Uẩn đã khiến bà ấy khổ sở cả đời rồi, nên bà ấy cũng không yêu cầu cao với đối tượng kết hôn của con trai, chỉ cần con trai của bà thích là được.
Tâm trạng của Miêu Hạ Thu thả lỏng một chút: "Thằng bé có đến không?"
"Có ạ, mẹ chờ chút nữa đi." Bây giờ công ty của Tạ Uẩn đang trong thời kì phát triển mấu chốt.
Trấn Nam Lai nổi tiếng là khu vực gieo trồng hoa tươi chủ yếu của huyện Phượng Lai, ngày nào Tạ Uẩn cũng phải đưa nhân viên của công ty anh và nhân viên chính phủ đi qua đi lại giữa thị trấn và trấn Nam Lai, đoán chừng không bao lâu nữa, hạng mục đầu tư của họ có thể chính thức bắt đầu rồi.
Nghe những lời Ngu Thanh Nhàn nói, vừa đến giữa trưa, Miêu Hạ Thu đã bắt đầu không yên lòng, thường xuyên ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa.
Bà cũng kể chuyện của Lạc Tân Vũ cho Ngu Thanh Nhàn nghe: "Con bé đúng là không có đầu óc mà, lớn đến thế rồi mà bị người ta lợi dụng cũng không biết, vừa ngu ngốc vừa hồ đồ, người ta nói cái gì thì tin cái đó, đang yên đang lành bị người ta sai bảo suốt mấy năm trời, đúng là dại dột mà."
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Miêu Hạ Thu vừa nhìn chằm chằm khách hàng mua đồ này đồ kia, vừa hỏi Ngu Thanh Nhàn đang vội tính tiền: "Nhàn Nhàn, con nói thật cho mẹ biết đi, người tặng hoa cho con kia, có quan hệ gì với con thế?"Chuyện hai người hẹn hò, Ngu Thanh Nhàn cũng không tính giấu diếm ai, nhưng Ngu Thanh Nhàn muốn đợi thêm một thời gian nữa, dù sao thì cô cũng vừa ly hôn không được bao lâu, nếu nhanh vậy mà đã tìm thấy đối tượng, kiểu gì Miêu Hạ Thu cũng sẽ lo lắng. Cô nói: "Anh ấy đang theo đuổi con."Ánh mắt của Miêu Hạ Thu bỗng sáng rực lên: "Thằng bé tên là gì, là người ở đâu? Trong nhà có mấy người, đang làm gì, tiền lương một tháng có cao không? Trước kia thằng bé từng hẹn hò với ai chưa, nó có biết chuyện của Tiểu Bách Tuế không?"Miêu Hạ Thu hỏi liên tiếp hết vấn đề này đến vấn đề khác, giống như pháo liên thanh, Ngu Thanh Nhàn vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một:"Anh ấy tên là Tạ Uẩn, mẹ cũng gặp rồi đấy, chính là người bạn qua thư kia của con, cái người lúc trước đưa con về nhà ấy. Anh ấy là người Hương Giang, điều kiện trong nhà cũng khá giả, nhưng lại hơi phức tạp. Bây giờ cha anh ấy qua đời rồi, mẹ anh ấy có một người bạn trai, đang đi du lịch thế giới. Anh ấy là nhà đầu tư, có mở một công ty ở huyện Phong Lai chúng ta, muốn đầu tư thị trấn của chúng ta thành khu du lịch.""Còn chuyện anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền thì con chưa từng hỏi. Anh ấy chưa từng hẹn hò, lớn tuổi hơn con, anh ấy biết con đã có Bách Tuế, cũng mua cho Bách Tuế không ít đồ ăn ngon, đều đặt ở phòng phía sau kia kìa."Ngu Thanh Nhàn trả lời từng vấn đề một, ngọn lửa trong lòng Miêu Hạ Thu lại tắt đi từng chút, mãi đến khi Ngu Thanh Nhàn nói xong câu cuối cùng, ngọn lửa đã bị dập tắt trong lòng bà lại bùng cháy lên: "Người nhà của thằng bé có biết chuyện thằng bé đang theo đuổi con không?""Biết ạ. Anh ấy nói với mẹ anh ấy rồi, mẹ anh ấy bảo thế nào cũng được."Cuộc hôn nhân của mẹ Tạ Uẩn đã khiến bà ấy khổ sở cả đời rồi, nên bà ấy cũng không yêu cầu cao với đối tượng kết hôn của con trai, chỉ cần con trai của bà thích là được.Tâm trạng của Miêu Hạ Thu thả lỏng một chút: "Thằng bé có đến không?""Có ạ, mẹ chờ chút nữa đi." Bây giờ công ty của Tạ Uẩn đang trong thời kì phát triển mấu chốt.Trấn Nam Lai nổi tiếng là khu vực gieo trồng hoa tươi chủ yếu của huyện Phượng Lai, ngày nào Tạ Uẩn cũng phải đưa nhân viên của công ty anh và nhân viên chính phủ đi qua đi lại giữa thị trấn và trấn Nam Lai, đoán chừng không bao lâu nữa, hạng mục đầu tư của họ có thể chính thức bắt đầu rồi.Nghe những lời Ngu Thanh Nhàn nói, vừa đến giữa trưa, Miêu Hạ Thu đã bắt đầu không yên lòng, thường xuyên ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa.Bà cũng kể chuyện của Lạc Tân Vũ cho Ngu Thanh Nhàn nghe: "Con bé đúng là không có đầu óc mà, lớn đến thế rồi mà bị người ta lợi dụng cũng không biết, vừa ngu ngốc vừa hồ đồ, người ta nói cái gì thì tin cái đó, đang yên đang lành bị người ta sai bảo suốt mấy năm trời, đúng là dại dột mà."