*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 586: Chương 586

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Miêu Hạ Thu thật sự rất ghét bỏ Lạc Tân Vũ, mỗi lần trước khi đi ngủ bà luôn nghĩ, rốt cuộc trước kia bà đã tạo nghiệt gì mới sinh ra được một đứa con gái như thế cơ chứ.Ngu Thanh Nhàn đã sớm đoán được chuyện này, cô không phát biểu cảm nghĩ với lời nói của Miêu Hạ Thu: "Cô ta và Tiêu Cương thế nào rồi? Có ly hôn không?""Vẫn chưa ly hôn. Nó sống c.h.ế.t gì cũng không đồng ý, mà mẹ của Tiêu Cương vẫn đang nằm viện, cũng không có thời gian gây sự với con bé, bây giờ hai đứa đang giằng co kia kìa."Miêu Hạ Thu không hy vọng Lạc Tân Vũ sẽ ly hôn, dù sao Lạc Tân Vũ cũng không thể tìm được người nào đối xử tốt với cô ta giống như Tiêu Cương nữa.Nhưng mà đứng ở góc độ của Tiêu Cương, Miêu Hạ Thu cảm thấy cuộc hôn nhân đó nên kết thúc, có một người vợ như Lạc Tân Vũ đúng là bực mình mà.Ngu Thanh Nhàn không nói gì nữa, có người mua đồ xong thì đi ra tính tiền, cô thanh toán hóa đơn, trả tiền lẻ lại cho khách, còn Miêu Hạ Thu thì đứng cạnh nhanh chân nhanh tay giúp Ngu Thanh Nhàn đóng gói.Đến giữa trưa, lượng khách đến vơi đi một chút, Tạ Uẩn cũng khoan thai đến muộn. Trong tay anh cầm theo hai cái cặp lồng cơm, bên trong đựng những món ăn ngon nhất mà anh đã đặt trước từ cửa hàng.Miêu Hạ Thu đang thanh toán cho khách hàng, Ngu Thanh Nhàn đi đến đón anh: "Sao mua nhiều đồ ăn như thế?""Không phải cha mẹ đến ư? Còn không cho anh thể hiện à?" Đối với những người đối xử tốt với vợ anh, xưa nay anh chưa hề keo kiệt.Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái: "Anh vẫn chưa qua cửa của cha mẹ đâu, hai từ cha mẹ này gọi cũng hơi sớm rồi đó.""Cứ chờ mà xem." Tạ Uẩn nói xong thì cầm theo hộp đựng thức ăn đi đến trước mặt Miêu Hạ Thu: "Con chào dì, dì bận rộn cả một buổi sáng chắc cũng đói bụng rồi nhỉ? Con có mang chút đồ ăn đến, dì nghỉ ngơi rồi ăn uống chút đi ạ?"Miêu Hạ Thu đã sớm chú ý đến cậu thanh niên cầm theo đồ đạc này. Lúc trước khi anh đưa con gái bà về, trời đã tối đen rồi, bà chỉ nhìn được dáng dấp của anh chứ không thấy khuôn mặt.Bây giờ trời ban ngày sáng sủa như thế, vừa thấy Miêu Hạ Thu đã cảm thấy vui vẻ.Cái cậu chàng tên là Tạ Uẩn này, dáng dấp không chỉ tốt hơn Phong Liên Thành một chút thôi đâu."Cháu nói dì mới nhớ ra là dì cũng đang đói bụng, cảm ơn cháu nhé." Trong cửa hàng có một cái bàn gấp, Ngu Thanh Nhàn để một chỗ trống bên cạnh quầy để làm chỗ ăn cơm, Miêu Hạ Thu kê cái bàn ra.Tạ Uẩn hiểu ý dọn đồ ăn lên bàn mà không cần Ngu Thanh Nhàn phải nhúng tay.Chờ đến khi Ngu Thanh Nhàn ra phía sau gọi Lạc Hữu Dân ra ăn cơm, hai người đã nói chuyện vô cùng vui vẻ rồi, xưng hô của Miêu Hạ Thu đối với Tạ Uẩn cũng đổi thành Tiểu Uẩn.Đặt Tiểu Bách Tuế đang ngủ lên xe đẩy trẻ con, bốn người ngồi vào bàn ăn cơm, Lạc Hữu Dân nghiêm túc quan sát Tạ Uẩn và tìm hiểu về gia đình của anh. Tạ Uẩn cũng không giấu diếm, kể rõ tình huống của nhà mình.Nghe được cha của Tạ Uẩn cưới một lúc hai bà vợ, đôi mày của Lạc Hữu Dân lập tức nhăn lại, Miêu Hạ Thu cũng cảm thấy bát thịt viên kho tàu kia cũng không còn thơm nữa.

Miêu Hạ Thu thật sự rất ghét bỏ Lạc Tân Vũ, mỗi lần trước khi đi ngủ bà luôn nghĩ, rốt cuộc trước kia bà đã tạo nghiệt gì mới sinh ra được một đứa con gái như thế cơ chứ.

Ngu Thanh Nhàn đã sớm đoán được chuyện này, cô không phát biểu cảm nghĩ với lời nói của Miêu Hạ Thu: "Cô ta và Tiêu Cương thế nào rồi? Có ly hôn không?"

"Vẫn chưa ly hôn. Nó sống c.h.ế.t gì cũng không đồng ý, mà mẹ của Tiêu Cương vẫn đang nằm viện, cũng không có thời gian gây sự với con bé, bây giờ hai đứa đang giằng co kia kìa."

Miêu Hạ Thu không hy vọng Lạc Tân Vũ sẽ ly hôn, dù sao Lạc Tân Vũ cũng không thể tìm được người nào đối xử tốt với cô ta giống như Tiêu Cương nữa.

Nhưng mà đứng ở góc độ của Tiêu Cương, Miêu Hạ Thu cảm thấy cuộc hôn nhân đó nên kết thúc, có một người vợ như Lạc Tân Vũ đúng là bực mình mà.

Ngu Thanh Nhàn không nói gì nữa, có người mua đồ xong thì đi ra tính tiền, cô thanh toán hóa đơn, trả tiền lẻ lại cho khách, còn Miêu Hạ Thu thì đứng cạnh nhanh chân nhanh tay giúp Ngu Thanh Nhàn đóng gói.

Đến giữa trưa, lượng khách đến vơi đi một chút, Tạ Uẩn cũng khoan thai đến muộn. Trong tay anh cầm theo hai cái cặp lồng cơm, bên trong đựng những món ăn ngon nhất mà anh đã đặt trước từ cửa hàng.

Miêu Hạ Thu đang thanh toán cho khách hàng, Ngu Thanh Nhàn đi đến đón anh: "Sao mua nhiều đồ ăn như thế?"

"Không phải cha mẹ đến ư? Còn không cho anh thể hiện à?" Đối với những người đối xử tốt với vợ anh, xưa nay anh chưa hề keo kiệt.

Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái: "Anh vẫn chưa qua cửa của cha mẹ đâu, hai từ cha mẹ này gọi cũng hơi sớm rồi đó."

"Cứ chờ mà xem." Tạ Uẩn nói xong thì cầm theo hộp đựng thức ăn đi đến trước mặt Miêu Hạ Thu: "Con chào dì, dì bận rộn cả một buổi sáng chắc cũng đói bụng rồi nhỉ? Con có mang chút đồ ăn đến, dì nghỉ ngơi rồi ăn uống chút đi ạ?"

Miêu Hạ Thu đã sớm chú ý đến cậu thanh niên cầm theo đồ đạc này. Lúc trước khi anh đưa con gái bà về, trời đã tối đen rồi, bà chỉ nhìn được dáng dấp của anh chứ không thấy khuôn mặt.

Bây giờ trời ban ngày sáng sủa như thế, vừa thấy Miêu Hạ Thu đã cảm thấy vui vẻ.

Cái cậu chàng tên là Tạ Uẩn này, dáng dấp không chỉ tốt hơn Phong Liên Thành một chút thôi đâu.

"Cháu nói dì mới nhớ ra là dì cũng đang đói bụng, cảm ơn cháu nhé." Trong cửa hàng có một cái bàn gấp, Ngu Thanh Nhàn để một chỗ trống bên cạnh quầy để làm chỗ ăn cơm, Miêu Hạ Thu kê cái bàn ra.

Tạ Uẩn hiểu ý dọn đồ ăn lên bàn mà không cần Ngu Thanh Nhàn phải nhúng tay.

Chờ đến khi Ngu Thanh Nhàn ra phía sau gọi Lạc Hữu Dân ra ăn cơm, hai người đã nói chuyện vô cùng vui vẻ rồi, xưng hô của Miêu Hạ Thu đối với Tạ Uẩn cũng đổi thành Tiểu Uẩn.

Đặt Tiểu Bách Tuế đang ngủ lên xe đẩy trẻ con, bốn người ngồi vào bàn ăn cơm, Lạc Hữu Dân nghiêm túc quan sát Tạ Uẩn và tìm hiểu về gia đình của anh. Tạ Uẩn cũng không giấu diếm, kể rõ tình huống của nhà mình.

Nghe được cha của Tạ Uẩn cưới một lúc hai bà vợ, đôi mày của Lạc Hữu Dân lập tức nhăn lại, Miêu Hạ Thu cũng cảm thấy bát thịt viên kho tàu kia cũng không còn thơm nữa.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Miêu Hạ Thu thật sự rất ghét bỏ Lạc Tân Vũ, mỗi lần trước khi đi ngủ bà luôn nghĩ, rốt cuộc trước kia bà đã tạo nghiệt gì mới sinh ra được một đứa con gái như thế cơ chứ.Ngu Thanh Nhàn đã sớm đoán được chuyện này, cô không phát biểu cảm nghĩ với lời nói của Miêu Hạ Thu: "Cô ta và Tiêu Cương thế nào rồi? Có ly hôn không?""Vẫn chưa ly hôn. Nó sống c.h.ế.t gì cũng không đồng ý, mà mẹ của Tiêu Cương vẫn đang nằm viện, cũng không có thời gian gây sự với con bé, bây giờ hai đứa đang giằng co kia kìa."Miêu Hạ Thu không hy vọng Lạc Tân Vũ sẽ ly hôn, dù sao Lạc Tân Vũ cũng không thể tìm được người nào đối xử tốt với cô ta giống như Tiêu Cương nữa.Nhưng mà đứng ở góc độ của Tiêu Cương, Miêu Hạ Thu cảm thấy cuộc hôn nhân đó nên kết thúc, có một người vợ như Lạc Tân Vũ đúng là bực mình mà.Ngu Thanh Nhàn không nói gì nữa, có người mua đồ xong thì đi ra tính tiền, cô thanh toán hóa đơn, trả tiền lẻ lại cho khách, còn Miêu Hạ Thu thì đứng cạnh nhanh chân nhanh tay giúp Ngu Thanh Nhàn đóng gói.Đến giữa trưa, lượng khách đến vơi đi một chút, Tạ Uẩn cũng khoan thai đến muộn. Trong tay anh cầm theo hai cái cặp lồng cơm, bên trong đựng những món ăn ngon nhất mà anh đã đặt trước từ cửa hàng.Miêu Hạ Thu đang thanh toán cho khách hàng, Ngu Thanh Nhàn đi đến đón anh: "Sao mua nhiều đồ ăn như thế?""Không phải cha mẹ đến ư? Còn không cho anh thể hiện à?" Đối với những người đối xử tốt với vợ anh, xưa nay anh chưa hề keo kiệt.Ngu Thanh Nhàn lườm anh một cái: "Anh vẫn chưa qua cửa của cha mẹ đâu, hai từ cha mẹ này gọi cũng hơi sớm rồi đó.""Cứ chờ mà xem." Tạ Uẩn nói xong thì cầm theo hộp đựng thức ăn đi đến trước mặt Miêu Hạ Thu: "Con chào dì, dì bận rộn cả một buổi sáng chắc cũng đói bụng rồi nhỉ? Con có mang chút đồ ăn đến, dì nghỉ ngơi rồi ăn uống chút đi ạ?"Miêu Hạ Thu đã sớm chú ý đến cậu thanh niên cầm theo đồ đạc này. Lúc trước khi anh đưa con gái bà về, trời đã tối đen rồi, bà chỉ nhìn được dáng dấp của anh chứ không thấy khuôn mặt.Bây giờ trời ban ngày sáng sủa như thế, vừa thấy Miêu Hạ Thu đã cảm thấy vui vẻ.Cái cậu chàng tên là Tạ Uẩn này, dáng dấp không chỉ tốt hơn Phong Liên Thành một chút thôi đâu."Cháu nói dì mới nhớ ra là dì cũng đang đói bụng, cảm ơn cháu nhé." Trong cửa hàng có một cái bàn gấp, Ngu Thanh Nhàn để một chỗ trống bên cạnh quầy để làm chỗ ăn cơm, Miêu Hạ Thu kê cái bàn ra.Tạ Uẩn hiểu ý dọn đồ ăn lên bàn mà không cần Ngu Thanh Nhàn phải nhúng tay.Chờ đến khi Ngu Thanh Nhàn ra phía sau gọi Lạc Hữu Dân ra ăn cơm, hai người đã nói chuyện vô cùng vui vẻ rồi, xưng hô của Miêu Hạ Thu đối với Tạ Uẩn cũng đổi thành Tiểu Uẩn.Đặt Tiểu Bách Tuế đang ngủ lên xe đẩy trẻ con, bốn người ngồi vào bàn ăn cơm, Lạc Hữu Dân nghiêm túc quan sát Tạ Uẩn và tìm hiểu về gia đình của anh. Tạ Uẩn cũng không giấu diếm, kể rõ tình huống của nhà mình.Nghe được cha của Tạ Uẩn cưới một lúc hai bà vợ, đôi mày của Lạc Hữu Dân lập tức nhăn lại, Miêu Hạ Thu cũng cảm thấy bát thịt viên kho tàu kia cũng không còn thơm nữa.

Chương 586: Chương 586