*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 587: Chương 587

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Tiểu Uẩn à, người bản địa chúng tôi không giống với người Hương Giang các cháu đâu, bên này của chúng tôi, đàn ông chỉ được cưới một người vợ thôi."Miêu Hạ Thu nói xong, lại nhớ đến Phong Liên Thành khiến người ta bực mình kia.Quốc gia đúng là quy định chỉ có thể cưới một vợ, nhưng mà có người đàn ông nào không lăng nhăng đâu, những người không có tiền mà cũng muốn ba vợ bốn nàng hầu cơ mà."Cháu biết ạ." Vấn đề này trước sau gì cũng phải đối mặt, Tạ Uẩn thẳng thắn đáp: "Từ khi cháu còn bé, tình cảm của cha mẹ cháu đã không tốt rồi, mẹ cháu nuôi lớn cháu cũng không dễ dàng gì. Lúc còn trẻ, chứng kiến mẹ cháu phải chịu tủi thân vì gia đình vợ hai của cha cháu, từ đó về sau cháu đã thề, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với vợ mình, cố gắng không để cô ấy chịu chút tủi thân nào.""Bây giờ cha cháu đã qua đời rồi, các chị của cháu cũng đã lấy chồng và đang sống cuộc sống hạnh phúc, mẹ của cháu bây giờ vô cùng thích đi du lịch không muốn về Hương Giang nữa, mà công việc của cháu cũng đã chuyển trụ sở về trong nước, cháu cũng không muốn về Hương Giang nữa."Ý là, sẽ không cưới vợ hai.Câu trả lời của Tạ Uẩn cũng không thể khiến hai cụ hài lòng, trong lòng hai cụ có băn khoăn, nhưng mà cũng không lên tiếng phản bác.Người ta nói lần thứ nhất gả thì nghe theo ý cha mẹ, lần thứ hai gả thì nghe theo trái tim.Cuộc hôn nhân *****ên của con gái lớn của hai ông bà là do chính cô tự tìm, nhưng người tác hợp cô và Phong Liên Thành lại là Lạc Hữu Dân. Lần gả thứ hai này chủ yếu là xem ý của con gái, nếu cô thích, người làm cha mẹ như hai ông bà cũng sẽ không phản đối quá mức.Điều duy nhất họ có thể làm chính là làm hậu phương vững chắc cho con gái, cố gắng trở thành cản tránh gió cho con.Tạ Uẩn cũng nhận ra nỗi lo lắng của hai cụ, anh càng thêm ra sức bày tỏ lòng mình, ý đồ khiến cho biểu hiện của mình càng xuất sắc hơn.Đêm đó, Miêu Hạ Thu không về nhà, bà ngủ cùng một giường với Ngu Thanh Nhàn. Hai me con nhân lúc Tiểu Bách Tuế ngủ say trò chuyện một lúc lâu, mãi cho đến đêm khuya mới chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau, Miêu Hạ Thu cũng rời đi, chỉ còn lại Ngu Thanh Nhàn và Tiểu Bách Tuế ở lại thị trấn.Cửa hàng tinh phẩm của Ngu Thanh Nhàn buôn bán rất tốt, những người trẻ tuổi trong thị trấn, mỗi lúc rảnh rỗi cũng sẽ đến cửa hàng dạo một vòng.Đám bác gái trung niên cũng rất tò mò về Ngu Thanh Nhàn, không mất quá nhiều công sức mà Ngu Thanh Nhàn đã kết bạn được với rất nhiều người, cũng biết không ít chuyện trong thị trấn.Chuyện được bàn luận nhiều nhất hiện nay là bên phía công trường kiến trúc chỗ thành bắc xuất hiện một tên lưu manh, uống chút rượu là đi thẳng đến gặp bà chủ của một tiệm cơm bên đó, nếu không phải giải phóng quân đúng lúc đi ngang qua, thì hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi.Người dân huyện Phượng Lai rất chất phác, chưa bao giờ xảy ra chuyện lưu manh dâm loạn phụ nữ thế này, nên chuyện này cứ một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng cả phố đều biết.Ngu Thanh Nhàn hỏi hệ thống: "Chiến sĩ giải phóng quân cứu Phùng Tiểu Du chính là người chồng định mệnh của cô ấy ư?"

"Tiểu Uẩn à, người bản địa chúng tôi không giống với người Hương Giang các cháu đâu, bên này của chúng tôi, đàn ông chỉ được cưới một người vợ thôi."

Miêu Hạ Thu nói xong, lại nhớ đến Phong Liên Thành khiến người ta bực mình kia.

Quốc gia đúng là quy định chỉ có thể cưới một vợ, nhưng mà có người đàn ông nào không lăng nhăng đâu, những người không có tiền mà cũng muốn ba vợ bốn nàng hầu cơ mà.

"Cháu biết ạ." Vấn đề này trước sau gì cũng phải đối mặt, Tạ Uẩn thẳng thắn đáp: "Từ khi cháu còn bé, tình cảm của cha mẹ cháu đã không tốt rồi, mẹ cháu nuôi lớn cháu cũng không dễ dàng gì. Lúc còn trẻ, chứng kiến mẹ cháu phải chịu tủi thân vì gia đình vợ hai của cha cháu, từ đó về sau cháu đã thề, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với vợ mình, cố gắng không để cô ấy chịu chút tủi thân nào."

"Bây giờ cha cháu đã qua đời rồi, các chị của cháu cũng đã lấy chồng và đang sống cuộc sống hạnh phúc, mẹ của cháu bây giờ vô cùng thích đi du lịch không muốn về Hương Giang nữa, mà công việc của cháu cũng đã chuyển trụ sở về trong nước, cháu cũng không muốn về Hương Giang nữa."

Ý là, sẽ không cưới vợ hai.

Câu trả lời của Tạ Uẩn cũng không thể khiến hai cụ hài lòng, trong lòng hai cụ có băn khoăn, nhưng mà cũng không lên tiếng phản bác.

Người ta nói lần thứ nhất gả thì nghe theo ý cha mẹ, lần thứ hai gả thì nghe theo trái tim.

Cuộc hôn nhân *****ên của con gái lớn của hai ông bà là do chính cô tự tìm, nhưng người tác hợp cô và Phong Liên Thành lại là Lạc Hữu Dân. Lần gả thứ hai này chủ yếu là xem ý của con gái, nếu cô thích, người làm cha mẹ như hai ông bà cũng sẽ không phản đối quá mức.

Điều duy nhất họ có thể làm chính là làm hậu phương vững chắc cho con gái, cố gắng trở thành cản tránh gió cho con.

Tạ Uẩn cũng nhận ra nỗi lo lắng của hai cụ, anh càng thêm ra sức bày tỏ lòng mình, ý đồ khiến cho biểu hiện của mình càng xuất sắc hơn.

Đêm đó, Miêu Hạ Thu không về nhà, bà ngủ cùng một giường với Ngu Thanh Nhàn. Hai me con nhân lúc Tiểu Bách Tuế ngủ say trò chuyện một lúc lâu, mãi cho đến đêm khuya mới chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Miêu Hạ Thu cũng rời đi, chỉ còn lại Ngu Thanh Nhàn và Tiểu Bách Tuế ở lại thị trấn.

Cửa hàng tinh phẩm của Ngu Thanh Nhàn buôn bán rất tốt, những người trẻ tuổi trong thị trấn, mỗi lúc rảnh rỗi cũng sẽ đến cửa hàng dạo một vòng.

Đám bác gái trung niên cũng rất tò mò về Ngu Thanh Nhàn, không mất quá nhiều công sức mà Ngu Thanh Nhàn đã kết bạn được với rất nhiều người, cũng biết không ít chuyện trong thị trấn.

Chuyện được bàn luận nhiều nhất hiện nay là bên phía công trường kiến trúc chỗ thành bắc xuất hiện một tên lưu manh, uống chút rượu là đi thẳng đến gặp bà chủ của một tiệm cơm bên đó, nếu không phải giải phóng quân đúng lúc đi ngang qua, thì hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi.

Người dân huyện Phượng Lai rất chất phác, chưa bao giờ xảy ra chuyện lưu manh dâm loạn phụ nữ thế này, nên chuyện này cứ một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng cả phố đều biết.

Ngu Thanh Nhàn hỏi hệ thống: "Chiến sĩ giải phóng quân cứu Phùng Tiểu Du chính là người chồng định mệnh của cô ấy ư?"

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Tiểu Uẩn à, người bản địa chúng tôi không giống với người Hương Giang các cháu đâu, bên này của chúng tôi, đàn ông chỉ được cưới một người vợ thôi."Miêu Hạ Thu nói xong, lại nhớ đến Phong Liên Thành khiến người ta bực mình kia.Quốc gia đúng là quy định chỉ có thể cưới một vợ, nhưng mà có người đàn ông nào không lăng nhăng đâu, những người không có tiền mà cũng muốn ba vợ bốn nàng hầu cơ mà."Cháu biết ạ." Vấn đề này trước sau gì cũng phải đối mặt, Tạ Uẩn thẳng thắn đáp: "Từ khi cháu còn bé, tình cảm của cha mẹ cháu đã không tốt rồi, mẹ cháu nuôi lớn cháu cũng không dễ dàng gì. Lúc còn trẻ, chứng kiến mẹ cháu phải chịu tủi thân vì gia đình vợ hai của cha cháu, từ đó về sau cháu đã thề, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với vợ mình, cố gắng không để cô ấy chịu chút tủi thân nào.""Bây giờ cha cháu đã qua đời rồi, các chị của cháu cũng đã lấy chồng và đang sống cuộc sống hạnh phúc, mẹ của cháu bây giờ vô cùng thích đi du lịch không muốn về Hương Giang nữa, mà công việc của cháu cũng đã chuyển trụ sở về trong nước, cháu cũng không muốn về Hương Giang nữa."Ý là, sẽ không cưới vợ hai.Câu trả lời của Tạ Uẩn cũng không thể khiến hai cụ hài lòng, trong lòng hai cụ có băn khoăn, nhưng mà cũng không lên tiếng phản bác.Người ta nói lần thứ nhất gả thì nghe theo ý cha mẹ, lần thứ hai gả thì nghe theo trái tim.Cuộc hôn nhân *****ên của con gái lớn của hai ông bà là do chính cô tự tìm, nhưng người tác hợp cô và Phong Liên Thành lại là Lạc Hữu Dân. Lần gả thứ hai này chủ yếu là xem ý của con gái, nếu cô thích, người làm cha mẹ như hai ông bà cũng sẽ không phản đối quá mức.Điều duy nhất họ có thể làm chính là làm hậu phương vững chắc cho con gái, cố gắng trở thành cản tránh gió cho con.Tạ Uẩn cũng nhận ra nỗi lo lắng của hai cụ, anh càng thêm ra sức bày tỏ lòng mình, ý đồ khiến cho biểu hiện của mình càng xuất sắc hơn.Đêm đó, Miêu Hạ Thu không về nhà, bà ngủ cùng một giường với Ngu Thanh Nhàn. Hai me con nhân lúc Tiểu Bách Tuế ngủ say trò chuyện một lúc lâu, mãi cho đến đêm khuya mới chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau, Miêu Hạ Thu cũng rời đi, chỉ còn lại Ngu Thanh Nhàn và Tiểu Bách Tuế ở lại thị trấn.Cửa hàng tinh phẩm của Ngu Thanh Nhàn buôn bán rất tốt, những người trẻ tuổi trong thị trấn, mỗi lúc rảnh rỗi cũng sẽ đến cửa hàng dạo một vòng.Đám bác gái trung niên cũng rất tò mò về Ngu Thanh Nhàn, không mất quá nhiều công sức mà Ngu Thanh Nhàn đã kết bạn được với rất nhiều người, cũng biết không ít chuyện trong thị trấn.Chuyện được bàn luận nhiều nhất hiện nay là bên phía công trường kiến trúc chỗ thành bắc xuất hiện một tên lưu manh, uống chút rượu là đi thẳng đến gặp bà chủ của một tiệm cơm bên đó, nếu không phải giải phóng quân đúng lúc đi ngang qua, thì hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi.Người dân huyện Phượng Lai rất chất phác, chưa bao giờ xảy ra chuyện lưu manh dâm loạn phụ nữ thế này, nên chuyện này cứ một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng cả phố đều biết.Ngu Thanh Nhàn hỏi hệ thống: "Chiến sĩ giải phóng quân cứu Phùng Tiểu Du chính là người chồng định mệnh của cô ấy ư?"

Chương 587: Chương 587