*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 593: Chương 593
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Tiếng phổ thông của bà ấy không tốt lắm, mà tiếng phổ thông của Miêu Hạ Thu cũng đặc sệt khẩu âm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hai người trò chuyện vui vẻ, hai người cứ chị một câu, tôi một câu, trò chuyện vô cùng tận hứng.Giữa trưa, sau kh ăn cơm xong, cuối cùng Diệp Hướng Dung cũng nhắc đến mục đích hôm nay mà bà ấy đến, lấy sính lễ mà bà ấy đã chuẩn bị ra cho Lạc Hữu Dân xem.Gia cảnh nhà họ Lạc cũng bình thường, nhưng Diệp Hướng Dung cũng không vì thế mà chuẩn bị sính lễ qua loa.Ngoại trừ tiền và vàng bạc trang sức, còn có một chiếc vòng tay bằng ngọc mà trước kia lúc bà ấy gả vào nhà họ Tạ, mẹ của Tạ Triệu Nam đã tặng cho bà ấy.Vòng tay màu xanh lục trong veo, vừa nhìn đã biết có giá trị vô cùng xa xỉ.Ánh mắt Diệp Hướng Dung lúc này vòng tay này cũng xen lẫn chút cảm khái:"Đây là chiếc vòng mà lúc tôi gả vào nhà họ Tạ, bà nội của Tạ Uẩn đã trao cho tôi, nói thứ này chỉ có con dâu trưởng của nhà họ Tạ mới được quyền sở hữu. Bây giờ tôi trao lại cho Thanh Nhàn, nếu có thể, thì hãy truyền xuống những thế hệ tiếp theo, còn nếu không được, thì không truyền cũng không sao."Tình cảm của Diệp Hướng Dung với chiếc vòng tay này vô cùng phức tạp.Khi đứa con trai cả của chi thứ hai kết hôn, Tạ Uẩn còn chưa ra đời, ngày *****ên sau khi thằng cả kết hôn, dựa theo quy củ của nhà họ Tạ thì cô dâu chú rể mới phải ra mắt trưởng bối.Trong bữa tiệc ra mắt, trên có cha mẹ chồng - người đã tự tay trao chiếc vòng tay này cho bà ấy, dưới có hai đứa con gái ruột của bà ấy, họ đều đang chờ bà ấy trao chiếc vòng tay này cho vợ của thằng cả chi thứ hai.Làm gì có người phụ nào chịu được nỗi đau cướp chồng, Diệp Hướng Dung cũng thế. Diệp Hướng Dung chưa bao giờ che giấu sự ghét bỏ của mình dành cho chi thứ hai của Tạ Triệu Nam.Cái tình cảnh bà ấy phải chịu áp lực khắp nơi khi từ chối trao vòng tay ngày đó như mới phát sinh ngày hôm qua thôi, nhưng chỉ trong chớp mắt, con trai bà ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi.Tạ Triệu Nam mà bà ấy hận đã chết, vợ lẽ của Tạ Triệu Nam mà bà ấy hận cũng đã c.h.ế.t rồi, con trai con gái của ông ta cũng bị con trai bà ta dạy dỗ cho một trận, bây giờ đã thành thật hơn rồi.Diệp Hướng Dung nhìn đứa con trai có diện mạo tương tự bà ấy đến sáu phần, lại nhìn đứa con dâu đoan trang yên tĩnh ngồi cạnh nó, bên cạnh con dâu là một cô bé trắng nõn đáng yêu, đang nhìn bà với đôi mắt to tròn, lanh lợi.Diệp Hướng Dung đột nhiên cảm nhận được cái gì gọi là gia đình viên mãn.Ngu Thanh Nhàn nhận lấy vòng ngọc của Diệp Hướng Dung, Lạc Hữu Dân cũng đặt danh sách sính lễ xuống.Ông giơ chén nước lên với Diệp Hướng Dung:"Bà thông gia, nhà họ Lạc chúng tôi cũng chỉ là một gia đình bình thường, cho dù có lấy toàn bộ tài sản trong nhà ra cho Thanh Nhàn làm của hồi môn, cũng không thể bằng một phần ba sính lễ mà bà tặng cho con bé.""Đứa con gái này của tôi số khổ lắm, có thể gặp được Tạ Uẩn là phúc khí của con bé. Sau này, nếu con bé có chỗ nào không tốt, bà hãy cứ nói với tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại." Lạc Hữu Dân nói xong thì uống cạn chén nước.
Tiếng phổ thông của bà ấy không tốt lắm, mà tiếng phổ thông của Miêu Hạ Thu cũng đặc sệt khẩu âm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hai người trò chuyện vui vẻ, hai người cứ chị một câu, tôi một câu, trò chuyện vô cùng tận hứng.
Giữa trưa, sau kh ăn cơm xong, cuối cùng Diệp Hướng Dung cũng nhắc đến mục đích hôm nay mà bà ấy đến, lấy sính lễ mà bà ấy đã chuẩn bị ra cho Lạc Hữu Dân xem.
Gia cảnh nhà họ Lạc cũng bình thường, nhưng Diệp Hướng Dung cũng không vì thế mà chuẩn bị sính lễ qua loa.
Ngoại trừ tiền và vàng bạc trang sức, còn có một chiếc vòng tay bằng ngọc mà trước kia lúc bà ấy gả vào nhà họ Tạ, mẹ của Tạ Triệu Nam đã tặng cho bà ấy.
Vòng tay màu xanh lục trong veo, vừa nhìn đã biết có giá trị vô cùng xa xỉ.
Ánh mắt Diệp Hướng Dung lúc này vòng tay này cũng xen lẫn chút cảm khái:
"Đây là chiếc vòng mà lúc tôi gả vào nhà họ Tạ, bà nội của Tạ Uẩn đã trao cho tôi, nói thứ này chỉ có con dâu trưởng của nhà họ Tạ mới được quyền sở hữu. Bây giờ tôi trao lại cho Thanh Nhàn, nếu có thể, thì hãy truyền xuống những thế hệ tiếp theo, còn nếu không được, thì không truyền cũng không sao."
Tình cảm của Diệp Hướng Dung với chiếc vòng tay này vô cùng phức tạp.
Khi đứa con trai cả của chi thứ hai kết hôn, Tạ Uẩn còn chưa ra đời, ngày *****ên sau khi thằng cả kết hôn, dựa theo quy củ của nhà họ Tạ thì cô dâu chú rể mới phải ra mắt trưởng bối.
Trong bữa tiệc ra mắt, trên có cha mẹ chồng - người đã tự tay trao chiếc vòng tay này cho bà ấy, dưới có hai đứa con gái ruột của bà ấy, họ đều đang chờ bà ấy trao chiếc vòng tay này cho vợ của thằng cả chi thứ hai.
Làm gì có người phụ nào chịu được nỗi đau cướp chồng, Diệp Hướng Dung cũng thế. Diệp Hướng Dung chưa bao giờ che giấu sự ghét bỏ của mình dành cho chi thứ hai của Tạ Triệu Nam.
Cái tình cảnh bà ấy phải chịu áp lực khắp nơi khi từ chối trao vòng tay ngày đó như mới phát sinh ngày hôm qua thôi, nhưng chỉ trong chớp mắt, con trai bà ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi.
Tạ Triệu Nam mà bà ấy hận đã chết, vợ lẽ của Tạ Triệu Nam mà bà ấy hận cũng đã c.h.ế.t rồi, con trai con gái của ông ta cũng bị con trai bà ta dạy dỗ cho một trận, bây giờ đã thành thật hơn rồi.
Diệp Hướng Dung nhìn đứa con trai có diện mạo tương tự bà ấy đến sáu phần, lại nhìn đứa con dâu đoan trang yên tĩnh ngồi cạnh nó, bên cạnh con dâu là một cô bé trắng nõn đáng yêu, đang nhìn bà với đôi mắt to tròn, lanh lợi.
Diệp Hướng Dung đột nhiên cảm nhận được cái gì gọi là gia đình viên mãn.
Ngu Thanh Nhàn nhận lấy vòng ngọc của Diệp Hướng Dung, Lạc Hữu Dân cũng đặt danh sách sính lễ xuống.
Ông giơ chén nước lên với Diệp Hướng Dung:
"Bà thông gia, nhà họ Lạc chúng tôi cũng chỉ là một gia đình bình thường, cho dù có lấy toàn bộ tài sản trong nhà ra cho Thanh Nhàn làm của hồi môn, cũng không thể bằng một phần ba sính lễ mà bà tặng cho con bé."
"Đứa con gái này của tôi số khổ lắm, có thể gặp được Tạ Uẩn là phúc khí của con bé. Sau này, nếu con bé có chỗ nào không tốt, bà hãy cứ nói với tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại." Lạc Hữu Dân nói xong thì uống cạn chén nước.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Tiếng phổ thông của bà ấy không tốt lắm, mà tiếng phổ thông của Miêu Hạ Thu cũng đặc sệt khẩu âm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hai người trò chuyện vui vẻ, hai người cứ chị một câu, tôi một câu, trò chuyện vô cùng tận hứng.Giữa trưa, sau kh ăn cơm xong, cuối cùng Diệp Hướng Dung cũng nhắc đến mục đích hôm nay mà bà ấy đến, lấy sính lễ mà bà ấy đã chuẩn bị ra cho Lạc Hữu Dân xem.Gia cảnh nhà họ Lạc cũng bình thường, nhưng Diệp Hướng Dung cũng không vì thế mà chuẩn bị sính lễ qua loa.Ngoại trừ tiền và vàng bạc trang sức, còn có một chiếc vòng tay bằng ngọc mà trước kia lúc bà ấy gả vào nhà họ Tạ, mẹ của Tạ Triệu Nam đã tặng cho bà ấy.Vòng tay màu xanh lục trong veo, vừa nhìn đã biết có giá trị vô cùng xa xỉ.Ánh mắt Diệp Hướng Dung lúc này vòng tay này cũng xen lẫn chút cảm khái:"Đây là chiếc vòng mà lúc tôi gả vào nhà họ Tạ, bà nội của Tạ Uẩn đã trao cho tôi, nói thứ này chỉ có con dâu trưởng của nhà họ Tạ mới được quyền sở hữu. Bây giờ tôi trao lại cho Thanh Nhàn, nếu có thể, thì hãy truyền xuống những thế hệ tiếp theo, còn nếu không được, thì không truyền cũng không sao."Tình cảm của Diệp Hướng Dung với chiếc vòng tay này vô cùng phức tạp.Khi đứa con trai cả của chi thứ hai kết hôn, Tạ Uẩn còn chưa ra đời, ngày *****ên sau khi thằng cả kết hôn, dựa theo quy củ của nhà họ Tạ thì cô dâu chú rể mới phải ra mắt trưởng bối.Trong bữa tiệc ra mắt, trên có cha mẹ chồng - người đã tự tay trao chiếc vòng tay này cho bà ấy, dưới có hai đứa con gái ruột của bà ấy, họ đều đang chờ bà ấy trao chiếc vòng tay này cho vợ của thằng cả chi thứ hai.Làm gì có người phụ nào chịu được nỗi đau cướp chồng, Diệp Hướng Dung cũng thế. Diệp Hướng Dung chưa bao giờ che giấu sự ghét bỏ của mình dành cho chi thứ hai của Tạ Triệu Nam.Cái tình cảnh bà ấy phải chịu áp lực khắp nơi khi từ chối trao vòng tay ngày đó như mới phát sinh ngày hôm qua thôi, nhưng chỉ trong chớp mắt, con trai bà ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi.Tạ Triệu Nam mà bà ấy hận đã chết, vợ lẽ của Tạ Triệu Nam mà bà ấy hận cũng đã c.h.ế.t rồi, con trai con gái của ông ta cũng bị con trai bà ta dạy dỗ cho một trận, bây giờ đã thành thật hơn rồi.Diệp Hướng Dung nhìn đứa con trai có diện mạo tương tự bà ấy đến sáu phần, lại nhìn đứa con dâu đoan trang yên tĩnh ngồi cạnh nó, bên cạnh con dâu là một cô bé trắng nõn đáng yêu, đang nhìn bà với đôi mắt to tròn, lanh lợi.Diệp Hướng Dung đột nhiên cảm nhận được cái gì gọi là gia đình viên mãn.Ngu Thanh Nhàn nhận lấy vòng ngọc của Diệp Hướng Dung, Lạc Hữu Dân cũng đặt danh sách sính lễ xuống.Ông giơ chén nước lên với Diệp Hướng Dung:"Bà thông gia, nhà họ Lạc chúng tôi cũng chỉ là một gia đình bình thường, cho dù có lấy toàn bộ tài sản trong nhà ra cho Thanh Nhàn làm của hồi môn, cũng không thể bằng một phần ba sính lễ mà bà tặng cho con bé.""Đứa con gái này của tôi số khổ lắm, có thể gặp được Tạ Uẩn là phúc khí của con bé. Sau này, nếu con bé có chỗ nào không tốt, bà hãy cứ nói với tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại." Lạc Hữu Dân nói xong thì uống cạn chén nước.