*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 611: Chương 611
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Trong lòng Cố Hạo Lâm bùng lên lửa giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi.Trước khi kết hôn, anh ta đã cẩn thận quan sát người phụ nữ Lương Thanh Nhàn kia rồi, sau khi chắc chắn cô ấy là người trung thực giống cha mẹ cô ấy, anh ta mới xuống tay.Thời gian trước, biểu hiện của Lương Thanh Nhàn khiến cho Cố Hạo Lâm biết rằng ánh mắt của mình không hề sai, không ngờ rằng chưa được bao lâu, cô ấy đã bại lộ bản tính thật sự của mình rồi.Cố Hạo Lâm biết mình không thể để Lương Thanh Nhàn tiếp tục như thế, nếu không năm rộng tháng dài, trong nhà làm gì còn vị trí cho anh ta nói chuyện nữa?Từ nhỏ Cố Hạo Lâm đã biết, hai vợ chồng ở chung không phải gió đông thổi bạt gió tây thì sẽ là gió tây áp đảp gió đông.Trước khi kết hôn cha mẹ anh ta kết hôn, cha anh ta không áp đảo được mẹ, nên đường đường là một người đàn ông phải làm việc bên ngoài mệt mỏi cả ngày, đến tối về còn phải làm việc nhà, giặt giũ nấu nướng cho vợ con.Ở trước mặt vợ, còn không dám thở mạnh một hơi.Một người đàn ông, mà sống không có chút tôn nghiêm nào hết.Cố Hạo Lâm ủ rũ mở ngăn kéo lấy ra một túi đồ ăn vặt, đây là chocolate trước đây anh ta nhờ bạn cùng lớp mua cho, là đồ ăn vặt tương đối hiếm thấy.Thứ này rất đắt, anh ta không có đủ tiền, nên đành phải lừa tiền lễ hỏi của Lương Thanh Nhàn bù vào để mua.Đầu tháng mười là sinh nhật của Lương Hồng Ngọc, đây vốn là quà sinh nhật là anh ta chuẩn bị cho Lương Hồng Ngọc.Cố Hạo Lâm đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vui mừng của Lương Hồng Ngọc khi anh ta tặng món đồ ăn vặt này cho cô ta.Nhưng bây giờ, sự bất ngờ đó đành phải đưa ra trước, trong lòng Cố Hạo Lâm càng hận đầu sỏ Lương Thanh Nhàn này hơn."Là anh bảo cô ấy không cần mang đến. Không phải hôm nay anh đến bên chỗ sở chỉ huy binh đoàn ư, đúng lúc gói hàng của anh cũng được gửi đến." Cố Hạo Lâm lấy gói hàng từ ngăn tủ để đồ của anh ta, khi anh ta mở ra, bên trong toàn là bánh quy, kẹo.Lương Hồng Ngọc tò mò cầm từng cái một lên xem, dưới lời mời nhiệt tình của Cố Hạo Lâm, cô ta giả vờ thành dáng vẻ không thể từ chối, cầm viên chocolate lên đặt lên miệng.Miếng chocolate vừa vào miệng đã tan ra, khiến hai mắt Lương Hồng Ngọc sáng ngời lên.Cô ta đành phải dùng hết tự chủ của mình ra, mới cố kìm nén không ăn thêm viên nữa. Chờ chocolate trong miệng tan hết, cô ta mới cười cười nói với Cố Hạo Lâm: "Bác sĩ Cố, ngọt quá.""Em thích thì tốt, ăn nhiều một chút nhé." Trên mặt Cố Hạo Lâm lộ ra ý cười.Lương Hồng Ngọc lắc đầu: "Không cần đâu, không cần đâu. Bác sĩ Cố, em chỉ nếm chút mùi vị là được rồi, anh mang về cho mấy người Thanh Nhàn ăn đi."Cố Hạo Lâm cúi đầu đọc sách, không để ý nói: "Em cầm đi, anh vẫn còn mà."Lương Hồng Ngọc cứ từ chối mãi, cuối cùng giả vờ như từ chối không được, bất đắc dĩ mà nhận tất cả.Cố Hạo Lâm nhìn những dòng chữ trong sách, thầm nghĩ nếu đưa những thứ này đến trước mặt Lương Thanh Nhàn, chắc chắn cô ấy sẽ nhận lấy toàn bộ thứ này, đúng không.
Trong lòng Cố Hạo Lâm bùng lên lửa giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi kết hôn, anh ta đã cẩn thận quan sát người phụ nữ Lương Thanh Nhàn kia rồi, sau khi chắc chắn cô ấy là người trung thực giống cha mẹ cô ấy, anh ta mới xuống tay.
Thời gian trước, biểu hiện của Lương Thanh Nhàn khiến cho Cố Hạo Lâm biết rằng ánh mắt của mình không hề sai, không ngờ rằng chưa được bao lâu, cô ấy đã bại lộ bản tính thật sự của mình rồi.
Cố Hạo Lâm biết mình không thể để Lương Thanh Nhàn tiếp tục như thế, nếu không năm rộng tháng dài, trong nhà làm gì còn vị trí cho anh ta nói chuyện nữa?
Từ nhỏ Cố Hạo Lâm đã biết, hai vợ chồng ở chung không phải gió đông thổi bạt gió tây thì sẽ là gió tây áp đảp gió đông.
Trước khi kết hôn cha mẹ anh ta kết hôn, cha anh ta không áp đảo được mẹ, nên đường đường là một người đàn ông phải làm việc bên ngoài mệt mỏi cả ngày, đến tối về còn phải làm việc nhà, giặt giũ nấu nướng cho vợ con.
Ở trước mặt vợ, còn không dám thở mạnh một hơi.
Một người đàn ông, mà sống không có chút tôn nghiêm nào hết.
Cố Hạo Lâm ủ rũ mở ngăn kéo lấy ra một túi đồ ăn vặt, đây là chocolate trước đây anh ta nhờ bạn cùng lớp mua cho, là đồ ăn vặt tương đối hiếm thấy.
Thứ này rất đắt, anh ta không có đủ tiền, nên đành phải lừa tiền lễ hỏi của Lương Thanh Nhàn bù vào để mua.
Đầu tháng mười là sinh nhật của Lương Hồng Ngọc, đây vốn là quà sinh nhật là anh ta chuẩn bị cho Lương Hồng Ngọc.
Cố Hạo Lâm đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vui mừng của Lương Hồng Ngọc khi anh ta tặng món đồ ăn vặt này cho cô ta.
Nhưng bây giờ, sự bất ngờ đó đành phải đưa ra trước, trong lòng Cố Hạo Lâm càng hận đầu sỏ Lương Thanh Nhàn này hơn.
"Là anh bảo cô ấy không cần mang đến. Không phải hôm nay anh đến bên chỗ sở chỉ huy binh đoàn ư, đúng lúc gói hàng của anh cũng được gửi đến." Cố Hạo Lâm lấy gói hàng từ ngăn tủ để đồ của anh ta, khi anh ta mở ra, bên trong toàn là bánh quy, kẹo.
Lương Hồng Ngọc tò mò cầm từng cái một lên xem, dưới lời mời nhiệt tình của Cố Hạo Lâm, cô ta giả vờ thành dáng vẻ không thể từ chối, cầm viên chocolate lên đặt lên miệng.
Miếng chocolate vừa vào miệng đã tan ra, khiến hai mắt Lương Hồng Ngọc sáng ngời lên.
Cô ta đành phải dùng hết tự chủ của mình ra, mới cố kìm nén không ăn thêm viên nữa. Chờ chocolate trong miệng tan hết, cô ta mới cười cười nói với Cố Hạo Lâm: "Bác sĩ Cố, ngọt quá."
"Em thích thì tốt, ăn nhiều một chút nhé." Trên mặt Cố Hạo Lâm lộ ra ý cười.
Lương Hồng Ngọc lắc đầu: "Không cần đâu, không cần đâu. Bác sĩ Cố, em chỉ nếm chút mùi vị là được rồi, anh mang về cho mấy người Thanh Nhàn ăn đi."
Cố Hạo Lâm cúi đầu đọc sách, không để ý nói: "Em cầm đi, anh vẫn còn mà."
Lương Hồng Ngọc cứ từ chối mãi, cuối cùng giả vờ như từ chối không được, bất đắc dĩ mà nhận tất cả.
Cố Hạo Lâm nhìn những dòng chữ trong sách, thầm nghĩ nếu đưa những thứ này đến trước mặt Lương Thanh Nhàn, chắc chắn cô ấy sẽ nhận lấy toàn bộ thứ này, đúng không.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Trong lòng Cố Hạo Lâm bùng lên lửa giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi.Trước khi kết hôn, anh ta đã cẩn thận quan sát người phụ nữ Lương Thanh Nhàn kia rồi, sau khi chắc chắn cô ấy là người trung thực giống cha mẹ cô ấy, anh ta mới xuống tay.Thời gian trước, biểu hiện của Lương Thanh Nhàn khiến cho Cố Hạo Lâm biết rằng ánh mắt của mình không hề sai, không ngờ rằng chưa được bao lâu, cô ấy đã bại lộ bản tính thật sự của mình rồi.Cố Hạo Lâm biết mình không thể để Lương Thanh Nhàn tiếp tục như thế, nếu không năm rộng tháng dài, trong nhà làm gì còn vị trí cho anh ta nói chuyện nữa?Từ nhỏ Cố Hạo Lâm đã biết, hai vợ chồng ở chung không phải gió đông thổi bạt gió tây thì sẽ là gió tây áp đảp gió đông.Trước khi kết hôn cha mẹ anh ta kết hôn, cha anh ta không áp đảo được mẹ, nên đường đường là một người đàn ông phải làm việc bên ngoài mệt mỏi cả ngày, đến tối về còn phải làm việc nhà, giặt giũ nấu nướng cho vợ con.Ở trước mặt vợ, còn không dám thở mạnh một hơi.Một người đàn ông, mà sống không có chút tôn nghiêm nào hết.Cố Hạo Lâm ủ rũ mở ngăn kéo lấy ra một túi đồ ăn vặt, đây là chocolate trước đây anh ta nhờ bạn cùng lớp mua cho, là đồ ăn vặt tương đối hiếm thấy.Thứ này rất đắt, anh ta không có đủ tiền, nên đành phải lừa tiền lễ hỏi của Lương Thanh Nhàn bù vào để mua.Đầu tháng mười là sinh nhật của Lương Hồng Ngọc, đây vốn là quà sinh nhật là anh ta chuẩn bị cho Lương Hồng Ngọc.Cố Hạo Lâm đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vui mừng của Lương Hồng Ngọc khi anh ta tặng món đồ ăn vặt này cho cô ta.Nhưng bây giờ, sự bất ngờ đó đành phải đưa ra trước, trong lòng Cố Hạo Lâm càng hận đầu sỏ Lương Thanh Nhàn này hơn."Là anh bảo cô ấy không cần mang đến. Không phải hôm nay anh đến bên chỗ sở chỉ huy binh đoàn ư, đúng lúc gói hàng của anh cũng được gửi đến." Cố Hạo Lâm lấy gói hàng từ ngăn tủ để đồ của anh ta, khi anh ta mở ra, bên trong toàn là bánh quy, kẹo.Lương Hồng Ngọc tò mò cầm từng cái một lên xem, dưới lời mời nhiệt tình của Cố Hạo Lâm, cô ta giả vờ thành dáng vẻ không thể từ chối, cầm viên chocolate lên đặt lên miệng.Miếng chocolate vừa vào miệng đã tan ra, khiến hai mắt Lương Hồng Ngọc sáng ngời lên.Cô ta đành phải dùng hết tự chủ của mình ra, mới cố kìm nén không ăn thêm viên nữa. Chờ chocolate trong miệng tan hết, cô ta mới cười cười nói với Cố Hạo Lâm: "Bác sĩ Cố, ngọt quá.""Em thích thì tốt, ăn nhiều một chút nhé." Trên mặt Cố Hạo Lâm lộ ra ý cười.Lương Hồng Ngọc lắc đầu: "Không cần đâu, không cần đâu. Bác sĩ Cố, em chỉ nếm chút mùi vị là được rồi, anh mang về cho mấy người Thanh Nhàn ăn đi."Cố Hạo Lâm cúi đầu đọc sách, không để ý nói: "Em cầm đi, anh vẫn còn mà."Lương Hồng Ngọc cứ từ chối mãi, cuối cùng giả vờ như từ chối không được, bất đắc dĩ mà nhận tất cả.Cố Hạo Lâm nhìn những dòng chữ trong sách, thầm nghĩ nếu đưa những thứ này đến trước mặt Lương Thanh Nhàn, chắc chắn cô ấy sẽ nhận lấy toàn bộ thứ này, đúng không.