*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 660: Chương 660

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Tạ Bá Dung vô thức nhìn Cố Hạo Lâm, hai mắt anh ta hừng hực lửa giận, tựa như giây tiếp theo anh ta sẽ bộc phát ra ngay, Tạ Bá Dung cố nén ý cười và nói: "Đi thôi."Lương Thanh Cúc đưa Tạ Bá Dung lên núi.Kể từ khi đến đây, Tạ Bá Dung thường xuyên lên núi hái thảo dược, khá hiểu rõ đường lên núi, bản thân anh cũng rất quen thuộc, thể lực của anh ấy không tệ, có thể theo kịp bước chân của Lương Thanh Cúc.Lương Thanh Cúc lau mắt mà nhìn anh ấy.Khi Cố Hạo Lâm vừa kết hôn cùng em ba của cô ta, bọn họ từng cùng nhau lên núi thăm người thân bên nhà bà ngoại của cô ta, Cố Hạo Lâm cứ như phế vật, đi chưa được mấy bước đã thở hổn hển.Cố Hạo Lâm làm Lương Thanh Cúc thay đổi cách nhìn đối với người trong thành phố, cô ta còn tưởng rằng người trong thành phố đều giống như Cố Hạo Lâm.Độ thiện cảm càng tăng thêm, máy hát Lương Thanh Cúc liền mở miệng, cả hai bắt đầu trò chuyện.Có người nói chuyện, thời gian trôi qua lúc nào không hay, đường đi cũng nhanh hơn một chút.Lúc hai người đến ngọn đồi nhỏ nơi Trương Minh Huy và Tạ Uẩn ngã xuống, Tạ Uẩn vẫn còn đang hôn mê, Trương Minh Huy và Ngu Thanh Nhàn mỗi người ngồi dưới một gốc cây, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.Tạ Bá Dung đến xem xét Tạ Uẩn trước, lúc nhìn thấy Tạ Uẩn, anh ấy chợt sửng sốt: "Tiểu Uẩn?"Câu xưng hô này khiến những người có mặt đều phải nhìn qua, Tạ Bá Dung vừa kiểm tra cho Tạ Uẩn, vừa nói: "Tôi và Tạ Uẩn là anh em họ, Tạ Uẩn là con trai của chú hai tôi."Nhưng hai nhà bọn họ đã tách ra từ lâu, tuổi tác của anh ấy và Tạ Uẩn lại chênh lệch gần mười năm, quan hệ của hai người kỳ thật cũng không tính là thân thiết.Lần cuối cùng hai người gặp mặt là hai năm trước, vào ngày giỗ tròn ba năm của bà nội anh ấy.Tạ Bá Dung cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy em họ của mình ở nơi này, anh ấy mang theo tâm tình kích động và vui mừng kiểm tra xong cho Tạ Uẩn, rồi nói:"Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị ngủ thiếp đi thôi, đoán chừng không lâu nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại."Đám người Ngu Thanh Nhàn càng thêm ngạc nhiên, Trương Minh Huy trực tiếp kêu lên: "Tạ Uẩn ngủ thiếp đi sao?"Tạ Bá Dung khá hiểu rõ với Tạ Uẩn, anh ấy cầm hòm thuốc lên và đi đến chỗ Trương Minh Huy cố định chân cho anh ta, nói: "Trước hôm nay có phải cậu ấy lại thức khuya không?"Trường đại học mà Tạ Uẩn học chuyên về máy móc, anh vô cùng yêu thích chuyên ngành này.Lần trước vào ngày giỗ tròn ba năm, từ sau khi trở về từ nghĩa trang, người em trai này của anh ấy liền đ.â.m đầu vào phòng sách, nếu khi đó không phải dì hai bưng cơm vào, Tạ Bá Dung đoán chừng Tạ Uẩn sẽ c.h.ế.t đói ở bên trong.Tạ Bá Dung còn nghe dì hai nói, nếu cảm hứng của Tạ Uẩn tới, anh có thể thức từ ba đến năm ngày, vậy nên dì hai luôn lo lắng Tạ Uẩn sẽ bị đột tử.Trương Minh Huy ngẫm nghĩ một lúc, nói:"Hình như vậy, đêm qua lúc tôi đi tiểu còn trông thấy anh ấy đang bật đèn, nằm viết gì đó trên giường. Không chỉ đêm qua, hình như đêm hôm trước cũng như vậy."

Tạ Bá Dung vô thức nhìn Cố Hạo Lâm, hai mắt anh ta hừng hực lửa giận, tựa như giây tiếp theo anh ta sẽ bộc phát ra ngay, Tạ Bá Dung cố nén ý cười và nói: "Đi thôi."

Lương Thanh Cúc đưa Tạ Bá Dung lên núi.

Kể từ khi đến đây, Tạ Bá Dung thường xuyên lên núi hái thảo dược, khá hiểu rõ đường lên núi, bản thân anh cũng rất quen thuộc, thể lực của anh ấy không tệ, có thể theo kịp bước chân của Lương Thanh Cúc.

Lương Thanh Cúc lau mắt mà nhìn anh ấy.

Khi Cố Hạo Lâm vừa kết hôn cùng em ba của cô ta, bọn họ từng cùng nhau lên núi thăm người thân bên nhà bà ngoại của cô ta, Cố Hạo Lâm cứ như phế vật, đi chưa được mấy bước đã thở hổn hển.

Cố Hạo Lâm làm Lương Thanh Cúc thay đổi cách nhìn đối với người trong thành phố, cô ta còn tưởng rằng người trong thành phố đều giống như Cố Hạo Lâm.

Độ thiện cảm càng tăng thêm, máy hát Lương Thanh Cúc liền mở miệng, cả hai bắt đầu trò chuyện.

Có người nói chuyện, thời gian trôi qua lúc nào không hay, đường đi cũng nhanh hơn một chút.

Lúc hai người đến ngọn đồi nhỏ nơi Trương Minh Huy và Tạ Uẩn ngã xuống, Tạ Uẩn vẫn còn đang hôn mê, Trương Minh Huy và Ngu Thanh Nhàn mỗi người ngồi dưới một gốc cây, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.

Tạ Bá Dung đến xem xét Tạ Uẩn trước, lúc nhìn thấy Tạ Uẩn, anh ấy chợt sửng sốt: "Tiểu Uẩn?"

Câu xưng hô này khiến những người có mặt đều phải nhìn qua, Tạ Bá Dung vừa kiểm tra cho Tạ Uẩn, vừa nói: "Tôi và Tạ Uẩn là anh em họ, Tạ Uẩn là con trai của chú hai tôi."

Nhưng hai nhà bọn họ đã tách ra từ lâu, tuổi tác của anh ấy và Tạ Uẩn lại chênh lệch gần mười năm, quan hệ của hai người kỳ thật cũng không tính là thân thiết.

Lần cuối cùng hai người gặp mặt là hai năm trước, vào ngày giỗ tròn ba năm của bà nội anh ấy.

Tạ Bá Dung cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy em họ của mình ở nơi này, anh ấy mang theo tâm tình kích động và vui mừng kiểm tra xong cho Tạ Uẩn, rồi nói:

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị ngủ thiếp đi thôi, đoán chừng không lâu nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại."

Đám người Ngu Thanh Nhàn càng thêm ngạc nhiên, Trương Minh Huy trực tiếp kêu lên: "Tạ Uẩn ngủ thiếp đi sao?"

Tạ Bá Dung khá hiểu rõ với Tạ Uẩn, anh ấy cầm hòm thuốc lên và đi đến chỗ Trương Minh Huy cố định chân cho anh ta, nói: "Trước hôm nay có phải cậu ấy lại thức khuya không?"

Trường đại học mà Tạ Uẩn học chuyên về máy móc, anh vô cùng yêu thích chuyên ngành này.

Lần trước vào ngày giỗ tròn ba năm, từ sau khi trở về từ nghĩa trang, người em trai này của anh ấy liền đ.â.m đầu vào phòng sách, nếu khi đó không phải dì hai bưng cơm vào, Tạ Bá Dung đoán chừng Tạ Uẩn sẽ c.h.ế.t đói ở bên trong.

Tạ Bá Dung còn nghe dì hai nói, nếu cảm hứng của Tạ Uẩn tới, anh có thể thức từ ba đến năm ngày, vậy nên dì hai luôn lo lắng Tạ Uẩn sẽ bị đột tử.

Trương Minh Huy ngẫm nghĩ một lúc, nói:

"Hình như vậy, đêm qua lúc tôi đi tiểu còn trông thấy anh ấy đang bật đèn, nằm viết gì đó trên giường. Không chỉ đêm qua, hình như đêm hôm trước cũng như vậy."

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Tạ Bá Dung vô thức nhìn Cố Hạo Lâm, hai mắt anh ta hừng hực lửa giận, tựa như giây tiếp theo anh ta sẽ bộc phát ra ngay, Tạ Bá Dung cố nén ý cười và nói: "Đi thôi."Lương Thanh Cúc đưa Tạ Bá Dung lên núi.Kể từ khi đến đây, Tạ Bá Dung thường xuyên lên núi hái thảo dược, khá hiểu rõ đường lên núi, bản thân anh cũng rất quen thuộc, thể lực của anh ấy không tệ, có thể theo kịp bước chân của Lương Thanh Cúc.Lương Thanh Cúc lau mắt mà nhìn anh ấy.Khi Cố Hạo Lâm vừa kết hôn cùng em ba của cô ta, bọn họ từng cùng nhau lên núi thăm người thân bên nhà bà ngoại của cô ta, Cố Hạo Lâm cứ như phế vật, đi chưa được mấy bước đã thở hổn hển.Cố Hạo Lâm làm Lương Thanh Cúc thay đổi cách nhìn đối với người trong thành phố, cô ta còn tưởng rằng người trong thành phố đều giống như Cố Hạo Lâm.Độ thiện cảm càng tăng thêm, máy hát Lương Thanh Cúc liền mở miệng, cả hai bắt đầu trò chuyện.Có người nói chuyện, thời gian trôi qua lúc nào không hay, đường đi cũng nhanh hơn một chút.Lúc hai người đến ngọn đồi nhỏ nơi Trương Minh Huy và Tạ Uẩn ngã xuống, Tạ Uẩn vẫn còn đang hôn mê, Trương Minh Huy và Ngu Thanh Nhàn mỗi người ngồi dưới một gốc cây, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.Tạ Bá Dung đến xem xét Tạ Uẩn trước, lúc nhìn thấy Tạ Uẩn, anh ấy chợt sửng sốt: "Tiểu Uẩn?"Câu xưng hô này khiến những người có mặt đều phải nhìn qua, Tạ Bá Dung vừa kiểm tra cho Tạ Uẩn, vừa nói: "Tôi và Tạ Uẩn là anh em họ, Tạ Uẩn là con trai của chú hai tôi."Nhưng hai nhà bọn họ đã tách ra từ lâu, tuổi tác của anh ấy và Tạ Uẩn lại chênh lệch gần mười năm, quan hệ của hai người kỳ thật cũng không tính là thân thiết.Lần cuối cùng hai người gặp mặt là hai năm trước, vào ngày giỗ tròn ba năm của bà nội anh ấy.Tạ Bá Dung cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy em họ của mình ở nơi này, anh ấy mang theo tâm tình kích động và vui mừng kiểm tra xong cho Tạ Uẩn, rồi nói:"Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị ngủ thiếp đi thôi, đoán chừng không lâu nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại."Đám người Ngu Thanh Nhàn càng thêm ngạc nhiên, Trương Minh Huy trực tiếp kêu lên: "Tạ Uẩn ngủ thiếp đi sao?"Tạ Bá Dung khá hiểu rõ với Tạ Uẩn, anh ấy cầm hòm thuốc lên và đi đến chỗ Trương Minh Huy cố định chân cho anh ta, nói: "Trước hôm nay có phải cậu ấy lại thức khuya không?"Trường đại học mà Tạ Uẩn học chuyên về máy móc, anh vô cùng yêu thích chuyên ngành này.Lần trước vào ngày giỗ tròn ba năm, từ sau khi trở về từ nghĩa trang, người em trai này của anh ấy liền đ.â.m đầu vào phòng sách, nếu khi đó không phải dì hai bưng cơm vào, Tạ Bá Dung đoán chừng Tạ Uẩn sẽ c.h.ế.t đói ở bên trong.Tạ Bá Dung còn nghe dì hai nói, nếu cảm hứng của Tạ Uẩn tới, anh có thể thức từ ba đến năm ngày, vậy nên dì hai luôn lo lắng Tạ Uẩn sẽ bị đột tử.Trương Minh Huy ngẫm nghĩ một lúc, nói:"Hình như vậy, đêm qua lúc tôi đi tiểu còn trông thấy anh ấy đang bật đèn, nằm viết gì đó trên giường. Không chỉ đêm qua, hình như đêm hôm trước cũng như vậy."

Chương 660: Chương 660