*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 665: Chương 665
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ tới một số chuyện ở Thanh Vân Giới.Khi đó nếu cùng nhau gặp mặt, cô thường đi đằng trước anh, vừa quay đầu lại liền có thể trông thấy ánh mắt lạnh lùng của anh.Mỗi lần đối mặt, anh luôn bình tĩnh, không lay động. Lúc đó cô cho rằng anh đối với cô vô tình, cho đến bây giờ cô mới hiểu được.Nếu thật sự vô tình, sao có thể trùng hợp như vậy, mỗi lần cô quay đầu đều có thể chạm mắt với anh. Đương nhiên là vì anh lúc nào cũng chú ý đến cô nên mới như vậy.Ngu Thanh Nhàn cảm thấy trong lòng bành trướng, cô chạy ra khỏi sân, sà vào lồng n.g.ự.c rộng mở của Tạ Uẩn.Lồng n.g.ự.c anh vẫn ấm áp như xưa, khóe mắt của Ngu Thanh Tiên ươn ướt, cô bỗng nhiên vô cùng cảm kích vì chuyến du hành xuyên thời gian này, nếu không phải xuyên không, không chỉ xương cốt của cô sẽ không còn, mà cô cũng sẽ không biết tình cảm của Tạ Uẩn dành cho mình.Thật may mắn làm sao?Người bạn thích trùng hợp thích bạn, người bạn yêu vừa hay cũng yêu bạn.Tuyết từ trên trời rơi xuống để hoà hợp với khung cảnh này, nhẹ nhàng bám trên đầu vai của hai người.“Về đi, lạnh lắm rồi.” - Tạ Uẩn nói."Được, anh đi về chậm một chút, em ở nhà chờ anh." - Ngu Thanh Nhàn nói."Được."Lần này Ngu Thanh Nhàn thực sự quay về, cô nằm trên giường, chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ngu Thanh Nhàn vội vàng đến bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của Tạ Uẩn dần biến mất trước mắt cô.Khi Tạ Uẩn trở về doanh trại, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng, anh đẩy cửa bước vào phòng, vừa nằm xuống Trương Minh Huy liền đứng dậy, thấy Tạ Uẩn nằm ngoan ngoãn trên giường, Trương Minh Huy thở dài một hơi, rốt cuộc cũng yên tâm, anh ta nằm xuống, xoay người ngủ tiếp, một lúc sau liền ngáy khò khò....Ngày hôm sau thức dậy, giữa trời đất một mảnh trắng xoá, đường trong sân đã được Lương Đức Lợi dọn sạch. Ngu Thanh Nhàn đi xuống bếp, trong nhà bếp đun một nồi nước sôi lớn, nước rửa mặt hôm nay đều ở đây.Sau khi rửa mặt xong, cô đến phòng chị hai chải đầu, Lương Thanh Cúc mang theo Tiểu Ngọc tới, Tiểu Ngọc mặc chiếc áo bông thêu hoa mà Tần Sơn Hoa vừa may xong, trên đầu đeo chiếc kẹp mà Tiểu Tứ len lén làm trong giờ học, môi hồng răng trắng, rất đáng yêu.Lương Đức Lợi từ sân sau trở về, ông lục lọi trong lò, lấy ra bốn năm củ khoai lang và khoai tây nướng cháy đen vỏ.Ngu Thanh Nhàn không sợ bỏng cầm khoai lang tới, luân phiên ném qua tay trái rồi lại tay phải, bóc vỏ và cắn một miếng thịt khoai lang vàng nhạt, vừa ngọt vừa mềm, không sợ bị nghẹn.Lương Thanh Cúc cũng lột vỏ một củ ra, bẻ một chút ở phần đầu và đút vào miệng Tiểu Ngọc, bản thân cũng cắn một miếng, sau đó cảm khái nói: "Lâu lắm rồi chưa được ăn khoai lang nướng."Bà cụ Chu chọn rất khéo, đồ ăn trong nhà đều là đặt trước, ai muốn ăn bao nhiêu cũng không được. Muốn ăn khoai lang nướng quả thực là nằm mơ.“Ăn khoai lang nướng dưới tuyết rơi đúng là cực phẩm.” - Ngu Thanh Nhàn nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết còn đang rơi, con đường sáng sớm đã dọn sạch sẽ lại biến thành một tầng màu trắng.“Không biết tuyết sẽ rơi bao lâu.” - Ngu Thanh Nhàn nói.
Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ tới một số chuyện ở Thanh Vân Giới.
Khi đó nếu cùng nhau gặp mặt, cô thường đi đằng trước anh, vừa quay đầu lại liền có thể trông thấy ánh mắt lạnh lùng của anh.
Mỗi lần đối mặt, anh luôn bình tĩnh, không lay động. Lúc đó cô cho rằng anh đối với cô vô tình, cho đến bây giờ cô mới hiểu được.
Nếu thật sự vô tình, sao có thể trùng hợp như vậy, mỗi lần cô quay đầu đều có thể chạm mắt với anh. Đương nhiên là vì anh lúc nào cũng chú ý đến cô nên mới như vậy.
Ngu Thanh Nhàn cảm thấy trong lòng bành trướng, cô chạy ra khỏi sân, sà vào lồng n.g.ự.c rộng mở của Tạ Uẩn.
Lồng n.g.ự.c anh vẫn ấm áp như xưa, khóe mắt của Ngu Thanh Tiên ươn ướt, cô bỗng nhiên vô cùng cảm kích vì chuyến du hành xuyên thời gian này, nếu không phải xuyên không, không chỉ xương cốt của cô sẽ không còn, mà cô cũng sẽ không biết tình cảm của Tạ Uẩn dành cho mình.
Thật may mắn làm sao?
Người bạn thích trùng hợp thích bạn, người bạn yêu vừa hay cũng yêu bạn.
Tuyết từ trên trời rơi xuống để hoà hợp với khung cảnh này, nhẹ nhàng bám trên đầu vai của hai người.
“Về đi, lạnh lắm rồi.” - Tạ Uẩn nói.
"Được, anh đi về chậm một chút, em ở nhà chờ anh." - Ngu Thanh Nhàn nói.
"Được."
Lần này Ngu Thanh Nhàn thực sự quay về, cô nằm trên giường, chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ngu Thanh Nhàn vội vàng đến bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của Tạ Uẩn dần biến mất trước mắt cô.
Khi Tạ Uẩn trở về doanh trại, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng, anh đẩy cửa bước vào phòng, vừa nằm xuống Trương Minh Huy liền đứng dậy, thấy Tạ Uẩn nằm ngoan ngoãn trên giường, Trương Minh Huy thở dài một hơi, rốt cuộc cũng yên tâm, anh ta nằm xuống, xoay người ngủ tiếp, một lúc sau liền ngáy khò khò.
...
Ngày hôm sau thức dậy, giữa trời đất một mảnh trắng xoá, đường trong sân đã được Lương Đức Lợi dọn sạch. Ngu Thanh Nhàn đi xuống bếp, trong nhà bếp đun một nồi nước sôi lớn, nước rửa mặt hôm nay đều ở đây.
Sau khi rửa mặt xong, cô đến phòng chị hai chải đầu, Lương Thanh Cúc mang theo Tiểu Ngọc tới, Tiểu Ngọc mặc chiếc áo bông thêu hoa mà Tần Sơn Hoa vừa may xong, trên đầu đeo chiếc kẹp mà Tiểu Tứ len lén làm trong giờ học, môi hồng răng trắng, rất đáng yêu.
Lương Đức Lợi từ sân sau trở về, ông lục lọi trong lò, lấy ra bốn năm củ khoai lang và khoai tây nướng cháy đen vỏ.
Ngu Thanh Nhàn không sợ bỏng cầm khoai lang tới, luân phiên ném qua tay trái rồi lại tay phải, bóc vỏ và cắn một miếng thịt khoai lang vàng nhạt, vừa ngọt vừa mềm, không sợ bị nghẹn.
Lương Thanh Cúc cũng lột vỏ một củ ra, bẻ một chút ở phần đầu và đút vào miệng Tiểu Ngọc, bản thân cũng cắn một miếng, sau đó cảm khái nói: "Lâu lắm rồi chưa được ăn khoai lang nướng."
Bà cụ Chu chọn rất khéo, đồ ăn trong nhà đều là đặt trước, ai muốn ăn bao nhiêu cũng không được. Muốn ăn khoai lang nướng quả thực là nằm mơ.
“Ăn khoai lang nướng dưới tuyết rơi đúng là cực phẩm.” - Ngu Thanh Nhàn nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết còn đang rơi, con đường sáng sớm đã dọn sạch sẽ lại biến thành một tầng màu trắng.
“Không biết tuyết sẽ rơi bao lâu.” - Ngu Thanh Nhàn nói.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn chợt nhớ tới một số chuyện ở Thanh Vân Giới.Khi đó nếu cùng nhau gặp mặt, cô thường đi đằng trước anh, vừa quay đầu lại liền có thể trông thấy ánh mắt lạnh lùng của anh.Mỗi lần đối mặt, anh luôn bình tĩnh, không lay động. Lúc đó cô cho rằng anh đối với cô vô tình, cho đến bây giờ cô mới hiểu được.Nếu thật sự vô tình, sao có thể trùng hợp như vậy, mỗi lần cô quay đầu đều có thể chạm mắt với anh. Đương nhiên là vì anh lúc nào cũng chú ý đến cô nên mới như vậy.Ngu Thanh Nhàn cảm thấy trong lòng bành trướng, cô chạy ra khỏi sân, sà vào lồng n.g.ự.c rộng mở của Tạ Uẩn.Lồng n.g.ự.c anh vẫn ấm áp như xưa, khóe mắt của Ngu Thanh Tiên ươn ướt, cô bỗng nhiên vô cùng cảm kích vì chuyến du hành xuyên thời gian này, nếu không phải xuyên không, không chỉ xương cốt của cô sẽ không còn, mà cô cũng sẽ không biết tình cảm của Tạ Uẩn dành cho mình.Thật may mắn làm sao?Người bạn thích trùng hợp thích bạn, người bạn yêu vừa hay cũng yêu bạn.Tuyết từ trên trời rơi xuống để hoà hợp với khung cảnh này, nhẹ nhàng bám trên đầu vai của hai người.“Về đi, lạnh lắm rồi.” - Tạ Uẩn nói."Được, anh đi về chậm một chút, em ở nhà chờ anh." - Ngu Thanh Nhàn nói."Được."Lần này Ngu Thanh Nhàn thực sự quay về, cô nằm trên giường, chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ngu Thanh Nhàn vội vàng đến bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của Tạ Uẩn dần biến mất trước mắt cô.Khi Tạ Uẩn trở về doanh trại, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng, anh đẩy cửa bước vào phòng, vừa nằm xuống Trương Minh Huy liền đứng dậy, thấy Tạ Uẩn nằm ngoan ngoãn trên giường, Trương Minh Huy thở dài một hơi, rốt cuộc cũng yên tâm, anh ta nằm xuống, xoay người ngủ tiếp, một lúc sau liền ngáy khò khò....Ngày hôm sau thức dậy, giữa trời đất một mảnh trắng xoá, đường trong sân đã được Lương Đức Lợi dọn sạch. Ngu Thanh Nhàn đi xuống bếp, trong nhà bếp đun một nồi nước sôi lớn, nước rửa mặt hôm nay đều ở đây.Sau khi rửa mặt xong, cô đến phòng chị hai chải đầu, Lương Thanh Cúc mang theo Tiểu Ngọc tới, Tiểu Ngọc mặc chiếc áo bông thêu hoa mà Tần Sơn Hoa vừa may xong, trên đầu đeo chiếc kẹp mà Tiểu Tứ len lén làm trong giờ học, môi hồng răng trắng, rất đáng yêu.Lương Đức Lợi từ sân sau trở về, ông lục lọi trong lò, lấy ra bốn năm củ khoai lang và khoai tây nướng cháy đen vỏ.Ngu Thanh Nhàn không sợ bỏng cầm khoai lang tới, luân phiên ném qua tay trái rồi lại tay phải, bóc vỏ và cắn một miếng thịt khoai lang vàng nhạt, vừa ngọt vừa mềm, không sợ bị nghẹn.Lương Thanh Cúc cũng lột vỏ một củ ra, bẻ một chút ở phần đầu và đút vào miệng Tiểu Ngọc, bản thân cũng cắn một miếng, sau đó cảm khái nói: "Lâu lắm rồi chưa được ăn khoai lang nướng."Bà cụ Chu chọn rất khéo, đồ ăn trong nhà đều là đặt trước, ai muốn ăn bao nhiêu cũng không được. Muốn ăn khoai lang nướng quả thực là nằm mơ.“Ăn khoai lang nướng dưới tuyết rơi đúng là cực phẩm.” - Ngu Thanh Nhàn nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết còn đang rơi, con đường sáng sớm đã dọn sạch sẽ lại biến thành một tầng màu trắng.“Không biết tuyết sẽ rơi bao lâu.” - Ngu Thanh Nhàn nói.