*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 666: Chương 666
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Lương Đức Lợi ăn khoai tây nướng: "Còn sớm, ít nhất cũng phải một ngày một đêm nữa."Tần Sơn Hoa bưng một bát bánh canh kiều mạch đi vào:"Tuyết rơi lớn như vậy, buổi chiều Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ không lên lớp, đoán chừng buổi chiều chị hai con cũng phải trở về. Buổi trưa chúng ta hầm khoai tây và cà, chờ chị hai con trở về, chúng ta lại đem thịt thỏ ướp tháng trước, để mừng nhà chúng ta đoàn viên.Tiểu Ngọc nghe thấy chữ "thịt" liền reo hò, Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi nhẹ giọng trêu chọc cô bé.Lương Thanh Cúc ở bên cạnh Ngu Thanh Nhàn nói rằng phải may một chiếc quần bông khác cho Tiểu Ngọc, vì cô bé đã tè dầm vào tối đêm qua.Ngu Thanh Nhàn nhớ đến người yêu cách đó không xa, trên mặt bất giác xuất hiện một nụ cười.Khung cảnh khói lửa nhân gian, vỗ về trái tim của người phàm.Thật đẹp.Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, hai chị em Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ về nhà từ giữa trưa của ngày tuyết rơi *****ên rồi. Tuyết rơi lớn quá nên trường cho nghỉ học.Vì tuyết rơi nên trời rất lạnh, cũng không thể làm việc gì. Để tiết kiệm củi lửa, ban ngày mọi người đều ngồi trong cùng một phòng.Kháng trong phòng Tần Sơn Hoa đang nóng như lửa đốt, Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ bế Tiểu Ngọc lên kháng chơi, Lương Thanh Cúc và Tần Sơn Hoa đang làm đế giày, Ngu Thanh Nhàn đang đan len mà trước đây nguyên thân mua bằng tiền riêng.Nguyên thân mua không nhiều len lắm, cũng chỉ đủ đan một chiếc áo thôi.Ngu Thanh Nhàn nghĩ ngợi một lát thì đan gang tay.Để tiện làm việc, cô đan gang tay hở ngón, của người lớn thì đan lớn một chút, của trẻ con thì đan nhỏ một chút.Đến khi tuyết tan dần, Ngu Thanh Nhàn đã đan xong gang tay cho cả gia đình, cô cũng không quên phần của chị hai Lương Thanh Mai đã gả ra ngoài, lại còn đang mang thai.Nhận được gang tay, người trong nhà không ai là không cảm thấy vui mừng, nhất là Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa, chỉ cần ra khỏi nhà là sẽ đeo đôi gang tay mà cô đan cho.Găng tay bằng len có tác dụng giữ ấm, không những ấm lòng bàn tay mà còn ấm cả trong lòng.Găng tay của Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ được Ngu Thanh Nhàn đan thêm một phần bao ngón, rồi nhờ Tần Sơn Hoa làm thêm một cái móc khóa.Lúc cần làm việc thì tháo ra, lúc không cần lại khóa lại.Đôi găng tay của Tiểu Ngọc không hở ngón, giữa hai đôi gang tay còn buộc thêm một đoạn dây. Lúc con bé đeo gang tay thì treo dây lên cổ con bé, để nó không làm mất.Tuyết vừa tan, Lương Thanh Mai đã về nhà. Chị ấy đã mang thai được ba tháng rồi, nhưng vẫn chưa nhìn rõ bụng.Thời gian trước chị ấy bị ốm nghén nghiêm trọng, ăn cái gì cũng bị nôn ra, sau khi mang thai thì sắc mặt vẫn luôn không tốt, cả người đều gầy đi một vòng.Cuối cùng cũng sống sót đến tháng thứ ba, Lương Thanh Mai không còn nôn nữa, cũng có thể ăn vài thứ rồi nên chồng của chị ấy vô cùng vui mừng.Nếu không phải hai hôm nay tuyết lớn quá, chị ấy đã muốn về từ lâu rồi.Vừa tiến vào nhà, Lương Thanh Mai đã ồn ào đòi ăn nộm củ cải mà Tần Sơn Hoa làm.Tần Sơn Hoa thấy đứa con gái thứ hai cuối cùng cũng có thứ thèm ăn, nên nụ cười vui vẻ trên mặt bà không giấu được, vội vội vàng vàng đi vào bếp.
Lương Đức Lợi ăn khoai tây nướng: "Còn sớm, ít nhất cũng phải một ngày một đêm nữa."
Tần Sơn Hoa bưng một bát bánh canh kiều mạch đi vào:
"Tuyết rơi lớn như vậy, buổi chiều Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ không lên lớp, đoán chừng buổi chiều chị hai con cũng phải trở về. Buổi trưa chúng ta hầm khoai tây và cà, chờ chị hai con trở về, chúng ta lại đem thịt thỏ ướp tháng trước, để mừng nhà chúng ta đoàn viên.
Tiểu Ngọc nghe thấy chữ "thịt" liền reo hò, Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi nhẹ giọng trêu chọc cô bé.
Lương Thanh Cúc ở bên cạnh Ngu Thanh Nhàn nói rằng phải may một chiếc quần bông khác cho Tiểu Ngọc, vì cô bé đã tè dầm vào tối đêm qua.
Ngu Thanh Nhàn nhớ đến người yêu cách đó không xa, trên mặt bất giác xuất hiện một nụ cười.
Khung cảnh khói lửa nhân gian, vỗ về trái tim của người phàm.
Thật đẹp.
Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, hai chị em Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ về nhà từ giữa trưa của ngày tuyết rơi *****ên rồi. Tuyết rơi lớn quá nên trường cho nghỉ học.
Vì tuyết rơi nên trời rất lạnh, cũng không thể làm việc gì. Để tiết kiệm củi lửa, ban ngày mọi người đều ngồi trong cùng một phòng.
Kháng trong phòng Tần Sơn Hoa đang nóng như lửa đốt, Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ bế Tiểu Ngọc lên kháng chơi, Lương Thanh Cúc và Tần Sơn Hoa đang làm đế giày, Ngu Thanh Nhàn đang đan len mà trước đây nguyên thân mua bằng tiền riêng.
Nguyên thân mua không nhiều len lắm, cũng chỉ đủ đan một chiếc áo thôi.
Ngu Thanh Nhàn nghĩ ngợi một lát thì đan gang tay.
Để tiện làm việc, cô đan gang tay hở ngón, của người lớn thì đan lớn một chút, của trẻ con thì đan nhỏ một chút.
Đến khi tuyết tan dần, Ngu Thanh Nhàn đã đan xong gang tay cho cả gia đình, cô cũng không quên phần của chị hai Lương Thanh Mai đã gả ra ngoài, lại còn đang mang thai.
Nhận được gang tay, người trong nhà không ai là không cảm thấy vui mừng, nhất là Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa, chỉ cần ra khỏi nhà là sẽ đeo đôi gang tay mà cô đan cho.
Găng tay bằng len có tác dụng giữ ấm, không những ấm lòng bàn tay mà còn ấm cả trong lòng.
Găng tay của Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ được Ngu Thanh Nhàn đan thêm một phần bao ngón, rồi nhờ Tần Sơn Hoa làm thêm một cái móc khóa.
Lúc cần làm việc thì tháo ra, lúc không cần lại khóa lại.
Đôi găng tay của Tiểu Ngọc không hở ngón, giữa hai đôi gang tay còn buộc thêm một đoạn dây. Lúc con bé đeo gang tay thì treo dây lên cổ con bé, để nó không làm mất.
Tuyết vừa tan, Lương Thanh Mai đã về nhà. Chị ấy đã mang thai được ba tháng rồi, nhưng vẫn chưa nhìn rõ bụng.
Thời gian trước chị ấy bị ốm nghén nghiêm trọng, ăn cái gì cũng bị nôn ra, sau khi mang thai thì sắc mặt vẫn luôn không tốt, cả người đều gầy đi một vòng.
Cuối cùng cũng sống sót đến tháng thứ ba, Lương Thanh Mai không còn nôn nữa, cũng có thể ăn vài thứ rồi nên chồng của chị ấy vô cùng vui mừng.
Nếu không phải hai hôm nay tuyết lớn quá, chị ấy đã muốn về từ lâu rồi.
Vừa tiến vào nhà, Lương Thanh Mai đã ồn ào đòi ăn nộm củ cải mà Tần Sơn Hoa làm.
Tần Sơn Hoa thấy đứa con gái thứ hai cuối cùng cũng có thứ thèm ăn, nên nụ cười vui vẻ trên mặt bà không giấu được, vội vội vàng vàng đi vào bếp.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Lương Đức Lợi ăn khoai tây nướng: "Còn sớm, ít nhất cũng phải một ngày một đêm nữa."Tần Sơn Hoa bưng một bát bánh canh kiều mạch đi vào:"Tuyết rơi lớn như vậy, buổi chiều Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ không lên lớp, đoán chừng buổi chiều chị hai con cũng phải trở về. Buổi trưa chúng ta hầm khoai tây và cà, chờ chị hai con trở về, chúng ta lại đem thịt thỏ ướp tháng trước, để mừng nhà chúng ta đoàn viên.Tiểu Ngọc nghe thấy chữ "thịt" liền reo hò, Tần Sơn Hoa và Lương Đức Lợi nhẹ giọng trêu chọc cô bé.Lương Thanh Cúc ở bên cạnh Ngu Thanh Nhàn nói rằng phải may một chiếc quần bông khác cho Tiểu Ngọc, vì cô bé đã tè dầm vào tối đêm qua.Ngu Thanh Nhàn nhớ đến người yêu cách đó không xa, trên mặt bất giác xuất hiện một nụ cười.Khung cảnh khói lửa nhân gian, vỗ về trái tim của người phàm.Thật đẹp.Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, hai chị em Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ về nhà từ giữa trưa của ngày tuyết rơi *****ên rồi. Tuyết rơi lớn quá nên trường cho nghỉ học.Vì tuyết rơi nên trời rất lạnh, cũng không thể làm việc gì. Để tiết kiệm củi lửa, ban ngày mọi người đều ngồi trong cùng một phòng.Kháng trong phòng Tần Sơn Hoa đang nóng như lửa đốt, Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ bế Tiểu Ngọc lên kháng chơi, Lương Thanh Cúc và Tần Sơn Hoa đang làm đế giày, Ngu Thanh Nhàn đang đan len mà trước đây nguyên thân mua bằng tiền riêng.Nguyên thân mua không nhiều len lắm, cũng chỉ đủ đan một chiếc áo thôi.Ngu Thanh Nhàn nghĩ ngợi một lát thì đan gang tay.Để tiện làm việc, cô đan gang tay hở ngón, của người lớn thì đan lớn một chút, của trẻ con thì đan nhỏ một chút.Đến khi tuyết tan dần, Ngu Thanh Nhàn đã đan xong gang tay cho cả gia đình, cô cũng không quên phần của chị hai Lương Thanh Mai đã gả ra ngoài, lại còn đang mang thai.Nhận được gang tay, người trong nhà không ai là không cảm thấy vui mừng, nhất là Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa, chỉ cần ra khỏi nhà là sẽ đeo đôi gang tay mà cô đan cho.Găng tay bằng len có tác dụng giữ ấm, không những ấm lòng bàn tay mà còn ấm cả trong lòng.Găng tay của Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ được Ngu Thanh Nhàn đan thêm một phần bao ngón, rồi nhờ Tần Sơn Hoa làm thêm một cái móc khóa.Lúc cần làm việc thì tháo ra, lúc không cần lại khóa lại.Đôi găng tay của Tiểu Ngọc không hở ngón, giữa hai đôi gang tay còn buộc thêm một đoạn dây. Lúc con bé đeo gang tay thì treo dây lên cổ con bé, để nó không làm mất.Tuyết vừa tan, Lương Thanh Mai đã về nhà. Chị ấy đã mang thai được ba tháng rồi, nhưng vẫn chưa nhìn rõ bụng.Thời gian trước chị ấy bị ốm nghén nghiêm trọng, ăn cái gì cũng bị nôn ra, sau khi mang thai thì sắc mặt vẫn luôn không tốt, cả người đều gầy đi một vòng.Cuối cùng cũng sống sót đến tháng thứ ba, Lương Thanh Mai không còn nôn nữa, cũng có thể ăn vài thứ rồi nên chồng của chị ấy vô cùng vui mừng.Nếu không phải hai hôm nay tuyết lớn quá, chị ấy đã muốn về từ lâu rồi.Vừa tiến vào nhà, Lương Thanh Mai đã ồn ào đòi ăn nộm củ cải mà Tần Sơn Hoa làm.Tần Sơn Hoa thấy đứa con gái thứ hai cuối cùng cũng có thứ thèm ăn, nên nụ cười vui vẻ trên mặt bà không giấu được, vội vội vàng vàng đi vào bếp.