*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 673: Chương 673

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngoại trừ những món đó, bà còn chiên thêm hai món ăn nhỏ nữa. Khi đồ ăn được đặt lên bàn, mấy đứa trẻ con hoan hô thành tiếng.Tạ Bá Dung bị giữ lại ăn cơm, nhìn thấy bữa sáng phong phú như thế, mặt mũi ông đỏ bừng lên.Tần Sơn Hoa rất tinh tế, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Bá Dung là bà đã biết ngay ông ta đang nghĩ gì rồi, bà nói:"Năm nay nhà ta đúng là làm gì cũng không được thuận lợi, còn bị dính vào những chuyện khó hiểu này, bây giờ cuối cùng cũng rửa sạch được oan khuất, cho nên phải chúc mừng một chút."Làm vợ chồng với nhau mấy chục năm, Lương Đức Lợi cũng có cùng suy nghĩ với Tần Sơn Hoa: "Đúng vậy, phải chúc mừng, mẹ nó à, bà lấy bình rượu thuốc kia ra đây đi, tôi phải uống hai chén với bác sĩ Tạ."Tần Sơn Hoa đi lấy rượu, sau khi Tạ Bá Dung xem xét một chút thì vui mừng hỏi: "Đây là nhân sâm đúng không? Đúng là đồ tốt mà.""Đây là nhân sâm ba mươi năm, trước kia chúng tôi lên núi thì đào được, vốn muốn bán đi nhưng chỗ thu mua ép giá quá, cho nên tôi cầm về ngâm rượu. Đúng là thứ này ngâm rượu khiến cho rượu vô cùng thơm."Ngoại trừ lúc quan trọng, những lúc khác Lương Đức Lợi đều không nỡ uống. Kết quả đoạn thời gian trước ông bị trúng tà, một bình rượu lớn đang yên đang lành lại cho không cái tên chó Cố Hạo Lâm kia.Lương Đức Lợi cũng không dám nghĩ lại nữa, chỉ cần nghĩ đến thôi là trong lòng ông vô cùng đau đớn, ông rót cho Tạ Bá Dung một ly, lại rót cho mình một ly.Hai người cẩn thận bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Khi rượu vào cổ, hai người đồng thời thở ra một hơi thoải mái.Tần Sơn Hoa vào bếp, rang hai đĩa lạc cho hai người nhắm rượu.Trên bàn cơm, Tần Sơn Hoa hỏi về gia đình của Tạ Bá Dung.Tạ Bá Dung buông chén rượu xuống, sắc mặt cũng trở nên đau khổ hơn."Cha mẹ tôi qua đời nhiều năm rồi, mà đầu năm nay vợ tôi cũng ly hôn với tôi." Sở dĩ Tạ Bá Dung xin thuyên chuyển công tác cũng là vì chuyện này.Ông ta và vợ đã kết hôn được mười năm rồi, nhưng hai người cũng không sinh được đứa con nào cả.Cả hai người đi làm kiểm tra, kết quả cho thấy cả hai người đều không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà mãi vẫn không thấy có thai.Vợ cũ của ông ta là một người vô cùng yêu thích trẻ con, sau khi cố gắng nhiều năm, cuối cùng bà ta cũng từ bỏ.Hai người chia tay trong hòa bình. Một tháng ngay trước khi Tạ Bá Dung xuống nông thôn, vợ cũ của ông ta đã kết hôn với đối tượng xem mắt, tháng trước ông ta nhận được thư mà đồng nghiệp cũ gửi, nói vợ cũ của ông ta đã mang thai rồi.Trong lòng Tạ Bá Dung khổ sở không nói nên lời.Đám người Ngu Thanh Nhàn không ngờ Tạ Bá Dung đã từng trải qua chuyện như thế, nhất là Tần Sơn Hoa, đây là lần *****ên bà nghe thấy chuyện cả hai vợ chồng đều không có vấn đề gì mà vẫn không thể sinh con.Bà muốn hỏi cho kỹ hơn, nhưng hỏi thế lại chẳng khác gì thọc vào vết sẹo của người ta, cuối cùng Tần Sơn Hoa chỉ có thể từ bỏ.Dường như Tạ Bá Dung cảm nhận được sự tò mò của mọi người, ông ta giải thích nguyên nhân một cách đơn giản, đám người Tần Sơn Hoa nghe mà quên cả ăn cơm.

Ngoại trừ những món đó, bà còn chiên thêm hai món ăn nhỏ nữa. Khi đồ ăn được đặt lên bàn, mấy đứa trẻ con hoan hô thành tiếng.

Tạ Bá Dung bị giữ lại ăn cơm, nhìn thấy bữa sáng phong phú như thế, mặt mũi ông đỏ bừng lên.

Tần Sơn Hoa rất tinh tế, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Bá Dung là bà đã biết ngay ông ta đang nghĩ gì rồi, bà nói:

"Năm nay nhà ta đúng là làm gì cũng không được thuận lợi, còn bị dính vào những chuyện khó hiểu này, bây giờ cuối cùng cũng rửa sạch được oan khuất, cho nên phải chúc mừng một chút."

Làm vợ chồng với nhau mấy chục năm, Lương Đức Lợi cũng có cùng suy nghĩ với Tần Sơn Hoa: "Đúng vậy, phải chúc mừng, mẹ nó à, bà lấy bình rượu thuốc kia ra đây đi, tôi phải uống hai chén với bác sĩ Tạ."

Tần Sơn Hoa đi lấy rượu, sau khi Tạ Bá Dung xem xét một chút thì vui mừng hỏi: "Đây là nhân sâm đúng không? Đúng là đồ tốt mà."

"Đây là nhân sâm ba mươi năm, trước kia chúng tôi lên núi thì đào được, vốn muốn bán đi nhưng chỗ thu mua ép giá quá, cho nên tôi cầm về ngâm rượu. Đúng là thứ này ngâm rượu khiến cho rượu vô cùng thơm."

Ngoại trừ lúc quan trọng, những lúc khác Lương Đức Lợi đều không nỡ uống. Kết quả đoạn thời gian trước ông bị trúng tà, một bình rượu lớn đang yên đang lành lại cho không cái tên chó Cố Hạo Lâm kia.

Lương Đức Lợi cũng không dám nghĩ lại nữa, chỉ cần nghĩ đến thôi là trong lòng ông vô cùng đau đớn, ông rót cho Tạ Bá Dung một ly, lại rót cho mình một ly.

Hai người cẩn thận bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Khi rượu vào cổ, hai người đồng thời thở ra một hơi thoải mái.

Tần Sơn Hoa vào bếp, rang hai đĩa lạc cho hai người nhắm rượu.

Trên bàn cơm, Tần Sơn Hoa hỏi về gia đình của Tạ Bá Dung.

Tạ Bá Dung buông chén rượu xuống, sắc mặt cũng trở nên đau khổ hơn.

"Cha mẹ tôi qua đời nhiều năm rồi, mà đầu năm nay vợ tôi cũng ly hôn với tôi." Sở dĩ Tạ Bá Dung xin thuyên chuyển công tác cũng là vì chuyện này.

Ông ta và vợ đã kết hôn được mười năm rồi, nhưng hai người cũng không sinh được đứa con nào cả.

Cả hai người đi làm kiểm tra, kết quả cho thấy cả hai người đều không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà mãi vẫn không thấy có thai.

Vợ cũ của ông ta là một người vô cùng yêu thích trẻ con, sau khi cố gắng nhiều năm, cuối cùng bà ta cũng từ bỏ.

Hai người chia tay trong hòa bình. Một tháng ngay trước khi Tạ Bá Dung xuống nông thôn, vợ cũ của ông ta đã kết hôn với đối tượng xem mắt, tháng trước ông ta nhận được thư mà đồng nghiệp cũ gửi, nói vợ cũ của ông ta đã mang thai rồi.

Trong lòng Tạ Bá Dung khổ sở không nói nên lời.

Đám người Ngu Thanh Nhàn không ngờ Tạ Bá Dung đã từng trải qua chuyện như thế, nhất là Tần Sơn Hoa, đây là lần *****ên bà nghe thấy chuyện cả hai vợ chồng đều không có vấn đề gì mà vẫn không thể sinh con.

Bà muốn hỏi cho kỹ hơn, nhưng hỏi thế lại chẳng khác gì thọc vào vết sẹo của người ta, cuối cùng Tần Sơn Hoa chỉ có thể từ bỏ.

Dường như Tạ Bá Dung cảm nhận được sự tò mò của mọi người, ông ta giải thích nguyên nhân một cách đơn giản, đám người Tần Sơn Hoa nghe mà quên cả ăn cơm.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngoại trừ những món đó, bà còn chiên thêm hai món ăn nhỏ nữa. Khi đồ ăn được đặt lên bàn, mấy đứa trẻ con hoan hô thành tiếng.Tạ Bá Dung bị giữ lại ăn cơm, nhìn thấy bữa sáng phong phú như thế, mặt mũi ông đỏ bừng lên.Tần Sơn Hoa rất tinh tế, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Bá Dung là bà đã biết ngay ông ta đang nghĩ gì rồi, bà nói:"Năm nay nhà ta đúng là làm gì cũng không được thuận lợi, còn bị dính vào những chuyện khó hiểu này, bây giờ cuối cùng cũng rửa sạch được oan khuất, cho nên phải chúc mừng một chút."Làm vợ chồng với nhau mấy chục năm, Lương Đức Lợi cũng có cùng suy nghĩ với Tần Sơn Hoa: "Đúng vậy, phải chúc mừng, mẹ nó à, bà lấy bình rượu thuốc kia ra đây đi, tôi phải uống hai chén với bác sĩ Tạ."Tần Sơn Hoa đi lấy rượu, sau khi Tạ Bá Dung xem xét một chút thì vui mừng hỏi: "Đây là nhân sâm đúng không? Đúng là đồ tốt mà.""Đây là nhân sâm ba mươi năm, trước kia chúng tôi lên núi thì đào được, vốn muốn bán đi nhưng chỗ thu mua ép giá quá, cho nên tôi cầm về ngâm rượu. Đúng là thứ này ngâm rượu khiến cho rượu vô cùng thơm."Ngoại trừ lúc quan trọng, những lúc khác Lương Đức Lợi đều không nỡ uống. Kết quả đoạn thời gian trước ông bị trúng tà, một bình rượu lớn đang yên đang lành lại cho không cái tên chó Cố Hạo Lâm kia.Lương Đức Lợi cũng không dám nghĩ lại nữa, chỉ cần nghĩ đến thôi là trong lòng ông vô cùng đau đớn, ông rót cho Tạ Bá Dung một ly, lại rót cho mình một ly.Hai người cẩn thận bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Khi rượu vào cổ, hai người đồng thời thở ra một hơi thoải mái.Tần Sơn Hoa vào bếp, rang hai đĩa lạc cho hai người nhắm rượu.Trên bàn cơm, Tần Sơn Hoa hỏi về gia đình của Tạ Bá Dung.Tạ Bá Dung buông chén rượu xuống, sắc mặt cũng trở nên đau khổ hơn."Cha mẹ tôi qua đời nhiều năm rồi, mà đầu năm nay vợ tôi cũng ly hôn với tôi." Sở dĩ Tạ Bá Dung xin thuyên chuyển công tác cũng là vì chuyện này.Ông ta và vợ đã kết hôn được mười năm rồi, nhưng hai người cũng không sinh được đứa con nào cả.Cả hai người đi làm kiểm tra, kết quả cho thấy cả hai người đều không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà mãi vẫn không thấy có thai.Vợ cũ của ông ta là một người vô cùng yêu thích trẻ con, sau khi cố gắng nhiều năm, cuối cùng bà ta cũng từ bỏ.Hai người chia tay trong hòa bình. Một tháng ngay trước khi Tạ Bá Dung xuống nông thôn, vợ cũ của ông ta đã kết hôn với đối tượng xem mắt, tháng trước ông ta nhận được thư mà đồng nghiệp cũ gửi, nói vợ cũ của ông ta đã mang thai rồi.Trong lòng Tạ Bá Dung khổ sở không nói nên lời.Đám người Ngu Thanh Nhàn không ngờ Tạ Bá Dung đã từng trải qua chuyện như thế, nhất là Tần Sơn Hoa, đây là lần *****ên bà nghe thấy chuyện cả hai vợ chồng đều không có vấn đề gì mà vẫn không thể sinh con.Bà muốn hỏi cho kỹ hơn, nhưng hỏi thế lại chẳng khác gì thọc vào vết sẹo của người ta, cuối cùng Tần Sơn Hoa chỉ có thể từ bỏ.Dường như Tạ Bá Dung cảm nhận được sự tò mò của mọi người, ông ta giải thích nguyên nhân một cách đơn giản, đám người Tần Sơn Hoa nghe mà quên cả ăn cơm.

Chương 673: Chương 673