*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 687: Chương 687
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Loại vợ chồng như hai người bọn họ điển hình cho câu nói có thể cùng hưởng phú quý, nhưng không thể cùng gánh hoạn nạn." Tần Sơn Hoa nhân cơ hội này mà dạy dỗ con gái: "Các con nhìn đấy mà học hỏi, sau này tìm chồng, nhất định phải tìm một người có thể ở bên các con khi giàu có lẫn khi nghèo khổ."Tần Sơn Hoa nhìn con cả và con thứ ba, ngay cả cầm kim lên may vá bà cũng là không nổi nữa.Con gái lớn ly hôn về nhà ở, thật ra không phải không có ai đến bàn chuyện cưới gả, trong khoảng thời gian này thật ra cũng có ba bốn đám, thế nhưng nếu không phải người ế vợ, thì cũng là người không có vợ nhưng đã có ba bốn đứa con.Người như thế, dù có thế nào thì nhà họ cũng cảm thấy chướng mắt.Chuyện của cô ba nhà bà và Cố Hạo Lâm bị đồn đãi ầm ĩ trong thôn, nên người ta cũng chướng mắt con bé, ghét bỏ con bé đã gả qua một lần.Những người tìm đến hỏi, không phải lớn tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ thì cũng là người đần độn, ngớ ngẩn.Một trong số ấy còn tự cho mình là hài hước nữa chứ, trước tiên họ tìm đến bàn chuyện với cô ba, sau khi nhà họ không đồng ý, thì đám người kia lại quay sang bàn chuyện với cô cả.Khốn nạn mà. Tần Sơn Hoa không muốn tiếp chuyện những người như thế, bà cầm chổi đuổi hết đám người đó ra khỏi nhà.Lương Thanh Cúc không còn hứng thú gì với chuyện lập gia đình nữa, chỉ có từng trải qua mới thấu hiểu được cảm giác độc thân thích thú bao nhiêu.Ở nhà của cha mẹ, sẽ không có ai chửi ầm lên vì buổi sáng chị ấy ngủ nhiều thêm vài phút, cũng không có ai chỉ chó mắng mèo vì chị ấy gắp nhiều hơn vài đũa trên bàn ăn, lại càng không có ai bắt chị ấy phải ra bờ sông giặt quần áo lúc trời lạnh.Về đây, có cha mẹ trông con giúp, mấy đứa em gái cũng vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời người chị gái là chị ấy, nói chuyện lại dễ nghe.Chị ấy không muốn gả nữa, cả đời này chị ấy cũng không muốn tái giá nữa."Thanh Nhàn, em nghĩ một chút xem, có muốn lấy chồng không?" Tuy rằng Lương Thanh Cúc hạ quyết tâm muốn ở nhà cả đời, đến khi cha mẹ già rồi chị ấy sẽ dưỡng lão cho cha mẹ, tuy trên danh nghĩa em ba đã gả qua một đời chồng rồi, nhưng vẫn chưa được hưởng thu hoan ái giữa nam nữ đâu.Lương Thanh Cúc cảm thấy có lấy chồng hay không cũng không sao cả, nhưng không thể không nếm thử hương vị của đàn ông.Tử tưởng của Lương Thanh Cúc quá mức cởi mở, lần *****ên chị ấy thổ lộ với Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ này, Ngu Thanh Nhàn đã sợ đến ngây người.Cô nói với Lương Thanh Cúc: "Chị yên tâm đi, trong lòng em tự hiểu rõ mà."Lương Thanh Cúc không nói gì nữa. Chính bản thân chị ấy không muốn kết hôn nữa, trong lòng lại có ý tưởng như thế, nên chị ấy thật sự không có tư cách gì mà thúc giục Ngu Thanh Nhàn.Tần Sơn Hoa lại tiếp tục rầu rĩ.Ngu Thanh Nhàn bỗng nhớ đến Tạ Uẩn.Ngày tuyết đầu mùa kia Tạ Uẩn nói mấy ngày sau sẽ đến nhà cô thăm hỏi, nhưng kế hoạch đột nhiên phải thay đổi vì ngay hôm sau anh đã nhận được tin điện báo do nhà cũ gửi đến, nói mẹ anh bị bệnh nặng.Tạ Uẩn chỉ kịp gửi cho Ngu Thanh Nhàn một cái tin nhắn, rồi vội vã trở về.
"Loại vợ chồng như hai người bọn họ điển hình cho câu nói có thể cùng hưởng phú quý, nhưng không thể cùng gánh hoạn nạn." Tần Sơn Hoa nhân cơ hội này mà dạy dỗ con gái: "Các con nhìn đấy mà học hỏi, sau này tìm chồng, nhất định phải tìm một người có thể ở bên các con khi giàu có lẫn khi nghèo khổ."
Tần Sơn Hoa nhìn con cả và con thứ ba, ngay cả cầm kim lên may vá bà cũng là không nổi nữa.
Con gái lớn ly hôn về nhà ở, thật ra không phải không có ai đến bàn chuyện cưới gả, trong khoảng thời gian này thật ra cũng có ba bốn đám, thế nhưng nếu không phải người ế vợ, thì cũng là người không có vợ nhưng đã có ba bốn đứa con.
Người như thế, dù có thế nào thì nhà họ cũng cảm thấy chướng mắt.
Chuyện của cô ba nhà bà và Cố Hạo Lâm bị đồn đãi ầm ĩ trong thôn, nên người ta cũng chướng mắt con bé, ghét bỏ con bé đã gả qua một lần.
Những người tìm đến hỏi, không phải lớn tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ thì cũng là người đần độn, ngớ ngẩn.
Một trong số ấy còn tự cho mình là hài hước nữa chứ, trước tiên họ tìm đến bàn chuyện với cô ba, sau khi nhà họ không đồng ý, thì đám người kia lại quay sang bàn chuyện với cô cả.
Khốn nạn mà. Tần Sơn Hoa không muốn tiếp chuyện những người như thế, bà cầm chổi đuổi hết đám người đó ra khỏi nhà.
Lương Thanh Cúc không còn hứng thú gì với chuyện lập gia đình nữa, chỉ có từng trải qua mới thấu hiểu được cảm giác độc thân thích thú bao nhiêu.
Ở nhà của cha mẹ, sẽ không có ai chửi ầm lên vì buổi sáng chị ấy ngủ nhiều thêm vài phút, cũng không có ai chỉ chó mắng mèo vì chị ấy gắp nhiều hơn vài đũa trên bàn ăn, lại càng không có ai bắt chị ấy phải ra bờ sông giặt quần áo lúc trời lạnh.
Về đây, có cha mẹ trông con giúp, mấy đứa em gái cũng vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời người chị gái là chị ấy, nói chuyện lại dễ nghe.
Chị ấy không muốn gả nữa, cả đời này chị ấy cũng không muốn tái giá nữa.
"Thanh Nhàn, em nghĩ một chút xem, có muốn lấy chồng không?" Tuy rằng Lương Thanh Cúc hạ quyết tâm muốn ở nhà cả đời, đến khi cha mẹ già rồi chị ấy sẽ dưỡng lão cho cha mẹ, tuy trên danh nghĩa em ba đã gả qua một đời chồng rồi, nhưng vẫn chưa được hưởng thu hoan ái giữa nam nữ đâu.
Lương Thanh Cúc cảm thấy có lấy chồng hay không cũng không sao cả, nhưng không thể không nếm thử hương vị của đàn ông.
Tử tưởng của Lương Thanh Cúc quá mức cởi mở, lần *****ên chị ấy thổ lộ với Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ này, Ngu Thanh Nhàn đã sợ đến ngây người.
Cô nói với Lương Thanh Cúc: "Chị yên tâm đi, trong lòng em tự hiểu rõ mà."
Lương Thanh Cúc không nói gì nữa. Chính bản thân chị ấy không muốn kết hôn nữa, trong lòng lại có ý tưởng như thế, nên chị ấy thật sự không có tư cách gì mà thúc giục Ngu Thanh Nhàn.
Tần Sơn Hoa lại tiếp tục rầu rĩ.
Ngu Thanh Nhàn bỗng nhớ đến Tạ Uẩn.
Ngày tuyết đầu mùa kia Tạ Uẩn nói mấy ngày sau sẽ đến nhà cô thăm hỏi, nhưng kế hoạch đột nhiên phải thay đổi vì ngay hôm sau anh đã nhận được tin điện báo do nhà cũ gửi đến, nói mẹ anh bị bệnh nặng.
Tạ Uẩn chỉ kịp gửi cho Ngu Thanh Nhàn một cái tin nhắn, rồi vội vã trở về.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Loại vợ chồng như hai người bọn họ điển hình cho câu nói có thể cùng hưởng phú quý, nhưng không thể cùng gánh hoạn nạn." Tần Sơn Hoa nhân cơ hội này mà dạy dỗ con gái: "Các con nhìn đấy mà học hỏi, sau này tìm chồng, nhất định phải tìm một người có thể ở bên các con khi giàu có lẫn khi nghèo khổ."Tần Sơn Hoa nhìn con cả và con thứ ba, ngay cả cầm kim lên may vá bà cũng là không nổi nữa.Con gái lớn ly hôn về nhà ở, thật ra không phải không có ai đến bàn chuyện cưới gả, trong khoảng thời gian này thật ra cũng có ba bốn đám, thế nhưng nếu không phải người ế vợ, thì cũng là người không có vợ nhưng đã có ba bốn đứa con.Người như thế, dù có thế nào thì nhà họ cũng cảm thấy chướng mắt.Chuyện của cô ba nhà bà và Cố Hạo Lâm bị đồn đãi ầm ĩ trong thôn, nên người ta cũng chướng mắt con bé, ghét bỏ con bé đã gả qua một lần.Những người tìm đến hỏi, không phải lớn tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ thì cũng là người đần độn, ngớ ngẩn.Một trong số ấy còn tự cho mình là hài hước nữa chứ, trước tiên họ tìm đến bàn chuyện với cô ba, sau khi nhà họ không đồng ý, thì đám người kia lại quay sang bàn chuyện với cô cả.Khốn nạn mà. Tần Sơn Hoa không muốn tiếp chuyện những người như thế, bà cầm chổi đuổi hết đám người đó ra khỏi nhà.Lương Thanh Cúc không còn hứng thú gì với chuyện lập gia đình nữa, chỉ có từng trải qua mới thấu hiểu được cảm giác độc thân thích thú bao nhiêu.Ở nhà của cha mẹ, sẽ không có ai chửi ầm lên vì buổi sáng chị ấy ngủ nhiều thêm vài phút, cũng không có ai chỉ chó mắng mèo vì chị ấy gắp nhiều hơn vài đũa trên bàn ăn, lại càng không có ai bắt chị ấy phải ra bờ sông giặt quần áo lúc trời lạnh.Về đây, có cha mẹ trông con giúp, mấy đứa em gái cũng vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời người chị gái là chị ấy, nói chuyện lại dễ nghe.Chị ấy không muốn gả nữa, cả đời này chị ấy cũng không muốn tái giá nữa."Thanh Nhàn, em nghĩ một chút xem, có muốn lấy chồng không?" Tuy rằng Lương Thanh Cúc hạ quyết tâm muốn ở nhà cả đời, đến khi cha mẹ già rồi chị ấy sẽ dưỡng lão cho cha mẹ, tuy trên danh nghĩa em ba đã gả qua một đời chồng rồi, nhưng vẫn chưa được hưởng thu hoan ái giữa nam nữ đâu.Lương Thanh Cúc cảm thấy có lấy chồng hay không cũng không sao cả, nhưng không thể không nếm thử hương vị của đàn ông.Tử tưởng của Lương Thanh Cúc quá mức cởi mở, lần *****ên chị ấy thổ lộ với Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ này, Ngu Thanh Nhàn đã sợ đến ngây người.Cô nói với Lương Thanh Cúc: "Chị yên tâm đi, trong lòng em tự hiểu rõ mà."Lương Thanh Cúc không nói gì nữa. Chính bản thân chị ấy không muốn kết hôn nữa, trong lòng lại có ý tưởng như thế, nên chị ấy thật sự không có tư cách gì mà thúc giục Ngu Thanh Nhàn.Tần Sơn Hoa lại tiếp tục rầu rĩ.Ngu Thanh Nhàn bỗng nhớ đến Tạ Uẩn.Ngày tuyết đầu mùa kia Tạ Uẩn nói mấy ngày sau sẽ đến nhà cô thăm hỏi, nhưng kế hoạch đột nhiên phải thay đổi vì ngay hôm sau anh đã nhận được tin điện báo do nhà cũ gửi đến, nói mẹ anh bị bệnh nặng.Tạ Uẩn chỉ kịp gửi cho Ngu Thanh Nhàn một cái tin nhắn, rồi vội vã trở về.