*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 688: Chương 688
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mà hệ thống này lại hạn chế khoảng cách, nếu hai người cách nhau quá xa thì ngay cả tin nhắn cũng không thể gửi được.Tính thời gian, Tạ Uẩn về nhà cũng hơn một tháng rồi, thế mà bây giờ vẫn chưa thấy quay trở lại đây.Ngu Thanh Nhàn biết Tạ Uẩn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được mà lo lắng.Tâm trạng lo lắng này kéo dài đến tận hai mươi tháng chạp, cuối cùng Tạ Uẩn cũng quay về.Trong mắt anh nổi đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm đã nhiều ngày không cạo, quần áo trên người cũng có nếp nhăn.Anh đến một chỗ ở gần nhà Ngu Thanh Nhàn, thông qua hệ thống gọi Ngu Thanh Nhàn ra. Vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, anh đã ôm cô vào lòng.Ngu Thanh Nhàn vòng tay ôm lại anh, một lúc lâu sau, Tạ Uẩn mới nói: "Mẹ anh mất rồi.”Người trưởng thành chỉ suy sụp trong nháy mắt, nước mặt của Tạ Uẩn rơi lên vai Ngu Thanh Nhàn.Chỉ một giọt nước mắt đó thôi cũng đủ khiến cho Ngu Thanh Nhàn hiểu được, cuộc sống của Tạ Uẩn không hề thoải mái giống như những gì anh thể hiện ra ngoài.Nhưng mà Tạ Uẩn không nói, Ngu Thanh Nhàn cũng sẽ không chủ động hỏi. Giữa vợ chồng với nhau cũng phải cho nhau không gian riêng, có bí mật cũng là chuyện bình thường mà thôi.Đâu ai là không có bí mật đâu?Tạ Uẩn thất thố khoảng mười phút. Mười phút sau, Tạ Uẩn nắm lấy bàn tay của Ngu Thanh Nhàn, nói với Ngu Thanh Nhàn:"Anh xuyên đến thế giới này từ khi còn trong bụng bà ấy, khi đó anh có thể cảm nhận được tình yêu thương và sự mong chờ của bà ấy đối với anh. Đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ dáng vẻ của bà ấy mỗi lần ***** anh, kể chuyện cho anh nghe lúc ấy."Đối với Tạ Uẩn mà nói, chuyện này giống như một trải nghiệm mới mẻ vậy, ở đời này, anh cảm nhận được tình thương của mẹ vô cùng nồng nàn từ trên người mẹ mình, anh cảm nhận được tình yêu thương đó lớn dần theo tháng năm.Khi đó tâm trí Tạ Uẩn cũng giống như trở lại thời kì thai nhi, khi vui vẻ thì anh sẽ tương tác với bà ấy, khi không vui thì đến nửa ngày cũng sẽ không đáp lại chút nào.Đó là chút thời khắc hiếm hoi mà Tạ Uẩn có thể tùy hứng trong chuỗi sinh mệnh dài dằng dặc.Ở Vân Thanh giới, anh là phật tử có địa vị cao, được mọi người tôn sùng, ở Vạn Thiền Tông, anh chỉ dưới một người nhưng lại trên hàng vạn người, những tác phong, hành vi của anh đại diện cho thân phận của phật tử, cho nên ngay cả tình yêu đối với vợ cũng không dám thể hiện quá rõ ràng.Trong thế giới thứ nhất và thứ hai anh không có trí nhớ lúc trước, ký ức về thời thơ ấu cũng vô cùng mơ hồ.Mấy thế giới sau, khi anh xuyên đến thì nguyên thân đã trưởng thành rồi, đối với anh mà nói trí nhớ và tình cảm của nguyên thân giống như bị che kín bởi một tầng sa, chỉ khi nào anh chủ động nhớ lại thì mới có thể nhớ ra một chút.Tình huống giống như ở thế giới này là vô cùng hiếm có.Nhưng mà kí ức khi anh còn ở trong cơ thể mẹ đã bị phong ấn ngay thời điểm anh ra đời, sau này Tạ Uẩn cũng lớn lên giống những đứa bé bình thường.Cha của anh nghiêm túc, đứng đắn, dạy anh rất nhiều đạo lý làm người, dạy anh cách đối nhân xử thế.Mẹ anh lại dịu dàng dễ gần, lo toan tất cả những việc ăn, mặc, ở, đi lại của anh.
Mà hệ thống này lại hạn chế khoảng cách, nếu hai người cách nhau quá xa thì ngay cả tin nhắn cũng không thể gửi được.
Tính thời gian, Tạ Uẩn về nhà cũng hơn một tháng rồi, thế mà bây giờ vẫn chưa thấy quay trở lại đây.
Ngu Thanh Nhàn biết Tạ Uẩn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Tâm trạng lo lắng này kéo dài đến tận hai mươi tháng chạp, cuối cùng Tạ Uẩn cũng quay về.
Trong mắt anh nổi đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm đã nhiều ngày không cạo, quần áo trên người cũng có nếp nhăn.
Anh đến một chỗ ở gần nhà Ngu Thanh Nhàn, thông qua hệ thống gọi Ngu Thanh Nhàn ra. Vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, anh đã ôm cô vào lòng.
Ngu Thanh Nhàn vòng tay ôm lại anh, một lúc lâu sau, Tạ Uẩn mới nói: "Mẹ anh mất rồi.”
Người trưởng thành chỉ suy sụp trong nháy mắt, nước mặt của Tạ Uẩn rơi lên vai Ngu Thanh Nhàn.
Chỉ một giọt nước mắt đó thôi cũng đủ khiến cho Ngu Thanh Nhàn hiểu được, cuộc sống của Tạ Uẩn không hề thoải mái giống như những gì anh thể hiện ra ngoài.
Nhưng mà Tạ Uẩn không nói, Ngu Thanh Nhàn cũng sẽ không chủ động hỏi. Giữa vợ chồng với nhau cũng phải cho nhau không gian riêng, có bí mật cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Đâu ai là không có bí mật đâu?
Tạ Uẩn thất thố khoảng mười phút. Mười phút sau, Tạ Uẩn nắm lấy bàn tay của Ngu Thanh Nhàn, nói với Ngu Thanh Nhàn:
"Anh xuyên đến thế giới này từ khi còn trong bụng bà ấy, khi đó anh có thể cảm nhận được tình yêu thương và sự mong chờ của bà ấy đối với anh. Đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ dáng vẻ của bà ấy mỗi lần ***** anh, kể chuyện cho anh nghe lúc ấy."
Đối với Tạ Uẩn mà nói, chuyện này giống như một trải nghiệm mới mẻ vậy, ở đời này, anh cảm nhận được tình thương của mẹ vô cùng nồng nàn từ trên người mẹ mình, anh cảm nhận được tình yêu thương đó lớn dần theo tháng năm.
Khi đó tâm trí Tạ Uẩn cũng giống như trở lại thời kì thai nhi, khi vui vẻ thì anh sẽ tương tác với bà ấy, khi không vui thì đến nửa ngày cũng sẽ không đáp lại chút nào.
Đó là chút thời khắc hiếm hoi mà Tạ Uẩn có thể tùy hứng trong chuỗi sinh mệnh dài dằng dặc.
Ở Vân Thanh giới, anh là phật tử có địa vị cao, được mọi người tôn sùng, ở Vạn Thiền Tông, anh chỉ dưới một người nhưng lại trên hàng vạn người, những tác phong, hành vi của anh đại diện cho thân phận của phật tử, cho nên ngay cả tình yêu đối với vợ cũng không dám thể hiện quá rõ ràng.
Trong thế giới thứ nhất và thứ hai anh không có trí nhớ lúc trước, ký ức về thời thơ ấu cũng vô cùng mơ hồ.
Mấy thế giới sau, khi anh xuyên đến thì nguyên thân đã trưởng thành rồi, đối với anh mà nói trí nhớ và tình cảm của nguyên thân giống như bị che kín bởi một tầng sa, chỉ khi nào anh chủ động nhớ lại thì mới có thể nhớ ra một chút.
Tình huống giống như ở thế giới này là vô cùng hiếm có.
Nhưng mà kí ức khi anh còn ở trong cơ thể mẹ đã bị phong ấn ngay thời điểm anh ra đời, sau này Tạ Uẩn cũng lớn lên giống những đứa bé bình thường.
Cha của anh nghiêm túc, đứng đắn, dạy anh rất nhiều đạo lý làm người, dạy anh cách đối nhân xử thế.
Mẹ anh lại dịu dàng dễ gần, lo toan tất cả những việc ăn, mặc, ở, đi lại của anh.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mà hệ thống này lại hạn chế khoảng cách, nếu hai người cách nhau quá xa thì ngay cả tin nhắn cũng không thể gửi được.Tính thời gian, Tạ Uẩn về nhà cũng hơn một tháng rồi, thế mà bây giờ vẫn chưa thấy quay trở lại đây.Ngu Thanh Nhàn biết Tạ Uẩn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được mà lo lắng.Tâm trạng lo lắng này kéo dài đến tận hai mươi tháng chạp, cuối cùng Tạ Uẩn cũng quay về.Trong mắt anh nổi đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm đã nhiều ngày không cạo, quần áo trên người cũng có nếp nhăn.Anh đến một chỗ ở gần nhà Ngu Thanh Nhàn, thông qua hệ thống gọi Ngu Thanh Nhàn ra. Vừa nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, anh đã ôm cô vào lòng.Ngu Thanh Nhàn vòng tay ôm lại anh, một lúc lâu sau, Tạ Uẩn mới nói: "Mẹ anh mất rồi.”Người trưởng thành chỉ suy sụp trong nháy mắt, nước mặt của Tạ Uẩn rơi lên vai Ngu Thanh Nhàn.Chỉ một giọt nước mắt đó thôi cũng đủ khiến cho Ngu Thanh Nhàn hiểu được, cuộc sống của Tạ Uẩn không hề thoải mái giống như những gì anh thể hiện ra ngoài.Nhưng mà Tạ Uẩn không nói, Ngu Thanh Nhàn cũng sẽ không chủ động hỏi. Giữa vợ chồng với nhau cũng phải cho nhau không gian riêng, có bí mật cũng là chuyện bình thường mà thôi.Đâu ai là không có bí mật đâu?Tạ Uẩn thất thố khoảng mười phút. Mười phút sau, Tạ Uẩn nắm lấy bàn tay của Ngu Thanh Nhàn, nói với Ngu Thanh Nhàn:"Anh xuyên đến thế giới này từ khi còn trong bụng bà ấy, khi đó anh có thể cảm nhận được tình yêu thương và sự mong chờ của bà ấy đối với anh. Đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ dáng vẻ của bà ấy mỗi lần ***** anh, kể chuyện cho anh nghe lúc ấy."Đối với Tạ Uẩn mà nói, chuyện này giống như một trải nghiệm mới mẻ vậy, ở đời này, anh cảm nhận được tình thương của mẹ vô cùng nồng nàn từ trên người mẹ mình, anh cảm nhận được tình yêu thương đó lớn dần theo tháng năm.Khi đó tâm trí Tạ Uẩn cũng giống như trở lại thời kì thai nhi, khi vui vẻ thì anh sẽ tương tác với bà ấy, khi không vui thì đến nửa ngày cũng sẽ không đáp lại chút nào.Đó là chút thời khắc hiếm hoi mà Tạ Uẩn có thể tùy hứng trong chuỗi sinh mệnh dài dằng dặc.Ở Vân Thanh giới, anh là phật tử có địa vị cao, được mọi người tôn sùng, ở Vạn Thiền Tông, anh chỉ dưới một người nhưng lại trên hàng vạn người, những tác phong, hành vi của anh đại diện cho thân phận của phật tử, cho nên ngay cả tình yêu đối với vợ cũng không dám thể hiện quá rõ ràng.Trong thế giới thứ nhất và thứ hai anh không có trí nhớ lúc trước, ký ức về thời thơ ấu cũng vô cùng mơ hồ.Mấy thế giới sau, khi anh xuyên đến thì nguyên thân đã trưởng thành rồi, đối với anh mà nói trí nhớ và tình cảm của nguyên thân giống như bị che kín bởi một tầng sa, chỉ khi nào anh chủ động nhớ lại thì mới có thể nhớ ra một chút.Tình huống giống như ở thế giới này là vô cùng hiếm có.Nhưng mà kí ức khi anh còn ở trong cơ thể mẹ đã bị phong ấn ngay thời điểm anh ra đời, sau này Tạ Uẩn cũng lớn lên giống những đứa bé bình thường.Cha của anh nghiêm túc, đứng đắn, dạy anh rất nhiều đạo lý làm người, dạy anh cách đối nhân xử thế.Mẹ anh lại dịu dàng dễ gần, lo toan tất cả những việc ăn, mặc, ở, đi lại của anh.