*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 727: Chương 727
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Vợ của đội trưởng Từ giới thiệu hai người với nhau, tất cả mọi người đều là người sảng khoái, chỉ chốc lát sau đã nói chuyện đến khí thế ngất trời.Bốn giờ chiều hôm đó, mọi người đến uống rượu mừng mới lục tục rời đi, Ngu Thanh Nhàn cũng tẩy trang, sau đó đi ra dọn dẹp cùng Tạ Uẩn.Mãi cho đến khi trăng treo cành liễu, hai người mới xong việc ngả lưng xuống kháng. Trong phòng ngủ có thắp một ngọn nến, ánh nến lay động, trong phòng liên tục vang lên những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập, mãi đến hơn nửa đêm mới yên tĩnh lại.Cả hai người đều được nghỉ ngơi ba ngày sau kết hôn. Ba ngày này là thời gian hiếm hoi hai người có thể ở cùng nhau trong thế giới này nên họ đều vô cùng quý trọng, giây giây phút phút đều chỉ tiếc không thể dán chung một chỗ.Thời gian ba ngày trôi qua một cách nhanh chóng, sáng sớm Tạ Uẩn đã đi làm, lúc anh đi Ngu Thanh Nhàn vẫn còn đang ngủ, trước khi đi anh đã làm xong bữa sáng cho Ngu Thanh Nhàn rồi.Đêm đến, khi anh về đến nhà Ngu Thanh Nhàn vẫn còn chưa ngủ, Ngu Thanh Nhàn sẽ luôn chờ anh cơm nước xong rồ bưng cho anh một chậu nước rửa chân, hai người đều ngâm chân trong nước ấm.Ngu Thanh Nhàn sẽ dọn dẹp giường chiếu, Tạ Uẩn vẩy nước quét nhà, cuộc sống gia đình vừa ấm áp vừa ngọt ngào.Lương Thanh Cúc nhìn thấy em ba mỗi ngày đều có vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng cũng cảm thấy vui thay, đồng thời còn có chút hâm mộ.Hôm nay, Lương Thanh Cúc phải đến bệnh viện đại đội báo cáo công tác, sau khi báo cáo xong, Lương Thanh Cúc đi đến văn phòng của Tạ Bá Dung anh ấy.Lúc Lương Thanh Cúc đến, Tạ Bá Dung đang bận, chờ đến khi anh ấy xong việc đã là nửa tiếng sau rồi.Tạ Bá Dung đang viết hồ sơ bệnh án của một bệnh nhân, cảm thấy có người đang nhìn mình chăm chú thì ngẩng đầu lên, anh ấy nhìn thấy Lương Thanh Cúc đang nhìn mình thì vội vàng buông bút đứng dậy: "Thanh Cúc, em đến khi nào thế? Mau ngồi đi."Tạ Bá Dung kéo ghế cho Lương Thanh Cúc, vội vội vàng vàng rót cho chị ấy một cốc nước."Em vừa đến không lâu, đến thăm anh, anh bận xong chưa?" Bác sĩ đều bận rộn, mà khoa Tạ Bá Dung đang làm lại có rất ít bác sĩ, cho nên anh ấy rất bận. Nhưng cho dù bận thế nào, anh ấy cũng sẽ bớt chút thời gian gặp mặt Lương Thanh Cúc.Trái lại là Lương Thanh Cúc, rất ít khi chị ấy chủ động đến bệnh viện tìm Tạ Bá Dung.Tạ Bá Dung vô cùng vui vẻ khi đối tượng hẹn hò đến thăm mình, anh ấy nói: "Vẫn chưa, anh còn phải khám cho một bệnh nhân nữa, em chờ anh chút nhé."Lương Thanh Cúc gật đầu, Tạ Bá Dung gọi tên người bệnh vào khám. Bệnh nhân này đã chờ ở ngoài lâu rồi, nghe thấy tên mình được gọi thì vội vàng đi đến.Tạ Bá Dung cười cười với Lương Thanh Cúc xong thì bắt đầu bắt mạch, anh bận đến nỗi còn Lương Thanh Cúc đang chờ bên cạnh.Lương Thanh Cúc nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh, suy nghĩ không khỏi bay xa.Từ lúc tháng giêng Chu Vĩnh Tân đến nhà chị ấy quậy tanh bành đến nay đã được nửa năm rồi, mà tháng trước, phán quyết của tòa án đối với Chu Vĩnh Tân và quả phụ Vương đã được đưa xuống, hai người họ phạm tội mua bán trẻ em, bị phán ba năm tù.
Vợ của đội trưởng Từ giới thiệu hai người với nhau, tất cả mọi người đều là người sảng khoái, chỉ chốc lát sau đã nói chuyện đến khí thế ngất trời.
Bốn giờ chiều hôm đó, mọi người đến uống rượu mừng mới lục tục rời đi, Ngu Thanh Nhàn cũng tẩy trang, sau đó đi ra dọn dẹp cùng Tạ Uẩn.
Mãi cho đến khi trăng treo cành liễu, hai người mới xong việc ngả lưng xuống kháng. Trong phòng ngủ có thắp một ngọn nến, ánh nến lay động, trong phòng liên tục vang lên những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập, mãi đến hơn nửa đêm mới yên tĩnh lại.
Cả hai người đều được nghỉ ngơi ba ngày sau kết hôn. Ba ngày này là thời gian hiếm hoi hai người có thể ở cùng nhau trong thế giới này nên họ đều vô cùng quý trọng, giây giây phút phút đều chỉ tiếc không thể dán chung một chỗ.
Thời gian ba ngày trôi qua một cách nhanh chóng, sáng sớm Tạ Uẩn đã đi làm, lúc anh đi Ngu Thanh Nhàn vẫn còn đang ngủ, trước khi đi anh đã làm xong bữa sáng cho Ngu Thanh Nhàn rồi.
Đêm đến, khi anh về đến nhà Ngu Thanh Nhàn vẫn còn chưa ngủ, Ngu Thanh Nhàn sẽ luôn chờ anh cơm nước xong rồ bưng cho anh một chậu nước rửa chân, hai người đều ngâm chân trong nước ấm.
Ngu Thanh Nhàn sẽ dọn dẹp giường chiếu, Tạ Uẩn vẩy nước quét nhà, cuộc sống gia đình vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Lương Thanh Cúc nhìn thấy em ba mỗi ngày đều có vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng cũng cảm thấy vui thay, đồng thời còn có chút hâm mộ.
Hôm nay, Lương Thanh Cúc phải đến bệnh viện đại đội báo cáo công tác, sau khi báo cáo xong, Lương Thanh Cúc đi đến văn phòng của Tạ Bá Dung anh ấy.
Lúc Lương Thanh Cúc đến, Tạ Bá Dung đang bận, chờ đến khi anh ấy xong việc đã là nửa tiếng sau rồi.
Tạ Bá Dung đang viết hồ sơ bệnh án của một bệnh nhân, cảm thấy có người đang nhìn mình chăm chú thì ngẩng đầu lên, anh ấy nhìn thấy Lương Thanh Cúc đang nhìn mình thì vội vàng buông bút đứng dậy: "Thanh Cúc, em đến khi nào thế? Mau ngồi đi."
Tạ Bá Dung kéo ghế cho Lương Thanh Cúc, vội vội vàng vàng rót cho chị ấy một cốc nước.
"Em vừa đến không lâu, đến thăm anh, anh bận xong chưa?" Bác sĩ đều bận rộn, mà khoa Tạ Bá Dung đang làm lại có rất ít bác sĩ, cho nên anh ấy rất bận. Nhưng cho dù bận thế nào, anh ấy cũng sẽ bớt chút thời gian gặp mặt Lương Thanh Cúc.
Trái lại là Lương Thanh Cúc, rất ít khi chị ấy chủ động đến bệnh viện tìm Tạ Bá Dung.
Tạ Bá Dung vô cùng vui vẻ khi đối tượng hẹn hò đến thăm mình, anh ấy nói: "Vẫn chưa, anh còn phải khám cho một bệnh nhân nữa, em chờ anh chút nhé."
Lương Thanh Cúc gật đầu, Tạ Bá Dung gọi tên người bệnh vào khám. Bệnh nhân này đã chờ ở ngoài lâu rồi, nghe thấy tên mình được gọi thì vội vàng đi đến.
Tạ Bá Dung cười cười với Lương Thanh Cúc xong thì bắt đầu bắt mạch, anh bận đến nỗi còn Lương Thanh Cúc đang chờ bên cạnh.
Lương Thanh Cúc nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh, suy nghĩ không khỏi bay xa.
Từ lúc tháng giêng Chu Vĩnh Tân đến nhà chị ấy quậy tanh bành đến nay đã được nửa năm rồi, mà tháng trước, phán quyết của tòa án đối với Chu Vĩnh Tân và quả phụ Vương đã được đưa xuống, hai người họ phạm tội mua bán trẻ em, bị phán ba năm tù.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Vợ của đội trưởng Từ giới thiệu hai người với nhau, tất cả mọi người đều là người sảng khoái, chỉ chốc lát sau đã nói chuyện đến khí thế ngất trời.Bốn giờ chiều hôm đó, mọi người đến uống rượu mừng mới lục tục rời đi, Ngu Thanh Nhàn cũng tẩy trang, sau đó đi ra dọn dẹp cùng Tạ Uẩn.Mãi cho đến khi trăng treo cành liễu, hai người mới xong việc ngả lưng xuống kháng. Trong phòng ngủ có thắp một ngọn nến, ánh nến lay động, trong phòng liên tục vang lên những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập, mãi đến hơn nửa đêm mới yên tĩnh lại.Cả hai người đều được nghỉ ngơi ba ngày sau kết hôn. Ba ngày này là thời gian hiếm hoi hai người có thể ở cùng nhau trong thế giới này nên họ đều vô cùng quý trọng, giây giây phút phút đều chỉ tiếc không thể dán chung một chỗ.Thời gian ba ngày trôi qua một cách nhanh chóng, sáng sớm Tạ Uẩn đã đi làm, lúc anh đi Ngu Thanh Nhàn vẫn còn đang ngủ, trước khi đi anh đã làm xong bữa sáng cho Ngu Thanh Nhàn rồi.Đêm đến, khi anh về đến nhà Ngu Thanh Nhàn vẫn còn chưa ngủ, Ngu Thanh Nhàn sẽ luôn chờ anh cơm nước xong rồ bưng cho anh một chậu nước rửa chân, hai người đều ngâm chân trong nước ấm.Ngu Thanh Nhàn sẽ dọn dẹp giường chiếu, Tạ Uẩn vẩy nước quét nhà, cuộc sống gia đình vừa ấm áp vừa ngọt ngào.Lương Thanh Cúc nhìn thấy em ba mỗi ngày đều có vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng cũng cảm thấy vui thay, đồng thời còn có chút hâm mộ.Hôm nay, Lương Thanh Cúc phải đến bệnh viện đại đội báo cáo công tác, sau khi báo cáo xong, Lương Thanh Cúc đi đến văn phòng của Tạ Bá Dung anh ấy.Lúc Lương Thanh Cúc đến, Tạ Bá Dung đang bận, chờ đến khi anh ấy xong việc đã là nửa tiếng sau rồi.Tạ Bá Dung đang viết hồ sơ bệnh án của một bệnh nhân, cảm thấy có người đang nhìn mình chăm chú thì ngẩng đầu lên, anh ấy nhìn thấy Lương Thanh Cúc đang nhìn mình thì vội vàng buông bút đứng dậy: "Thanh Cúc, em đến khi nào thế? Mau ngồi đi."Tạ Bá Dung kéo ghế cho Lương Thanh Cúc, vội vội vàng vàng rót cho chị ấy một cốc nước."Em vừa đến không lâu, đến thăm anh, anh bận xong chưa?" Bác sĩ đều bận rộn, mà khoa Tạ Bá Dung đang làm lại có rất ít bác sĩ, cho nên anh ấy rất bận. Nhưng cho dù bận thế nào, anh ấy cũng sẽ bớt chút thời gian gặp mặt Lương Thanh Cúc.Trái lại là Lương Thanh Cúc, rất ít khi chị ấy chủ động đến bệnh viện tìm Tạ Bá Dung.Tạ Bá Dung vô cùng vui vẻ khi đối tượng hẹn hò đến thăm mình, anh ấy nói: "Vẫn chưa, anh còn phải khám cho một bệnh nhân nữa, em chờ anh chút nhé."Lương Thanh Cúc gật đầu, Tạ Bá Dung gọi tên người bệnh vào khám. Bệnh nhân này đã chờ ở ngoài lâu rồi, nghe thấy tên mình được gọi thì vội vàng đi đến.Tạ Bá Dung cười cười với Lương Thanh Cúc xong thì bắt đầu bắt mạch, anh bận đến nỗi còn Lương Thanh Cúc đang chờ bên cạnh.Lương Thanh Cúc nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh, suy nghĩ không khỏi bay xa.Từ lúc tháng giêng Chu Vĩnh Tân đến nhà chị ấy quậy tanh bành đến nay đã được nửa năm rồi, mà tháng trước, phán quyết của tòa án đối với Chu Vĩnh Tân và quả phụ Vương đã được đưa xuống, hai người họ phạm tội mua bán trẻ em, bị phán ba năm tù.