*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 738: Chương 738
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Những lần hành hạ nguyên thân, Vương Quỳnh Phương đều ở đó, coi như không có mặt, cũng sẽ ở ngoài góc tường nghe.Nguyên thân bị đối đãi tàn nhẫn suốt một năm, cuối cùng cô đã trở thành người mà gia đình Triệu Ái Dân mong muốn, vì vậy nhà họ Triệu lập tức triển khai kế hoạch thứ hai, mượn giống.Mà hạt giống mượn chính là của cha Triệu Ái Dân.Thế nên sau khi nguyên thân bị Triệu Ái Dân hành hạ, lại bị cha của Triệu Ái Dân bắt nạt. Mỗi lần bị cha của Triệu Ái Dân bắt nạt xong, điều nguyên thân phải đối mặt là sự trả thù từ Vương Quỳnh Phương và Triệu Ái Dân.Cô từng tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhà họ Bạch, nhưng những điều cô nói quá kinh khủng, đến nỗi không ai trong nhà họ Bạch tin chúng.Bọn họ chẳng những không tin, mà còn không cho phép nguyên thân ra ngoài ăn nói lung tung, bởi vì chuyện cô nói quá vi phạm luân lý đạo đức, nếu như cô nói ra, thể diện nhà họ Bạch sẽ không còn ánh sáng.Nguyên thân định nhờ cảnh sát giúp đỡ, nhưng chú của Triệu Ái Dân là người đứng thứ hai trong cục cảnh sát, cô vừa bước chân trước vào cục cảnh sát, chân sau đã bị người nhà họ Triệu kéo cô về.Sau khi trở về nhà, cô sẽ bị đánh đập và làm nhục tàn khốc hơn.Vào mùa thu năm thứ hai khi nguyên thân được gả cho Triệu Ái Dân, cô mang thai, cả nhà họ Triệu vui mừng khôn xiết, lần *****ên đối với nguyên thân khá hơn, cũng buông lỏng cảnh giác với cô.Nguyên thân không muốn sinh ra tên nghiệt chủng kia. Cô cắt tay mình nhỏ đầy một bát máu, viết một “lá thư máu” đẫm nước mắt, nhân lúc tan ca liền chạy lên nóc nhà của văn phòng lớn trong khu xưởng.Sau khi thu hút được sự chú ý của nhiều người, cô ném lá thư m.á.u xuống đất, rồi nhảy từ trên đỉnh tòa nhà xuống, một xác hai mạng.Cô đánh đổi mạng sống của mình để cả nhà Triệu Ái Dân bị trừng phạt, nhưng mạng của cô ngoài việc khiến cha con Bạch Thư Đình rơi nước mắt thì không ảnh hưởng gì đến họ.Khi được hỏi liệu họ có biết về sự tra tấn vô nhân đạo mà cô phải chịu ở nhà họ Triệu hay không.Bọn họ đều nói không biết, thậm chí còn đổi trắng thay đen, nói nguyên thân sau khi gả vào nhà họ Triệu không thường xuyên về nhà, có về thì cũng tốt khoe xấu che, bình thường đều ở trong phòng, nguyên thân cũng không có biểu hiện gì khác thường.Có người tin lời bọn họ nói, có người không tin, những thứ này đối với nguyên thân đều không quan trọng.Lúc đó, Cố Thanh Phong và Bạch Bảo Châu đã kết hôn, trong bụng của Bạch Bảo Châu đang mang thai kết tinh tình yêu của họ.Cố Thanh Phong vô cùng sốc khi nghe tin người cũ qua đời, còn không đợi anh ta kịp phản ứng, Bạch Bảo Châu chợt khóc đến hôn mê bất tỉnh.Sau khi cô ta tỉnh lại, liền tiếp tục một phen khóc lóc tự trách, suy nghĩ của Cố Thanh Phong cũng biến mất giữa tiếng khóc đầy áy náy của vợ, đồng thời anh ta hạ quyết tâm phải đối xử tốt hơn với Bạch Bảo Châu.Cuối cùng cái c.h.ế.t của nguyên thân, ở trước mặt hai người này, bỗng trở thành tinh chất nuôi dưỡng tình yêu của họ, như đá mài d.a.o trên đường.Sau khi nguyên thân chết, linh hồn của cô dần dần tiêu tán, lúc bị hệ thống thu nạp, linh hồn của cô mỏng manh đến mức dường như chỉ cần thoáng một chút ánh sáng là có thể tan thành mây khói.
Những lần hành hạ nguyên thân, Vương Quỳnh Phương đều ở đó, coi như không có mặt, cũng sẽ ở ngoài góc tường nghe.
Nguyên thân bị đối đãi tàn nhẫn suốt một năm, cuối cùng cô đã trở thành người mà gia đình Triệu Ái Dân mong muốn, vì vậy nhà họ Triệu lập tức triển khai kế hoạch thứ hai, mượn giống.
Mà hạt giống mượn chính là của cha Triệu Ái Dân.
Thế nên sau khi nguyên thân bị Triệu Ái Dân hành hạ, lại bị cha của Triệu Ái Dân bắt nạt. Mỗi lần bị cha của Triệu Ái Dân bắt nạt xong, điều nguyên thân phải đối mặt là sự trả thù từ Vương Quỳnh Phương và Triệu Ái Dân.
Cô từng tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhà họ Bạch, nhưng những điều cô nói quá kinh khủng, đến nỗi không ai trong nhà họ Bạch tin chúng.
Bọn họ chẳng những không tin, mà còn không cho phép nguyên thân ra ngoài ăn nói lung tung, bởi vì chuyện cô nói quá vi phạm luân lý đạo đức, nếu như cô nói ra, thể diện nhà họ Bạch sẽ không còn ánh sáng.
Nguyên thân định nhờ cảnh sát giúp đỡ, nhưng chú của Triệu Ái Dân là người đứng thứ hai trong cục cảnh sát, cô vừa bước chân trước vào cục cảnh sát, chân sau đã bị người nhà họ Triệu kéo cô về.
Sau khi trở về nhà, cô sẽ bị đánh đập và làm nhục tàn khốc hơn.
Vào mùa thu năm thứ hai khi nguyên thân được gả cho Triệu Ái Dân, cô mang thai, cả nhà họ Triệu vui mừng khôn xiết, lần *****ên đối với nguyên thân khá hơn, cũng buông lỏng cảnh giác với cô.
Nguyên thân không muốn sinh ra tên nghiệt chủng kia. Cô cắt tay mình nhỏ đầy một bát máu, viết một “lá thư máu” đẫm nước mắt, nhân lúc tan ca liền chạy lên nóc nhà của văn phòng lớn trong khu xưởng.
Sau khi thu hút được sự chú ý của nhiều người, cô ném lá thư m.á.u xuống đất, rồi nhảy từ trên đỉnh tòa nhà xuống, một xác hai mạng.
Cô đánh đổi mạng sống của mình để cả nhà Triệu Ái Dân bị trừng phạt, nhưng mạng của cô ngoài việc khiến cha con Bạch Thư Đình rơi nước mắt thì không ảnh hưởng gì đến họ.
Khi được hỏi liệu họ có biết về sự tra tấn vô nhân đạo mà cô phải chịu ở nhà họ Triệu hay không.
Bọn họ đều nói không biết, thậm chí còn đổi trắng thay đen, nói nguyên thân sau khi gả vào nhà họ Triệu không thường xuyên về nhà, có về thì cũng tốt khoe xấu che, bình thường đều ở trong phòng, nguyên thân cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Có người tin lời bọn họ nói, có người không tin, những thứ này đối với nguyên thân đều không quan trọng.
Lúc đó, Cố Thanh Phong và Bạch Bảo Châu đã kết hôn, trong bụng của Bạch Bảo Châu đang mang thai kết tinh tình yêu của họ.
Cố Thanh Phong vô cùng sốc khi nghe tin người cũ qua đời, còn không đợi anh ta kịp phản ứng, Bạch Bảo Châu chợt khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Sau khi cô ta tỉnh lại, liền tiếp tục một phen khóc lóc tự trách, suy nghĩ của Cố Thanh Phong cũng biến mất giữa tiếng khóc đầy áy náy của vợ, đồng thời anh ta hạ quyết tâm phải đối xử tốt hơn với Bạch Bảo Châu.
Cuối cùng cái c.h.ế.t của nguyên thân, ở trước mặt hai người này, bỗng trở thành tinh chất nuôi dưỡng tình yêu của họ, như đá mài d.a.o trên đường.
Sau khi nguyên thân chết, linh hồn của cô dần dần tiêu tán, lúc bị hệ thống thu nạp, linh hồn của cô mỏng manh đến mức dường như chỉ cần thoáng một chút ánh sáng là có thể tan thành mây khói.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Những lần hành hạ nguyên thân, Vương Quỳnh Phương đều ở đó, coi như không có mặt, cũng sẽ ở ngoài góc tường nghe.Nguyên thân bị đối đãi tàn nhẫn suốt một năm, cuối cùng cô đã trở thành người mà gia đình Triệu Ái Dân mong muốn, vì vậy nhà họ Triệu lập tức triển khai kế hoạch thứ hai, mượn giống.Mà hạt giống mượn chính là của cha Triệu Ái Dân.Thế nên sau khi nguyên thân bị Triệu Ái Dân hành hạ, lại bị cha của Triệu Ái Dân bắt nạt. Mỗi lần bị cha của Triệu Ái Dân bắt nạt xong, điều nguyên thân phải đối mặt là sự trả thù từ Vương Quỳnh Phương và Triệu Ái Dân.Cô từng tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhà họ Bạch, nhưng những điều cô nói quá kinh khủng, đến nỗi không ai trong nhà họ Bạch tin chúng.Bọn họ chẳng những không tin, mà còn không cho phép nguyên thân ra ngoài ăn nói lung tung, bởi vì chuyện cô nói quá vi phạm luân lý đạo đức, nếu như cô nói ra, thể diện nhà họ Bạch sẽ không còn ánh sáng.Nguyên thân định nhờ cảnh sát giúp đỡ, nhưng chú của Triệu Ái Dân là người đứng thứ hai trong cục cảnh sát, cô vừa bước chân trước vào cục cảnh sát, chân sau đã bị người nhà họ Triệu kéo cô về.Sau khi trở về nhà, cô sẽ bị đánh đập và làm nhục tàn khốc hơn.Vào mùa thu năm thứ hai khi nguyên thân được gả cho Triệu Ái Dân, cô mang thai, cả nhà họ Triệu vui mừng khôn xiết, lần *****ên đối với nguyên thân khá hơn, cũng buông lỏng cảnh giác với cô.Nguyên thân không muốn sinh ra tên nghiệt chủng kia. Cô cắt tay mình nhỏ đầy một bát máu, viết một “lá thư máu” đẫm nước mắt, nhân lúc tan ca liền chạy lên nóc nhà của văn phòng lớn trong khu xưởng.Sau khi thu hút được sự chú ý của nhiều người, cô ném lá thư m.á.u xuống đất, rồi nhảy từ trên đỉnh tòa nhà xuống, một xác hai mạng.Cô đánh đổi mạng sống của mình để cả nhà Triệu Ái Dân bị trừng phạt, nhưng mạng của cô ngoài việc khiến cha con Bạch Thư Đình rơi nước mắt thì không ảnh hưởng gì đến họ.Khi được hỏi liệu họ có biết về sự tra tấn vô nhân đạo mà cô phải chịu ở nhà họ Triệu hay không.Bọn họ đều nói không biết, thậm chí còn đổi trắng thay đen, nói nguyên thân sau khi gả vào nhà họ Triệu không thường xuyên về nhà, có về thì cũng tốt khoe xấu che, bình thường đều ở trong phòng, nguyên thân cũng không có biểu hiện gì khác thường.Có người tin lời bọn họ nói, có người không tin, những thứ này đối với nguyên thân đều không quan trọng.Lúc đó, Cố Thanh Phong và Bạch Bảo Châu đã kết hôn, trong bụng của Bạch Bảo Châu đang mang thai kết tinh tình yêu của họ.Cố Thanh Phong vô cùng sốc khi nghe tin người cũ qua đời, còn không đợi anh ta kịp phản ứng, Bạch Bảo Châu chợt khóc đến hôn mê bất tỉnh.Sau khi cô ta tỉnh lại, liền tiếp tục một phen khóc lóc tự trách, suy nghĩ của Cố Thanh Phong cũng biến mất giữa tiếng khóc đầy áy náy của vợ, đồng thời anh ta hạ quyết tâm phải đối xử tốt hơn với Bạch Bảo Châu.Cuối cùng cái c.h.ế.t của nguyên thân, ở trước mặt hai người này, bỗng trở thành tinh chất nuôi dưỡng tình yêu của họ, như đá mài d.a.o trên đường.Sau khi nguyên thân chết, linh hồn của cô dần dần tiêu tán, lúc bị hệ thống thu nạp, linh hồn của cô mỏng manh đến mức dường như chỉ cần thoáng một chút ánh sáng là có thể tan thành mây khói.