*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 739: Chương 739
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nguyên thân nói cả đời này của cô chỉ có hai nguyện vọng, một là rời xa nhà họ Bạch, sống thoải mát một chút, vui vẻ một chút, tự cường một chút. Hai là khiến cả nhà Triệu Ái Dân bị báo ứng, để họ không còn làm hại những cô gái khác.Hai nguyện vọng này đều không khó.Quần áo của nguyên thân không ít, trong những công trình thể diện như thế này Lâm Mẫn luôn hoàn thành tốt, chỉ là quần áo của cô được cắt may theo kiểu bình thường, không sang trọng như của Bạch Bảo Châu.“Cộc cộc cộc.” - Cửa phòng bị gõ vang, Ngu Thanh Nhàn thu dọn quần áo bỏ vào tủ rồi mới mở cửa.Lâm Mẫn bưng trên tay một bát mì, khẽ cười nhìn cô: "Thanh Nhàn, có đói bụng không? Dì làm cho con một bát mì, con ăn lúc còn nóng đi."Đó là mì cà chua trứng, trứng gà màu vàng cam lấp ló trong nước súp màu đỏ của cà chua, sợi mì vừa mềm lại vừa trắng, bên trong còn có một vài rau xanh và hành lá.Trông rất tuyệt.Lâm Mẫn cũng không cần Ngu Thanh Nhàn đáp lời, bà ta đi thẳng vào phòng và đặt mì lên bàn sách: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, đừng để đông lại. Dì nhớ món con thích ăn nhất là mì trứng cà chua."Người phụ nữ Lâm Mẫn này am hiểu nhất là đánh vào tâm lý. Nguyên thân từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, nếu người khác dành cho cô một chút yêu thương, cô sẽ có thể vì người khác mà hy sinh bản thân.Cô biết Lâm Mẫn là loại người như thế nào, nhưng đôi lúc vẫn cảm động trước những hành động lơ đãng của Lâm Mẫn.Bà ta nhớ tất cả sở thích của mọi người trong nhà, bà ta nhớ rõ nguyên thân thích mì trứng gà cà chua, nhớ rõ nguyên thân thích màu đỏ, không thích màu xanh.Nguyên thân biết Lâm Mẫn không có lòng tốt, nhưng cô quá thiếu thốn tình cảm, lần nào cũng không thể từ chối Lâm Mẫn.Lâm Mẫn biết điểm này, vì vậy bà ta dùng điểm này để dụ dỗ nguyên thân làm rất nhiều chuyện. Đây cũng là cách Lâm Mẫn cướp đi chiếc vòng tay mà mẹ ruột của nguyên thân để lại.Khi đó nguyên thân chưa đầy mười tuổi, Lâm Mẫn vừa mới gả vào nhà họ Bạch không đến một năm.Nguyên nhân nguyên thân thích ăn mì trứng cà chua rất đơn giản, bởi vì đó là món ăn mẹ ruột cô thích ăn nhất, mỗi khi mẹ ruột cô xuống bếp nấu ăn, mười lần thì hết tám lần đều nấu món này.Đời này Ngu Thanh Nhàn đã ăn vô số sơn hào hải vị, một bát mì trứng cà chua không là gì đối với cô.Cô nhìn Lâm Mẫn: “Dì Lâm, lúc dì mới gả vào nhà con, dì nói chiếc vòng tay vàng mà mẹ con tặng rất đẹp mắt, muốn hỏi mượn xem thử, con cho dì mượn, về sau con hỏi dì có muốn không, dì nói chiếc vòng quá quý giá, dì giúp con giữ, đã nhiều năm trôi qua, dì có thể trả lại chiếc vòng cho con được không?"Năm đó sau khi mẹ của nguyên thân qua đời, bà sợ Bạch Thư Đình trọng nam khinh nữ, không đưa của hồi môn bà làm cho con gái, nên bà mới đưa chiếc vòng tay cho nguyên thân trước khi c.h.ế.t và nhiều lần căn dặn không được đưa vòng tay cho bất cứ ai.Nguyên thân nghe theo, về sau mẹ ruột cô qua đời, ai đến hỏi muốn chiếc vòng tay kia cô đều không cho, mãi cho đến khi Lâm Mẫn được gả vào nhà.
Nguyên thân nói cả đời này của cô chỉ có hai nguyện vọng, một là rời xa nhà họ Bạch, sống thoải mát một chút, vui vẻ một chút, tự cường một chút. Hai là khiến cả nhà Triệu Ái Dân bị báo ứng, để họ không còn làm hại những cô gái khác.
Hai nguyện vọng này đều không khó.
Quần áo của nguyên thân không ít, trong những công trình thể diện như thế này Lâm Mẫn luôn hoàn thành tốt, chỉ là quần áo của cô được cắt may theo kiểu bình thường, không sang trọng như của Bạch Bảo Châu.
“Cộc cộc cộc.” - Cửa phòng bị gõ vang, Ngu Thanh Nhàn thu dọn quần áo bỏ vào tủ rồi mới mở cửa.
Lâm Mẫn bưng trên tay một bát mì, khẽ cười nhìn cô: "Thanh Nhàn, có đói bụng không? Dì làm cho con một bát mì, con ăn lúc còn nóng đi."
Đó là mì cà chua trứng, trứng gà màu vàng cam lấp ló trong nước súp màu đỏ của cà chua, sợi mì vừa mềm lại vừa trắng, bên trong còn có một vài rau xanh và hành lá.
Trông rất tuyệt.
Lâm Mẫn cũng không cần Ngu Thanh Nhàn đáp lời, bà ta đi thẳng vào phòng và đặt mì lên bàn sách: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, đừng để đông lại. Dì nhớ món con thích ăn nhất là mì trứng cà chua."
Người phụ nữ Lâm Mẫn này am hiểu nhất là đánh vào tâm lý. Nguyên thân từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, nếu người khác dành cho cô một chút yêu thương, cô sẽ có thể vì người khác mà hy sinh bản thân.
Cô biết Lâm Mẫn là loại người như thế nào, nhưng đôi lúc vẫn cảm động trước những hành động lơ đãng của Lâm Mẫn.
Bà ta nhớ tất cả sở thích của mọi người trong nhà, bà ta nhớ rõ nguyên thân thích mì trứng gà cà chua, nhớ rõ nguyên thân thích màu đỏ, không thích màu xanh.
Nguyên thân biết Lâm Mẫn không có lòng tốt, nhưng cô quá thiếu thốn tình cảm, lần nào cũng không thể từ chối Lâm Mẫn.
Lâm Mẫn biết điểm này, vì vậy bà ta dùng điểm này để dụ dỗ nguyên thân làm rất nhiều chuyện. Đây cũng là cách Lâm Mẫn cướp đi chiếc vòng tay mà mẹ ruột của nguyên thân để lại.
Khi đó nguyên thân chưa đầy mười tuổi, Lâm Mẫn vừa mới gả vào nhà họ Bạch không đến một năm.
Nguyên nhân nguyên thân thích ăn mì trứng cà chua rất đơn giản, bởi vì đó là món ăn mẹ ruột cô thích ăn nhất, mỗi khi mẹ ruột cô xuống bếp nấu ăn, mười lần thì hết tám lần đều nấu món này.
Đời này Ngu Thanh Nhàn đã ăn vô số sơn hào hải vị, một bát mì trứng cà chua không là gì đối với cô.
Cô nhìn Lâm Mẫn: “Dì Lâm, lúc dì mới gả vào nhà con, dì nói chiếc vòng tay vàng mà mẹ con tặng rất đẹp mắt, muốn hỏi mượn xem thử, con cho dì mượn, về sau con hỏi dì có muốn không, dì nói chiếc vòng quá quý giá, dì giúp con giữ, đã nhiều năm trôi qua, dì có thể trả lại chiếc vòng cho con được không?"
Năm đó sau khi mẹ của nguyên thân qua đời, bà sợ Bạch Thư Đình trọng nam khinh nữ, không đưa của hồi môn bà làm cho con gái, nên bà mới đưa chiếc vòng tay cho nguyên thân trước khi c.h.ế.t và nhiều lần căn dặn không được đưa vòng tay cho bất cứ ai.
Nguyên thân nghe theo, về sau mẹ ruột cô qua đời, ai đến hỏi muốn chiếc vòng tay kia cô đều không cho, mãi cho đến khi Lâm Mẫn được gả vào nhà.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nguyên thân nói cả đời này của cô chỉ có hai nguyện vọng, một là rời xa nhà họ Bạch, sống thoải mát một chút, vui vẻ một chút, tự cường một chút. Hai là khiến cả nhà Triệu Ái Dân bị báo ứng, để họ không còn làm hại những cô gái khác.Hai nguyện vọng này đều không khó.Quần áo của nguyên thân không ít, trong những công trình thể diện như thế này Lâm Mẫn luôn hoàn thành tốt, chỉ là quần áo của cô được cắt may theo kiểu bình thường, không sang trọng như của Bạch Bảo Châu.“Cộc cộc cộc.” - Cửa phòng bị gõ vang, Ngu Thanh Nhàn thu dọn quần áo bỏ vào tủ rồi mới mở cửa.Lâm Mẫn bưng trên tay một bát mì, khẽ cười nhìn cô: "Thanh Nhàn, có đói bụng không? Dì làm cho con một bát mì, con ăn lúc còn nóng đi."Đó là mì cà chua trứng, trứng gà màu vàng cam lấp ló trong nước súp màu đỏ của cà chua, sợi mì vừa mềm lại vừa trắng, bên trong còn có một vài rau xanh và hành lá.Trông rất tuyệt.Lâm Mẫn cũng không cần Ngu Thanh Nhàn đáp lời, bà ta đi thẳng vào phòng và đặt mì lên bàn sách: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, đừng để đông lại. Dì nhớ món con thích ăn nhất là mì trứng cà chua."Người phụ nữ Lâm Mẫn này am hiểu nhất là đánh vào tâm lý. Nguyên thân từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, nếu người khác dành cho cô một chút yêu thương, cô sẽ có thể vì người khác mà hy sinh bản thân.Cô biết Lâm Mẫn là loại người như thế nào, nhưng đôi lúc vẫn cảm động trước những hành động lơ đãng của Lâm Mẫn.Bà ta nhớ tất cả sở thích của mọi người trong nhà, bà ta nhớ rõ nguyên thân thích mì trứng gà cà chua, nhớ rõ nguyên thân thích màu đỏ, không thích màu xanh.Nguyên thân biết Lâm Mẫn không có lòng tốt, nhưng cô quá thiếu thốn tình cảm, lần nào cũng không thể từ chối Lâm Mẫn.Lâm Mẫn biết điểm này, vì vậy bà ta dùng điểm này để dụ dỗ nguyên thân làm rất nhiều chuyện. Đây cũng là cách Lâm Mẫn cướp đi chiếc vòng tay mà mẹ ruột của nguyên thân để lại.Khi đó nguyên thân chưa đầy mười tuổi, Lâm Mẫn vừa mới gả vào nhà họ Bạch không đến một năm.Nguyên nhân nguyên thân thích ăn mì trứng cà chua rất đơn giản, bởi vì đó là món ăn mẹ ruột cô thích ăn nhất, mỗi khi mẹ ruột cô xuống bếp nấu ăn, mười lần thì hết tám lần đều nấu món này.Đời này Ngu Thanh Nhàn đã ăn vô số sơn hào hải vị, một bát mì trứng cà chua không là gì đối với cô.Cô nhìn Lâm Mẫn: “Dì Lâm, lúc dì mới gả vào nhà con, dì nói chiếc vòng tay vàng mà mẹ con tặng rất đẹp mắt, muốn hỏi mượn xem thử, con cho dì mượn, về sau con hỏi dì có muốn không, dì nói chiếc vòng quá quý giá, dì giúp con giữ, đã nhiều năm trôi qua, dì có thể trả lại chiếc vòng cho con được không?"Năm đó sau khi mẹ của nguyên thân qua đời, bà sợ Bạch Thư Đình trọng nam khinh nữ, không đưa của hồi môn bà làm cho con gái, nên bà mới đưa chiếc vòng tay cho nguyên thân trước khi c.h.ế.t và nhiều lần căn dặn không được đưa vòng tay cho bất cứ ai.Nguyên thân nghe theo, về sau mẹ ruột cô qua đời, ai đến hỏi muốn chiếc vòng tay kia cô đều không cho, mãi cho đến khi Lâm Mẫn được gả vào nhà.