*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 750: Chương 750
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nguyên thân mới chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, trong hoàn cảnh đó, cô ấy cảm thấy thấp thỏm lo âu cũng là chuyện bình thường mà, cô ấy bị người nhà họ Bạch vừa đe dọa vừa dụ dỗ gả cho Triệu Ái Dân cũng là chuyện trong dự đoán.Cuộc sống ở đời trước của nguyên thân vô cùng thê thảm, mà người nhà họ Bạch chính là đầu sỏ gây nên tất cả những thê thảm đó.Chuyện thanh danh của nguyên thân bị hủy hoại, tám chín phần mười là do Lâm Mẫn làm ra, bà ta là người mà đến cả một chiếc vòng tay của nguyên thân, bà ta cũng cảm thấy ghen tị chứ đừng nói mối hôn sự với nhà họ Cố tốt như thế.Nhất là ai cũng có thể nhìn ra được tình cảm của Cố Thanh Phong dành cho Cố Bảo Châu, sao mà Lâm Mẫn không đỏ mắt cho được.Ngu Thanh Nhàn không tin.Sau khi Bạch Bảo Châu nghe thấy thế thì sắc mặt cô ta lập tức thay đổi. Lâm Mẫn cầm bát đũa đi đến cửa phòng bếp, nghe thấy lời Ngu Thanh Nhàn nói, chiếc bát bà ta đang cầm trên tay rơi bộp xuống đất, vỡ thành hai nửa.Ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn cũng dừng trên người bà ta, cô đối diện với ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của Lâm Mẫn.Bây giờ thì Ngu Thanh Nhàn có thể chắc chắn rằng, tin đồn này là do bà ta tung ra.Loại chuyện hủy hoại danh tiết của người khác này Ngu Thanh Nhàn cũng không lạ gì, cô vẫn luôn biết con gái muốn có chỗ đứng trên đời là chuyện khó khăn nhường nào.Lâm Mẫn hủy hoại danh tiết của nguyên thân với mục đích trải đường cho con gái mình, vậy cô hủy hoại thanh danh của Bạch Bảo Châu chẳng qua cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.Đừng nói mấy lời như oan có đầu nợ có chủ gì đó, chuyện này là Lâm Mẫn làm thay Bạch Bảo Châu.Bạch Bảo Châu là một người chỉ chú trọng đến lợi ích, sở dĩ Lâm Mẫn làm tất cả những chuyện này đều là vì cô ta, cho nên khi trả thù cô ta, trong lòng Ngu Thanh Nhàn không có bất cứ một gánh nặng gì cả.Bạch Hồng Huy không hổ danh là muội khống mà sách viết, anh ta đập bàn một cái, chỉ thẳng mặt Ngu Thanh Nhàn:"Mày muốn lật trời à? Hả? Đang nói đến vấn đề của mày, mày kéo Bảo Châu vào làm gì? Bảo Châu có thể giống như mày à? Mày không soi lại gương xem, mày là dạng người gì, còn Bảo Châu lại là dạng người gì?"Ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn lạnh đi: "Chỗ nào không giống hả? Cô ta có nhiều mắt hơn tôi hay nhiều miệng hơn tôi. Bạch Hồng Huy, anh đúng là con ch.ó theo đuổi Bạch Bảo Châu mà, cô ta chỉ chỗ nào là anh l.i.ế.m chỗ đó, chỉ cần có ai đó nói cô ta không tốt, là anh sẵn sàng lao lên cắn người ta.""Người biết hai người là anh em thì sẽ khen tình cảm của hai anh em các người tốt thật đấy, người không biết lại tưởng anh là chồng của cô ta ấy chứ." Ngu Thanh Nhàn nói đến đây thì khẽ cười: "Tôi nói sai rồi, sao anh có thể là chồng cô ta được chứ, ánh mắt cô ta cũng đâu có bị mù, sao mà để ý anh được?""Năm nay chắc anh cũng hai mươi tuổi rồi nhỉ? Ngoại trừ cái thân phận là con trai của phó xưởng trưởng Bạch ra, anh còn làm được cái gì nữa đâu? Anh chỉ là một công nhân bình thường mà thôi, muốn kĩ thuật không có kĩ thuật, muốn bằng cấp cũng không có bằng cấp, ngay cả một đối tượng hẹn hò mà cũng không có."
Nguyên thân mới chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, trong hoàn cảnh đó, cô ấy cảm thấy thấp thỏm lo âu cũng là chuyện bình thường mà, cô ấy bị người nhà họ Bạch vừa đe dọa vừa dụ dỗ gả cho Triệu Ái Dân cũng là chuyện trong dự đoán.
Cuộc sống ở đời trước của nguyên thân vô cùng thê thảm, mà người nhà họ Bạch chính là đầu sỏ gây nên tất cả những thê thảm đó.
Chuyện thanh danh của nguyên thân bị hủy hoại, tám chín phần mười là do Lâm Mẫn làm ra, bà ta là người mà đến cả một chiếc vòng tay của nguyên thân, bà ta cũng cảm thấy ghen tị chứ đừng nói mối hôn sự với nhà họ Cố tốt như thế.
Nhất là ai cũng có thể nhìn ra được tình cảm của Cố Thanh Phong dành cho Cố Bảo Châu, sao mà Lâm Mẫn không đỏ mắt cho được.
Ngu Thanh Nhàn không tin.
Sau khi Bạch Bảo Châu nghe thấy thế thì sắc mặt cô ta lập tức thay đổi. Lâm Mẫn cầm bát đũa đi đến cửa phòng bếp, nghe thấy lời Ngu Thanh Nhàn nói, chiếc bát bà ta đang cầm trên tay rơi bộp xuống đất, vỡ thành hai nửa.
Ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn cũng dừng trên người bà ta, cô đối diện với ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của Lâm Mẫn.
Bây giờ thì Ngu Thanh Nhàn có thể chắc chắn rằng, tin đồn này là do bà ta tung ra.
Loại chuyện hủy hoại danh tiết của người khác này Ngu Thanh Nhàn cũng không lạ gì, cô vẫn luôn biết con gái muốn có chỗ đứng trên đời là chuyện khó khăn nhường nào.
Lâm Mẫn hủy hoại danh tiết của nguyên thân với mục đích trải đường cho con gái mình, vậy cô hủy hoại thanh danh của Bạch Bảo Châu chẳng qua cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.
Đừng nói mấy lời như oan có đầu nợ có chủ gì đó, chuyện này là Lâm Mẫn làm thay Bạch Bảo Châu.
Bạch Bảo Châu là một người chỉ chú trọng đến lợi ích, sở dĩ Lâm Mẫn làm tất cả những chuyện này đều là vì cô ta, cho nên khi trả thù cô ta, trong lòng Ngu Thanh Nhàn không có bất cứ một gánh nặng gì cả.
Bạch Hồng Huy không hổ danh là muội khống mà sách viết, anh ta đập bàn một cái, chỉ thẳng mặt Ngu Thanh Nhàn:
"Mày muốn lật trời à? Hả? Đang nói đến vấn đề của mày, mày kéo Bảo Châu vào làm gì? Bảo Châu có thể giống như mày à? Mày không soi lại gương xem, mày là dạng người gì, còn Bảo Châu lại là dạng người gì?"
Ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn lạnh đi: "Chỗ nào không giống hả? Cô ta có nhiều mắt hơn tôi hay nhiều miệng hơn tôi. Bạch Hồng Huy, anh đúng là con ch.ó theo đuổi Bạch Bảo Châu mà, cô ta chỉ chỗ nào là anh l.i.ế.m chỗ đó, chỉ cần có ai đó nói cô ta không tốt, là anh sẵn sàng lao lên cắn người ta."
"Người biết hai người là anh em thì sẽ khen tình cảm của hai anh em các người tốt thật đấy, người không biết lại tưởng anh là chồng của cô ta ấy chứ." Ngu Thanh Nhàn nói đến đây thì khẽ cười: "Tôi nói sai rồi, sao anh có thể là chồng cô ta được chứ, ánh mắt cô ta cũng đâu có bị mù, sao mà để ý anh được?"
"Năm nay chắc anh cũng hai mươi tuổi rồi nhỉ? Ngoại trừ cái thân phận là con trai của phó xưởng trưởng Bạch ra, anh còn làm được cái gì nữa đâu? Anh chỉ là một công nhân bình thường mà thôi, muốn kĩ thuật không có kĩ thuật, muốn bằng cấp cũng không có bằng cấp, ngay cả một đối tượng hẹn hò mà cũng không có."
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nguyên thân mới chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, trong hoàn cảnh đó, cô ấy cảm thấy thấp thỏm lo âu cũng là chuyện bình thường mà, cô ấy bị người nhà họ Bạch vừa đe dọa vừa dụ dỗ gả cho Triệu Ái Dân cũng là chuyện trong dự đoán.Cuộc sống ở đời trước của nguyên thân vô cùng thê thảm, mà người nhà họ Bạch chính là đầu sỏ gây nên tất cả những thê thảm đó.Chuyện thanh danh của nguyên thân bị hủy hoại, tám chín phần mười là do Lâm Mẫn làm ra, bà ta là người mà đến cả một chiếc vòng tay của nguyên thân, bà ta cũng cảm thấy ghen tị chứ đừng nói mối hôn sự với nhà họ Cố tốt như thế.Nhất là ai cũng có thể nhìn ra được tình cảm của Cố Thanh Phong dành cho Cố Bảo Châu, sao mà Lâm Mẫn không đỏ mắt cho được.Ngu Thanh Nhàn không tin.Sau khi Bạch Bảo Châu nghe thấy thế thì sắc mặt cô ta lập tức thay đổi. Lâm Mẫn cầm bát đũa đi đến cửa phòng bếp, nghe thấy lời Ngu Thanh Nhàn nói, chiếc bát bà ta đang cầm trên tay rơi bộp xuống đất, vỡ thành hai nửa.Ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn cũng dừng trên người bà ta, cô đối diện với ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của Lâm Mẫn.Bây giờ thì Ngu Thanh Nhàn có thể chắc chắn rằng, tin đồn này là do bà ta tung ra.Loại chuyện hủy hoại danh tiết của người khác này Ngu Thanh Nhàn cũng không lạ gì, cô vẫn luôn biết con gái muốn có chỗ đứng trên đời là chuyện khó khăn nhường nào.Lâm Mẫn hủy hoại danh tiết của nguyên thân với mục đích trải đường cho con gái mình, vậy cô hủy hoại thanh danh của Bạch Bảo Châu chẳng qua cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.Đừng nói mấy lời như oan có đầu nợ có chủ gì đó, chuyện này là Lâm Mẫn làm thay Bạch Bảo Châu.Bạch Bảo Châu là một người chỉ chú trọng đến lợi ích, sở dĩ Lâm Mẫn làm tất cả những chuyện này đều là vì cô ta, cho nên khi trả thù cô ta, trong lòng Ngu Thanh Nhàn không có bất cứ một gánh nặng gì cả.Bạch Hồng Huy không hổ danh là muội khống mà sách viết, anh ta đập bàn một cái, chỉ thẳng mặt Ngu Thanh Nhàn:"Mày muốn lật trời à? Hả? Đang nói đến vấn đề của mày, mày kéo Bảo Châu vào làm gì? Bảo Châu có thể giống như mày à? Mày không soi lại gương xem, mày là dạng người gì, còn Bảo Châu lại là dạng người gì?"Ánh mắt của Ngu Thanh Nhàn lạnh đi: "Chỗ nào không giống hả? Cô ta có nhiều mắt hơn tôi hay nhiều miệng hơn tôi. Bạch Hồng Huy, anh đúng là con ch.ó theo đuổi Bạch Bảo Châu mà, cô ta chỉ chỗ nào là anh l.i.ế.m chỗ đó, chỉ cần có ai đó nói cô ta không tốt, là anh sẵn sàng lao lên cắn người ta.""Người biết hai người là anh em thì sẽ khen tình cảm của hai anh em các người tốt thật đấy, người không biết lại tưởng anh là chồng của cô ta ấy chứ." Ngu Thanh Nhàn nói đến đây thì khẽ cười: "Tôi nói sai rồi, sao anh có thể là chồng cô ta được chứ, ánh mắt cô ta cũng đâu có bị mù, sao mà để ý anh được?""Năm nay chắc anh cũng hai mươi tuổi rồi nhỉ? Ngoại trừ cái thân phận là con trai của phó xưởng trưởng Bạch ra, anh còn làm được cái gì nữa đâu? Anh chỉ là một công nhân bình thường mà thôi, muốn kĩ thuật không có kĩ thuật, muốn bằng cấp cũng không có bằng cấp, ngay cả một đối tượng hẹn hò mà cũng không có."