*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 751: Chương 751
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bạch Hồng Huy không giống với Bạch Hồng Vận, anh ta học hết cấp hai rồi nghỉ học, sau đó thì dựa vào quan hệ với Bạch Thư Đình để vào xưởng gốm sứ làm việc.Bây giờ anh ta chỉ là một công nhân bình thường, sở dĩ bây giờ anh ta được mọi người tâng bốc nhiều như thế, là do nể mặt cha anh ta là phó xưởng trưởng mà thôi."Ngoại trừ thân phận này ra, ai còn muốn tâng bốc anh ta nữa?Bạch Hồng Huy nhìn Ngu Thanh Nhàn với ánh mắt bốc lửa, còn Bạch Hồng Vận ngồi bên cạnh anh ta cũng đặt đôi đũa trong tay xuống.Tính cách của Bạch Hồng Vận tốt hơn Bạch Hồng Huy một chút, ít nhất anh ta vẫn giữ thể diện bên ngoài.Cho anh ta có thiên vị Bạch Bảo Châu như thế nào đi nữa, thì ngoài mặt anh ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng cả, thái độ ngoài mặt của anh ta đối với nguyên thân và Bạch Bảo Châu cũng không khác nhau lắm.Trước năm mười lăm tuổi, nguyên thân cảm thấy người anh cả này là tốt nhất, mỗi lần cô ấy có tâm sự gì đó, đều chỉ kể với Bạch Hồng Vận thôi.Cho dù Bạch Hồng Vận không có hứng thú với những tâm tư của cô gái nhỏ này thì cũng đều sẽ kiềm chế tính tình nghe hết.Nguyên thân rất cô đơn, cũng rất thiếu tình thân, vì thế cô ấy vẫn luôn tưởng rằng Bạch Hồng Vận này chẳng qua tính cách lạnh lùng một chút, hướng nội và ít nói một chút, nhưng thật ra trong lòng anh ta vẫn có người em gái là cô ấy.Thậm chí cô ấy thích Bạch Hồng Vận nhất trong số tất cả mọi người trong gia đình, có cái gì cũng sẽ để phần cho Bạch Hồng Vận một phần.Mãi cho đến một buổi tối năm mười sáu tuổi kia, nửa đêm cô ấy tỉnh giấc đi vệ sinh, thì nhìn thấy Bạch Hồng Vận quỳ một gối xuống trước sô pha dịu dàng dỗ dành Bạch Bảo Châu.Mãi cho đến lúc đó, nguyên thân mới hiểu ra, có vài người không phải do tính tình lạnh lùng, cũng không phải ít nói, chẳng qua là do bản thân cô ấy không đáng để người ta nhiệt tình mà thôi.Ngu Thanh Nhàn thản nhiên rời mắt khỏi khuôn mặt của Bạch Hồng Vận.Trước khi Bạch Thư Đình kịp tức giận, Ngu Thanh Nhàn đi về phòng của cô. Cả gia đình này đều là rác rưởi cả, nếu không phải vì kế hoạch ngày mai, Ngu Thanh Nhàn căn bản không muốn ở trong căn nhà này thêm một phút đồng hồ nào nữa.Từ khi xảy ra chuyện đến nay nguyên thân chưa được an giấc một đêm nào cả, có thể đã mệt mỏi không thể chịu được nữa rồi.Sau khi Ngu Thanh Nhàn khóa trái cửa lại thì lên giường ngủ luôn, một đêm an giấc, ngủ thẳng một mạch đến mười giờ sáng hôm sau mới dậy.Cô thức dậy rồi chậm rãi rửa mặt, bỏ hết những giấy tờ quan trọng của nguyên thân vào trong không gian, sau đó đến phòng bếp dạo một vòng.Ở phòng bếp, đừng nói là bữa sáng, đến ngay cả cơm thừa cũng không có, mà ngăn tủ đặt mì, tương, dấm, dầu, muối nay cũng đã bị khóa lại.Đây chính là thủ đoạn mà Lâm Mẫn quen dùng để thao túng nguyên thân, cô cười lạnh rồi rời khỏi phòng bếp.Bây giờ đang là giữa mùa hè, mới mười giờ thôi mà thời tiết đã vô cùng nóng nực, không hiểu sao mọi người có thể hoạt động ở ngoài trời cho được.Ngu Thanh Nhàn lắc lư đi đến quán bán đồ ăn sáng bên cạnh nhà máy để mua một phần đậu phụ ngọt, sau khi ăn xong thì đi vào xưởng.
Bạch Hồng Huy không giống với Bạch Hồng Vận, anh ta học hết cấp hai rồi nghỉ học, sau đó thì dựa vào quan hệ với Bạch Thư Đình để vào xưởng gốm sứ làm việc.
Bây giờ anh ta chỉ là một công nhân bình thường, sở dĩ bây giờ anh ta được mọi người tâng bốc nhiều như thế, là do nể mặt cha anh ta là phó xưởng trưởng mà thôi."
Ngoại trừ thân phận này ra, ai còn muốn tâng bốc anh ta nữa?
Bạch Hồng Huy nhìn Ngu Thanh Nhàn với ánh mắt bốc lửa, còn Bạch Hồng Vận ngồi bên cạnh anh ta cũng đặt đôi đũa trong tay xuống.
Tính cách của Bạch Hồng Vận tốt hơn Bạch Hồng Huy một chút, ít nhất anh ta vẫn giữ thể diện bên ngoài.
Cho anh ta có thiên vị Bạch Bảo Châu như thế nào đi nữa, thì ngoài mặt anh ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng cả, thái độ ngoài mặt của anh ta đối với nguyên thân và Bạch Bảo Châu cũng không khác nhau lắm.
Trước năm mười lăm tuổi, nguyên thân cảm thấy người anh cả này là tốt nhất, mỗi lần cô ấy có tâm sự gì đó, đều chỉ kể với Bạch Hồng Vận thôi.
Cho dù Bạch Hồng Vận không có hứng thú với những tâm tư của cô gái nhỏ này thì cũng đều sẽ kiềm chế tính tình nghe hết.
Nguyên thân rất cô đơn, cũng rất thiếu tình thân, vì thế cô ấy vẫn luôn tưởng rằng Bạch Hồng Vận này chẳng qua tính cách lạnh lùng một chút, hướng nội và ít nói một chút, nhưng thật ra trong lòng anh ta vẫn có người em gái là cô ấy.
Thậm chí cô ấy thích Bạch Hồng Vận nhất trong số tất cả mọi người trong gia đình, có cái gì cũng sẽ để phần cho Bạch Hồng Vận một phần.
Mãi cho đến một buổi tối năm mười sáu tuổi kia, nửa đêm cô ấy tỉnh giấc đi vệ sinh, thì nhìn thấy Bạch Hồng Vận quỳ một gối xuống trước sô pha dịu dàng dỗ dành Bạch Bảo Châu.
Mãi cho đến lúc đó, nguyên thân mới hiểu ra, có vài người không phải do tính tình lạnh lùng, cũng không phải ít nói, chẳng qua là do bản thân cô ấy không đáng để người ta nhiệt tình mà thôi.
Ngu Thanh Nhàn thản nhiên rời mắt khỏi khuôn mặt của Bạch Hồng Vận.
Trước khi Bạch Thư Đình kịp tức giận, Ngu Thanh Nhàn đi về phòng của cô. Cả gia đình này đều là rác rưởi cả, nếu không phải vì kế hoạch ngày mai, Ngu Thanh Nhàn căn bản không muốn ở trong căn nhà này thêm một phút đồng hồ nào nữa.
Từ khi xảy ra chuyện đến nay nguyên thân chưa được an giấc một đêm nào cả, có thể đã mệt mỏi không thể chịu được nữa rồi.
Sau khi Ngu Thanh Nhàn khóa trái cửa lại thì lên giường ngủ luôn, một đêm an giấc, ngủ thẳng một mạch đến mười giờ sáng hôm sau mới dậy.
Cô thức dậy rồi chậm rãi rửa mặt, bỏ hết những giấy tờ quan trọng của nguyên thân vào trong không gian, sau đó đến phòng bếp dạo một vòng.
Ở phòng bếp, đừng nói là bữa sáng, đến ngay cả cơm thừa cũng không có, mà ngăn tủ đặt mì, tương, dấm, dầu, muối nay cũng đã bị khóa lại.
Đây chính là thủ đoạn mà Lâm Mẫn quen dùng để thao túng nguyên thân, cô cười lạnh rồi rời khỏi phòng bếp.
Bây giờ đang là giữa mùa hè, mới mười giờ thôi mà thời tiết đã vô cùng nóng nực, không hiểu sao mọi người có thể hoạt động ở ngoài trời cho được.
Ngu Thanh Nhàn lắc lư đi đến quán bán đồ ăn sáng bên cạnh nhà máy để mua một phần đậu phụ ngọt, sau khi ăn xong thì đi vào xưởng.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bạch Hồng Huy không giống với Bạch Hồng Vận, anh ta học hết cấp hai rồi nghỉ học, sau đó thì dựa vào quan hệ với Bạch Thư Đình để vào xưởng gốm sứ làm việc.Bây giờ anh ta chỉ là một công nhân bình thường, sở dĩ bây giờ anh ta được mọi người tâng bốc nhiều như thế, là do nể mặt cha anh ta là phó xưởng trưởng mà thôi."Ngoại trừ thân phận này ra, ai còn muốn tâng bốc anh ta nữa?Bạch Hồng Huy nhìn Ngu Thanh Nhàn với ánh mắt bốc lửa, còn Bạch Hồng Vận ngồi bên cạnh anh ta cũng đặt đôi đũa trong tay xuống.Tính cách của Bạch Hồng Vận tốt hơn Bạch Hồng Huy một chút, ít nhất anh ta vẫn giữ thể diện bên ngoài.Cho anh ta có thiên vị Bạch Bảo Châu như thế nào đi nữa, thì ngoài mặt anh ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng cả, thái độ ngoài mặt của anh ta đối với nguyên thân và Bạch Bảo Châu cũng không khác nhau lắm.Trước năm mười lăm tuổi, nguyên thân cảm thấy người anh cả này là tốt nhất, mỗi lần cô ấy có tâm sự gì đó, đều chỉ kể với Bạch Hồng Vận thôi.Cho dù Bạch Hồng Vận không có hứng thú với những tâm tư của cô gái nhỏ này thì cũng đều sẽ kiềm chế tính tình nghe hết.Nguyên thân rất cô đơn, cũng rất thiếu tình thân, vì thế cô ấy vẫn luôn tưởng rằng Bạch Hồng Vận này chẳng qua tính cách lạnh lùng một chút, hướng nội và ít nói một chút, nhưng thật ra trong lòng anh ta vẫn có người em gái là cô ấy.Thậm chí cô ấy thích Bạch Hồng Vận nhất trong số tất cả mọi người trong gia đình, có cái gì cũng sẽ để phần cho Bạch Hồng Vận một phần.Mãi cho đến một buổi tối năm mười sáu tuổi kia, nửa đêm cô ấy tỉnh giấc đi vệ sinh, thì nhìn thấy Bạch Hồng Vận quỳ một gối xuống trước sô pha dịu dàng dỗ dành Bạch Bảo Châu.Mãi cho đến lúc đó, nguyên thân mới hiểu ra, có vài người không phải do tính tình lạnh lùng, cũng không phải ít nói, chẳng qua là do bản thân cô ấy không đáng để người ta nhiệt tình mà thôi.Ngu Thanh Nhàn thản nhiên rời mắt khỏi khuôn mặt của Bạch Hồng Vận.Trước khi Bạch Thư Đình kịp tức giận, Ngu Thanh Nhàn đi về phòng của cô. Cả gia đình này đều là rác rưởi cả, nếu không phải vì kế hoạch ngày mai, Ngu Thanh Nhàn căn bản không muốn ở trong căn nhà này thêm một phút đồng hồ nào nữa.Từ khi xảy ra chuyện đến nay nguyên thân chưa được an giấc một đêm nào cả, có thể đã mệt mỏi không thể chịu được nữa rồi.Sau khi Ngu Thanh Nhàn khóa trái cửa lại thì lên giường ngủ luôn, một đêm an giấc, ngủ thẳng một mạch đến mười giờ sáng hôm sau mới dậy.Cô thức dậy rồi chậm rãi rửa mặt, bỏ hết những giấy tờ quan trọng của nguyên thân vào trong không gian, sau đó đến phòng bếp dạo một vòng.Ở phòng bếp, đừng nói là bữa sáng, đến ngay cả cơm thừa cũng không có, mà ngăn tủ đặt mì, tương, dấm, dầu, muối nay cũng đã bị khóa lại.Đây chính là thủ đoạn mà Lâm Mẫn quen dùng để thao túng nguyên thân, cô cười lạnh rồi rời khỏi phòng bếp.Bây giờ đang là giữa mùa hè, mới mười giờ thôi mà thời tiết đã vô cùng nóng nực, không hiểu sao mọi người có thể hoạt động ở ngoài trời cho được.Ngu Thanh Nhàn lắc lư đi đến quán bán đồ ăn sáng bên cạnh nhà máy để mua một phần đậu phụ ngọt, sau khi ăn xong thì đi vào xưởng.