*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 776: Chương 776
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ông ta ừ một tiếng, nói với Vương Quỳnh Phương: "Bà xử lý việc này nhanh đi, càng nhanh càng tốt, không thể mặc kệ cho nhà họ Bạch bọn họ bắt nạt Ái Dân nhà chúng ta ra nông nỗi này được.""Ông cứ yên tâm."Triệu Chấn Đức nói xong thì lại về phòng ngủ tiếp, còn Vương Quỳnh Phương vừa trấn an vừa dỗ dành Triệu Ái Dân, mãi đến hơn một giờ sau mới quay về ngủ.Bà ta nằm trên giường, nhớ đến khuôn mặt của Bạch Thanh Nhàn, lại nghĩ đến chuyện cô gả vào nhà họ Bạch sẽ ngủ với chồng của bà ta, trong lòng bà ta nổi lên một ngọn lửa giận, cho dù nuốt thế nào cũng không trôi.Triệu Chấn Đức nằm bên cạnh bà ta ngáy khò khò. Vương Quỳnh Phương lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm mới ngủ được.Bà ta lại mơ thấy cái năm mà Triệu Ái Dân mười sáu tuổi, Triệu Ái Dân đi vệ sinh mà không đóng cửa, bà ta thì đang buồn đi vệ sinh, vội vội vàng vàng chạy về nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra, bà ta đã nhìn thấy "em trai" của thằng con trai khỏe mạnh của bà ta, còn chưa to bằng ngón tay cái của bà ta nữa.Vương Quỳnh Phương đột nhiên mở mắt ra, ngoài trời đã tờ mờ sáng, bà ta cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn, đồng hồ vừa chỉ sáu giờ, Vương Quỳnh Phương vội vàng thức dậy đi nấu đồ ăn sáng.Triệu Chấn Đức rất chú trọng bữa sáng, nếu mỗi sáng mà ông ta không được ăn sáng đúng giờ thì ông ta sẽ tức giận.Vo gạo xong rồi bắc lên bếp, Vương Quỳnh Phương nhìn bếp lò mà ngẩn người.Từ sau khi xác định chuyện con trai mình bị yếu sinh lý, hai vợ chồng bọn họ đã dẫn Triệu Ái Dân đến rất nhiều bệnh viện, tìm rất nhiều bác sĩ, cũng đã uống không ít thuốc, thử qua không ít các phương thuốc cổ truyền, tiêu tốn rất nhiều tiền nhưng không đổi lại chút hiệu quả nào cả.Sau này, họ tìm được một bác sĩ nam vừa được sửa lại án sai, được thả từ chuồng bò về, sau khi khám cho Triệu Ái Dân xong, anh ta nói với bọn họ, cả đời này Triệu Ái Dân cũng chỉ có thể thế này thôi, không phát triển thêm được chút nào nữa đâu.Từ chỗ của bác sĩ kia về, Triệu Ái Đức đánh bà ta một trận, nói tất cả đều là lỗi của bà ta, nói bà ta không phải đang sinh con, mà bà ta sinh ra một phế vật.Vương Quỳnh Phương không dám phản kháng, con trai là chỗ dựa của bà ta, mà bây giờ chỗ dựa này bị đổ rồi, Triệu Chấn Đức vẫn chưa già, bà ta sợ bà ta chọc tức Triệu Chấn Đức rồi, Triệu Chấn Đức sẽ ra ngoài tìm một người phụ nữ khác có thể sinh con trai cho ông ta.Đoạn thời gian đó là khoảng thời gian mệt mỏi nhất của Vương Quỳnh Phương từ khi bà ta gả cho Triệu Chấn Đức đến nay. Bà ta không những phải an ủi Triệu Ái Dân mà còn phải dỗ dành Triệu Chấn Đức.Mà Triệu Chấn Đức lại càng được đà lấn tới, chỉ có một chút chuyện không thuận ý ông ta thôi là ông ta sẽ lập tức đánh bà ta một trận, Triệu Ái Dân cũng không còn là đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất nữa.Khi đó, Triệu Ái Dân chỉ cần nói sai một câu thôi là sẽ bị Triệu Chấn Đức tát.Cuộc sống của hai mẹ con bà ta vô cùng gian khổ, nửa năm sau đó, Triệu Chấn Đức nhắc tới chuyện ly hôn với bà ta.Bà ta đau khổ cầu xin, cuối cùng Triệu Chấn Đức nói, ông ta sẽ để cho Triệu Ái Dân cưới một người vợ về nhà.
Ông ta ừ một tiếng, nói với Vương Quỳnh Phương: "Bà xử lý việc này nhanh đi, càng nhanh càng tốt, không thể mặc kệ cho nhà họ Bạch bọn họ bắt nạt Ái Dân nhà chúng ta ra nông nỗi này được."
"Ông cứ yên tâm."
Triệu Chấn Đức nói xong thì lại về phòng ngủ tiếp, còn Vương Quỳnh Phương vừa trấn an vừa dỗ dành Triệu Ái Dân, mãi đến hơn một giờ sau mới quay về ngủ.
Bà ta nằm trên giường, nhớ đến khuôn mặt của Bạch Thanh Nhàn, lại nghĩ đến chuyện cô gả vào nhà họ Bạch sẽ ngủ với chồng của bà ta, trong lòng bà ta nổi lên một ngọn lửa giận, cho dù nuốt thế nào cũng không trôi.
Triệu Chấn Đức nằm bên cạnh bà ta ngáy khò khò. Vương Quỳnh Phương lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm mới ngủ được.
Bà ta lại mơ thấy cái năm mà Triệu Ái Dân mười sáu tuổi, Triệu Ái Dân đi vệ sinh mà không đóng cửa, bà ta thì đang buồn đi vệ sinh, vội vội vàng vàng chạy về nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra, bà ta đã nhìn thấy "em trai" của thằng con trai khỏe mạnh của bà ta, còn chưa to bằng ngón tay cái của bà ta nữa.
Vương Quỳnh Phương đột nhiên mở mắt ra, ngoài trời đã tờ mờ sáng, bà ta cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn, đồng hồ vừa chỉ sáu giờ, Vương Quỳnh Phương vội vàng thức dậy đi nấu đồ ăn sáng.
Triệu Chấn Đức rất chú trọng bữa sáng, nếu mỗi sáng mà ông ta không được ăn sáng đúng giờ thì ông ta sẽ tức giận.
Vo gạo xong rồi bắc lên bếp, Vương Quỳnh Phương nhìn bếp lò mà ngẩn người.
Từ sau khi xác định chuyện con trai mình bị yếu sinh lý, hai vợ chồng bọn họ đã dẫn Triệu Ái Dân đến rất nhiều bệnh viện, tìm rất nhiều bác sĩ, cũng đã uống không ít thuốc, thử qua không ít các phương thuốc cổ truyền, tiêu tốn rất nhiều tiền nhưng không đổi lại chút hiệu quả nào cả.
Sau này, họ tìm được một bác sĩ nam vừa được sửa lại án sai, được thả từ chuồng bò về, sau khi khám cho Triệu Ái Dân xong, anh ta nói với bọn họ, cả đời này Triệu Ái Dân cũng chỉ có thể thế này thôi, không phát triển thêm được chút nào nữa đâu.
Từ chỗ của bác sĩ kia về, Triệu Ái Đức đánh bà ta một trận, nói tất cả đều là lỗi của bà ta, nói bà ta không phải đang sinh con, mà bà ta sinh ra một phế vật.
Vương Quỳnh Phương không dám phản kháng, con trai là chỗ dựa của bà ta, mà bây giờ chỗ dựa này bị đổ rồi, Triệu Chấn Đức vẫn chưa già, bà ta sợ bà ta chọc tức Triệu Chấn Đức rồi, Triệu Chấn Đức sẽ ra ngoài tìm một người phụ nữ khác có thể sinh con trai cho ông ta.
Đoạn thời gian đó là khoảng thời gian mệt mỏi nhất của Vương Quỳnh Phương từ khi bà ta gả cho Triệu Chấn Đức đến nay. Bà ta không những phải an ủi Triệu Ái Dân mà còn phải dỗ dành Triệu Chấn Đức.
Mà Triệu Chấn Đức lại càng được đà lấn tới, chỉ có một chút chuyện không thuận ý ông ta thôi là ông ta sẽ lập tức đánh bà ta một trận, Triệu Ái Dân cũng không còn là đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất nữa.
Khi đó, Triệu Ái Dân chỉ cần nói sai một câu thôi là sẽ bị Triệu Chấn Đức tát.
Cuộc sống của hai mẹ con bà ta vô cùng gian khổ, nửa năm sau đó, Triệu Chấn Đức nhắc tới chuyện ly hôn với bà ta.
Bà ta đau khổ cầu xin, cuối cùng Triệu Chấn Đức nói, ông ta sẽ để cho Triệu Ái Dân cưới một người vợ về nhà.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ông ta ừ một tiếng, nói với Vương Quỳnh Phương: "Bà xử lý việc này nhanh đi, càng nhanh càng tốt, không thể mặc kệ cho nhà họ Bạch bọn họ bắt nạt Ái Dân nhà chúng ta ra nông nỗi này được.""Ông cứ yên tâm."Triệu Chấn Đức nói xong thì lại về phòng ngủ tiếp, còn Vương Quỳnh Phương vừa trấn an vừa dỗ dành Triệu Ái Dân, mãi đến hơn một giờ sau mới quay về ngủ.Bà ta nằm trên giường, nhớ đến khuôn mặt của Bạch Thanh Nhàn, lại nghĩ đến chuyện cô gả vào nhà họ Bạch sẽ ngủ với chồng của bà ta, trong lòng bà ta nổi lên một ngọn lửa giận, cho dù nuốt thế nào cũng không trôi.Triệu Chấn Đức nằm bên cạnh bà ta ngáy khò khò. Vương Quỳnh Phương lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm mới ngủ được.Bà ta lại mơ thấy cái năm mà Triệu Ái Dân mười sáu tuổi, Triệu Ái Dân đi vệ sinh mà không đóng cửa, bà ta thì đang buồn đi vệ sinh, vội vội vàng vàng chạy về nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra, bà ta đã nhìn thấy "em trai" của thằng con trai khỏe mạnh của bà ta, còn chưa to bằng ngón tay cái của bà ta nữa.Vương Quỳnh Phương đột nhiên mở mắt ra, ngoài trời đã tờ mờ sáng, bà ta cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn, đồng hồ vừa chỉ sáu giờ, Vương Quỳnh Phương vội vàng thức dậy đi nấu đồ ăn sáng.Triệu Chấn Đức rất chú trọng bữa sáng, nếu mỗi sáng mà ông ta không được ăn sáng đúng giờ thì ông ta sẽ tức giận.Vo gạo xong rồi bắc lên bếp, Vương Quỳnh Phương nhìn bếp lò mà ngẩn người.Từ sau khi xác định chuyện con trai mình bị yếu sinh lý, hai vợ chồng bọn họ đã dẫn Triệu Ái Dân đến rất nhiều bệnh viện, tìm rất nhiều bác sĩ, cũng đã uống không ít thuốc, thử qua không ít các phương thuốc cổ truyền, tiêu tốn rất nhiều tiền nhưng không đổi lại chút hiệu quả nào cả.Sau này, họ tìm được một bác sĩ nam vừa được sửa lại án sai, được thả từ chuồng bò về, sau khi khám cho Triệu Ái Dân xong, anh ta nói với bọn họ, cả đời này Triệu Ái Dân cũng chỉ có thể thế này thôi, không phát triển thêm được chút nào nữa đâu.Từ chỗ của bác sĩ kia về, Triệu Ái Đức đánh bà ta một trận, nói tất cả đều là lỗi của bà ta, nói bà ta không phải đang sinh con, mà bà ta sinh ra một phế vật.Vương Quỳnh Phương không dám phản kháng, con trai là chỗ dựa của bà ta, mà bây giờ chỗ dựa này bị đổ rồi, Triệu Chấn Đức vẫn chưa già, bà ta sợ bà ta chọc tức Triệu Chấn Đức rồi, Triệu Chấn Đức sẽ ra ngoài tìm một người phụ nữ khác có thể sinh con trai cho ông ta.Đoạn thời gian đó là khoảng thời gian mệt mỏi nhất của Vương Quỳnh Phương từ khi bà ta gả cho Triệu Chấn Đức đến nay. Bà ta không những phải an ủi Triệu Ái Dân mà còn phải dỗ dành Triệu Chấn Đức.Mà Triệu Chấn Đức lại càng được đà lấn tới, chỉ có một chút chuyện không thuận ý ông ta thôi là ông ta sẽ lập tức đánh bà ta một trận, Triệu Ái Dân cũng không còn là đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất nữa.Khi đó, Triệu Ái Dân chỉ cần nói sai một câu thôi là sẽ bị Triệu Chấn Đức tát.Cuộc sống của hai mẹ con bà ta vô cùng gian khổ, nửa năm sau đó, Triệu Chấn Đức nhắc tới chuyện ly hôn với bà ta.Bà ta đau khổ cầu xin, cuối cùng Triệu Chấn Đức nói, ông ta sẽ để cho Triệu Ái Dân cưới một người vợ về nhà.