Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 48: Đánh Rơi Trân Bảo (48)
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Hả? Vân Xu càng thêm khó hiểu. Cô chỉ thấy con gấu này đáng yêu và ngộ nghĩnh thôi mà, có lợi hại đến vậy sao? Cũng có thể nhìn ra được ư?Quý Thừa Tu vội vàng đánh gãy dòng suy nghĩ của Vân Xu, cười dịu dàng nói: “A Châu đang làm gì đấy? Muốn ăn gì cứ gọi điện thoại cho Trân Tu Các, bảo họ mang đến tận nhà, hoặc là gọi đầu bếp đến cũng được, tôi đã dặn dò giám đốc rồi. Xu Xu mà muốn ăn món mới nào thì cứ nói với họ nhé.”Vân Xu thích đồ ăn của Trân Tu Các, đúng là rất ngon. Nhưng Trì Châu vào bếp không phải vì thế.Hôm trước, cô và Trì Châu cùng xem một chương trình thực tế về ẩm thực. Khác với các chương trình khác, chương trình này mời những người nổi tiếng chưa từng vào bếp để nấu ăn theo thực đơn được giao.Các khách mời, cả nam lẫn nữ, đều lóng nga lóng ngóng khi nấu ăn. Người thì cho sai đường muối, người thì không gọt vỏ rau củ, người thì không biết dùng lò vi sóng… Cảnh tượng hỗn loạn khiến Vân Xu vừa xem vừa ngơ ngác. Cô cảm thấy họ không giống nấu ăn mà giống như đang đánh trận hơn. Thất bại càng thảm hại, tính giải trí càng cao.Xem được nửa chương trình, Vân Xu nhịn không được nhìn Trì Châu. Một người hoàn hảo như anh trai cô liệu có bao giờ luống cuống tay chân như các khách mời kia không? Từ khi xuất hiện trước mặt Vân Xu, Trì Châu luôn tỏ ra mạnh mẽ và hoàn hảo. Cô không thể tưởng tượng được cảnh anh lúng túng sẽ như thế nào.Nhận thấy ánh mắt tò mò của em gái, Trì Châu cảm thấy có dự cảm chẳng lành.“Anh trai, anh biết nấu ăn không?”Trong giây phút đó, Trì Châu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, nghiêm túc suy nghĩ xem có nên nói không biết hay không, liệu điều đó có làm ảnh hưởng đến hình tượng hoàn hảo của anh trong mắt Vân Xu hay không.Thế là, tổng tài Trì nghiêm nghị trả lời em gái: “Chưa nấu bao giờ, nhưng có thể thử học.”Sau đó là cảnh tượng vừa rồi. Tổng tài nghiêm túc đeo tạp dề em gái chọn, tay cầm nồi sạn, nghiên cứu thực đơn nấu ăn. Tủ lạnh thì chất đầy nguyên liệu mà thư ký của anh đã phải mua theo lệnh ông chủ. Anh quyết tâm phải giữ vững hình tượng người anh trai vĩ đại trong lòng Vân Xu.Quý Thừa Tu nhận thấy vẻ mặt vi diệu của Trì Châu, quyết định thông minh bỏ qua chủ đề này.“Xu Xu, anh có quà cho em này.” Quý Thừa Tu bước đến trước mặt Vân Xu, lấy ra một hộp quà. Hộp quà màu vàng kim sang trọng quý phái, được thắt nơ lụa màu trắng gạo tinh tế.Phòng quần áo của Vân Xu gần như đã chất đầy quà của Trì Châu và Quý Thừa Tu, nhưng hai người vẫn không ngừng tặng quà cho cô. Vân Xu từng từ chối nhận quà, cô cảm thấy người thân thiết không cần thiết phải tặng quà thường xuyên. Nhưng sau đó…“Em không thích anh mua quà cho em sao? Vậy lần sau anh bảo người mang đồ đến nhà, em cứ từ từ chọn, không cần phải tiết kiệm tiền cho anh. Đây vốn dĩ là những thứ em nên có, em mà không nhận, anh sẽ buồn lắm đấy.” (Trì Châu)“Xu Xu không nhận quà của anh, là ghét anh sao? Hay là quà của anh không hợp ý em? Không thích thì cứ nói với anh, lần sau anh mua cái khác.” (Quý Thừa Tu)Vân Xu: … Cuối cùng cô đành chấp nhận nhận quà.Nhưng lần này, Quý Thừa Tu lại muốn Vân Xu mở hộp quà ra ngay. Vân Xu hơi nghi hoặc nhưng không nghĩ nhiều. Đôi tay trắng nõn xinh đẹp của cô nhẹ nhàng kéo dải lụa, chiếc nơ bướm bung ra, hộp quà được mở ra.Bên trong là một chiếc vòng cổ vô cùng lộng lẫy. Viên ngọc bích trong suốt như nước được bao quanh bởi vô số viên kim cương nhỏ lấp lánh. Mỗi đường cong đều được chế tác tỉ mỉ, phản chiếu ánh sáng như mặt biển sâu tĩnh lặng. Đó là nghệ thuật điêu khắc đạt đến đỉnh cao, đẹp đến mức khó tin.
Hả? Vân Xu càng thêm khó hiểu. Cô chỉ thấy con gấu này đáng yêu và ngộ nghĩnh thôi mà, có lợi hại đến vậy sao? Cũng có thể nhìn ra được ư?
Quý Thừa Tu vội vàng đánh gãy dòng suy nghĩ của Vân Xu, cười dịu dàng nói: “A Châu đang làm gì đấy? Muốn ăn gì cứ gọi điện thoại cho Trân Tu Các, bảo họ mang đến tận nhà, hoặc là gọi đầu bếp đến cũng được, tôi đã dặn dò giám đốc rồi. Xu Xu mà muốn ăn món mới nào thì cứ nói với họ nhé.”
Vân Xu thích đồ ăn của Trân Tu Các, đúng là rất ngon. Nhưng Trì Châu vào bếp không phải vì thế.
Hôm trước, cô và Trì Châu cùng xem một chương trình thực tế về ẩm thực. Khác với các chương trình khác, chương trình này mời những người nổi tiếng chưa từng vào bếp để nấu ăn theo thực đơn được giao.
Các khách mời, cả nam lẫn nữ, đều lóng nga lóng ngóng khi nấu ăn. Người thì cho sai đường muối, người thì không gọt vỏ rau củ, người thì không biết dùng lò vi sóng… Cảnh tượng hỗn loạn khiến Vân Xu vừa xem vừa ngơ ngác. Cô cảm thấy họ không giống nấu ăn mà giống như đang đánh trận hơn. Thất bại càng thảm hại, tính giải trí càng cao.
Xem được nửa chương trình, Vân Xu nhịn không được nhìn Trì Châu. Một người hoàn hảo như anh trai cô liệu có bao giờ luống cuống tay chân như các khách mời kia không? Từ khi xuất hiện trước mặt Vân Xu, Trì Châu luôn tỏ ra mạnh mẽ và hoàn hảo. Cô không thể tưởng tượng được cảnh anh lúng túng sẽ như thế nào.
Nhận thấy ánh mắt tò mò của em gái, Trì Châu cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
“Anh trai, anh biết nấu ăn không?”
Trong giây phút đó, Trì Châu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, nghiêm túc suy nghĩ xem có nên nói không biết hay không, liệu điều đó có làm ảnh hưởng đến hình tượng hoàn hảo của anh trong mắt Vân Xu hay không.
Thế là, tổng tài Trì nghiêm nghị trả lời em gái: “Chưa nấu bao giờ, nhưng có thể thử học.”
Sau đó là cảnh tượng vừa rồi. Tổng tài nghiêm túc đeo tạp dề em gái chọn, tay cầm nồi sạn, nghiên cứu thực đơn nấu ăn. Tủ lạnh thì chất đầy nguyên liệu mà thư ký của anh đã phải mua theo lệnh ông chủ. Anh quyết tâm phải giữ vững hình tượng người anh trai vĩ đại trong lòng Vân Xu.
Quý Thừa Tu nhận thấy vẻ mặt vi diệu của Trì Châu, quyết định thông minh bỏ qua chủ đề này.
“Xu Xu, anh có quà cho em này.” Quý Thừa Tu bước đến trước mặt Vân Xu, lấy ra một hộp quà. Hộp quà màu vàng kim sang trọng quý phái, được thắt nơ lụa màu trắng gạo tinh tế.
Phòng quần áo của Vân Xu gần như đã chất đầy quà của Trì Châu và Quý Thừa Tu, nhưng hai người vẫn không ngừng tặng quà cho cô. Vân Xu từng từ chối nhận quà, cô cảm thấy người thân thiết không cần thiết phải tặng quà thường xuyên. Nhưng sau đó…
“Em không thích anh mua quà cho em sao? Vậy lần sau anh bảo người mang đồ đến nhà, em cứ từ từ chọn, không cần phải tiết kiệm tiền cho anh. Đây vốn dĩ là những thứ em nên có, em mà không nhận, anh sẽ buồn lắm đấy.” (Trì Châu)
“Xu Xu không nhận quà của anh, là ghét anh sao? Hay là quà của anh không hợp ý em? Không thích thì cứ nói với anh, lần sau anh mua cái khác.” (Quý Thừa Tu)
Vân Xu: … Cuối cùng cô đành chấp nhận nhận quà.
Nhưng lần này, Quý Thừa Tu lại muốn Vân Xu mở hộp quà ra ngay. Vân Xu hơi nghi hoặc nhưng không nghĩ nhiều. Đôi tay trắng nõn xinh đẹp của cô nhẹ nhàng kéo dải lụa, chiếc nơ bướm bung ra, hộp quà được mở ra.
Bên trong là một chiếc vòng cổ vô cùng lộng lẫy. Viên ngọc bích trong suốt như nước được bao quanh bởi vô số viên kim cương nhỏ lấp lánh. Mỗi đường cong đều được chế tác tỉ mỉ, phản chiếu ánh sáng như mặt biển sâu tĩnh lặng. Đó là nghệ thuật điêu khắc đạt đến đỉnh cao, đẹp đến mức khó tin.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Hả? Vân Xu càng thêm khó hiểu. Cô chỉ thấy con gấu này đáng yêu và ngộ nghĩnh thôi mà, có lợi hại đến vậy sao? Cũng có thể nhìn ra được ư?Quý Thừa Tu vội vàng đánh gãy dòng suy nghĩ của Vân Xu, cười dịu dàng nói: “A Châu đang làm gì đấy? Muốn ăn gì cứ gọi điện thoại cho Trân Tu Các, bảo họ mang đến tận nhà, hoặc là gọi đầu bếp đến cũng được, tôi đã dặn dò giám đốc rồi. Xu Xu mà muốn ăn món mới nào thì cứ nói với họ nhé.”Vân Xu thích đồ ăn của Trân Tu Các, đúng là rất ngon. Nhưng Trì Châu vào bếp không phải vì thế.Hôm trước, cô và Trì Châu cùng xem một chương trình thực tế về ẩm thực. Khác với các chương trình khác, chương trình này mời những người nổi tiếng chưa từng vào bếp để nấu ăn theo thực đơn được giao.Các khách mời, cả nam lẫn nữ, đều lóng nga lóng ngóng khi nấu ăn. Người thì cho sai đường muối, người thì không gọt vỏ rau củ, người thì không biết dùng lò vi sóng… Cảnh tượng hỗn loạn khiến Vân Xu vừa xem vừa ngơ ngác. Cô cảm thấy họ không giống nấu ăn mà giống như đang đánh trận hơn. Thất bại càng thảm hại, tính giải trí càng cao.Xem được nửa chương trình, Vân Xu nhịn không được nhìn Trì Châu. Một người hoàn hảo như anh trai cô liệu có bao giờ luống cuống tay chân như các khách mời kia không? Từ khi xuất hiện trước mặt Vân Xu, Trì Châu luôn tỏ ra mạnh mẽ và hoàn hảo. Cô không thể tưởng tượng được cảnh anh lúng túng sẽ như thế nào.Nhận thấy ánh mắt tò mò của em gái, Trì Châu cảm thấy có dự cảm chẳng lành.“Anh trai, anh biết nấu ăn không?”Trong giây phút đó, Trì Châu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, nghiêm túc suy nghĩ xem có nên nói không biết hay không, liệu điều đó có làm ảnh hưởng đến hình tượng hoàn hảo của anh trong mắt Vân Xu hay không.Thế là, tổng tài Trì nghiêm nghị trả lời em gái: “Chưa nấu bao giờ, nhưng có thể thử học.”Sau đó là cảnh tượng vừa rồi. Tổng tài nghiêm túc đeo tạp dề em gái chọn, tay cầm nồi sạn, nghiên cứu thực đơn nấu ăn. Tủ lạnh thì chất đầy nguyên liệu mà thư ký của anh đã phải mua theo lệnh ông chủ. Anh quyết tâm phải giữ vững hình tượng người anh trai vĩ đại trong lòng Vân Xu.Quý Thừa Tu nhận thấy vẻ mặt vi diệu của Trì Châu, quyết định thông minh bỏ qua chủ đề này.“Xu Xu, anh có quà cho em này.” Quý Thừa Tu bước đến trước mặt Vân Xu, lấy ra một hộp quà. Hộp quà màu vàng kim sang trọng quý phái, được thắt nơ lụa màu trắng gạo tinh tế.Phòng quần áo của Vân Xu gần như đã chất đầy quà của Trì Châu và Quý Thừa Tu, nhưng hai người vẫn không ngừng tặng quà cho cô. Vân Xu từng từ chối nhận quà, cô cảm thấy người thân thiết không cần thiết phải tặng quà thường xuyên. Nhưng sau đó…“Em không thích anh mua quà cho em sao? Vậy lần sau anh bảo người mang đồ đến nhà, em cứ từ từ chọn, không cần phải tiết kiệm tiền cho anh. Đây vốn dĩ là những thứ em nên có, em mà không nhận, anh sẽ buồn lắm đấy.” (Trì Châu)“Xu Xu không nhận quà của anh, là ghét anh sao? Hay là quà của anh không hợp ý em? Không thích thì cứ nói với anh, lần sau anh mua cái khác.” (Quý Thừa Tu)Vân Xu: … Cuối cùng cô đành chấp nhận nhận quà.Nhưng lần này, Quý Thừa Tu lại muốn Vân Xu mở hộp quà ra ngay. Vân Xu hơi nghi hoặc nhưng không nghĩ nhiều. Đôi tay trắng nõn xinh đẹp của cô nhẹ nhàng kéo dải lụa, chiếc nơ bướm bung ra, hộp quà được mở ra.Bên trong là một chiếc vòng cổ vô cùng lộng lẫy. Viên ngọc bích trong suốt như nước được bao quanh bởi vô số viên kim cương nhỏ lấp lánh. Mỗi đường cong đều được chế tác tỉ mỉ, phản chiếu ánh sáng như mặt biển sâu tĩnh lặng. Đó là nghệ thuật điêu khắc đạt đến đỉnh cao, đẹp đến mức khó tin.