Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 54: Đánh Rơi Trân Bảo (54)

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Anh chau mày. Tại sao anh trai lại yên tâm giao Vân Xu cho người khác? Bạn bè thì có thể tin tưởng đến đâu chứ? Đưa Vân Xu về nhà, để Trì gia chăm sóc cô mới là tốt nhất.Thôi được rồi, bây giờ điều quan trọng là phải nghĩ cách xuất hiện trước mặt Vân Xu một cách bình thường và tự nhiên nhất. Tốt nhất là phải thật soái khí khi ra mắt, sau đó nghiêm túc xin lỗi Vân Xu, cuối cùng là nói rõ mọi chuyện và đưa cô về nhà. Đó là kế hoạch của Trì Hiền.Vân Xu đi dạo một lúc, hít thở không khí trong lành, tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Cô nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ Trì Châu tan làm. Cũng vừa lúc để cô về nhà chuẩn bị.“Anh Quý, chúng ta về nhà thôi.” Vân Xu nói.Quý Thừa Tu đang cầm chiếc áo khoác mà Vân Xu vừa cởi ra vì thấy nóng. Anh vui vẻ cong môi cười. Câu nói của Vân Xu khiến anh vô cùng hài lòng. Có lẽ Vân Xu còn chưa nhận ra rằng cô đã vô thức xem anh và cô là "chúng ta".Khi hai người vừa bước đi được vài bước, một bóng người đột nhiên lao ra chặn đường họ.Vẻ mặt ôn hòa của Quý Thừa Tu lập tức trở nên sắc bén. Anh nhanh chóng kéo Vân Xu ra phía sau lưng để bảo vệ cô. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào người vừa xuất hiện, dáng vẻ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nếu người này có bất kỳ hành động gây rối nào, anh sẽ không chút do dự mà ra tay.Nhưng khi nhìn rõ mặt người kia, Quý Thừa Tu khựng lại. Vẻ hung hăng trên người anh tan biến, thay vào đó là một ánh mắt dò xét sâu xa. Lúc nãy, anh đã cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nhưng khi quay lại thì không thấy gì cả. Anh định đưa Vân Xu về nhà rồi sẽ đến chỗ bảo vệ xem lại camera giám sát. Nhưng không ngờ "kẻ theo dõi" lại tự động nhảy ra.Thì ra là em trai của Trì Châu. Cái tên công tử bột ăn chơi lêu lổng nhà họ Trì.Trì Hiền vẫn còn đang mải mê nghĩ về cách xuất hiện ấn tượng nhất trước mặt Vân Xu thì thấy cô và bạn của anh trai chuẩn bị rời đi. Anh sốt ruột. Không được, không thể để vuột mất cơ hội này! Mất công anh ngồi đây chờ đợi Vân Xu xuất hiện, bỏ lỡ lần này thì không biết đến bao giờ mới gặp lại được. Nhỡ đâu anh trai biết chuyện anh lén theo dõi Vân Xu, lại cấm anh bén mảng đến gần khu dân cư này thì sao?Mọi kế hoạch "lên sân khấu" hoàn hảo đều bị Trì Hiền ném ra khỏi đầu. Anh không kịp suy nghĩ, lao thẳng ra chặn đường hai người.Và rồi... Anh hoàn toàn cứng đờ.Trì Hiền hoàn toàn đứng hình. Bây giờ phải làm sao đây? Mình nên nói gì? Hàng loạt câu hỏi rối rắm hiện lên trong đầu anh. Giới thiệu thẳng luôn sao? Nói với Vân Xu rằng mình là anh trai cô ấy, liệu có quá đột ngột không?Vô số ý nghĩ hỗn loạn lấp đầy tâm trí Trì Hiền.Trong khi đó, Vân Xu vẫn được Quý Thừa Tu che chắn phía sau. Có người bảo vệ, cô không hề sợ hãi, ngược lại còn tò mò muốn biết người vừa xuất hiện là ai. Trì Châu đã nói rằng chỉ có vài người biết địa chỉ của họ.Vậy người này là ai? Đến tìm mình hay tìm Quý Thừa Tu?Quý Thừa Tu, người đang trong tư thế bảo vệ, dường như đã nhận ra thân phận của người vừa tới. Khí thế căng thẳng của anh dịu lại. Vân Xu không nén được tò mò, ló đầu ra nhìn xem người đó là ai. Cô nhìn thẳng vào mắt người vừa xuất hiện.Ừm, mình chắc chắn là chưa từng gặp người này.Tuy nhiên, gương mặt này có chút quen thuộc. Khi thấy cô, người đàn ông kia trở nên kích động, như thể sắp lao đến chỗ cô.Vân Xu ngơ ngác. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Thực ra mình có quen người này, chỉ là mình quên mất thôi?Trì Hiền nhìn vào đôi mắt trong veo, ngây thơ của em gái. Tim anh đập loạn xạ. Cô ấy nhận ra mình là anh trai sao?

Anh chau mày. Tại sao anh trai lại yên tâm giao Vân Xu cho người khác? Bạn bè thì có thể tin tưởng đến đâu chứ? Đưa Vân Xu về nhà, để Trì gia chăm sóc cô mới là tốt nhất.

Thôi được rồi, bây giờ điều quan trọng là phải nghĩ cách xuất hiện trước mặt Vân Xu một cách bình thường và tự nhiên nhất. Tốt nhất là phải thật soái khí khi ra mắt, sau đó nghiêm túc xin lỗi Vân Xu, cuối cùng là nói rõ mọi chuyện và đưa cô về nhà. Đó là kế hoạch của Trì Hiền.

Vân Xu đi dạo một lúc, hít thở không khí trong lành, tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Cô nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ Trì Châu tan làm. Cũng vừa lúc để cô về nhà chuẩn bị.

“Anh Quý, chúng ta về nhà thôi.” Vân Xu nói.

Quý Thừa Tu đang cầm chiếc áo khoác mà Vân Xu vừa cởi ra vì thấy nóng. Anh vui vẻ cong môi cười. Câu nói của Vân Xu khiến anh vô cùng hài lòng. Có lẽ Vân Xu còn chưa nhận ra rằng cô đã vô thức xem anh và cô là "chúng ta".

Khi hai người vừa bước đi được vài bước, một bóng người đột nhiên lao ra chặn đường họ.

Vẻ mặt ôn hòa của Quý Thừa Tu lập tức trở nên sắc bén. Anh nhanh chóng kéo Vân Xu ra phía sau lưng để bảo vệ cô. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào người vừa xuất hiện, dáng vẻ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nếu người này có bất kỳ hành động gây rối nào, anh sẽ không chút do dự mà ra tay.

Nhưng khi nhìn rõ mặt người kia, Quý Thừa Tu khựng lại. Vẻ hung hăng trên người anh tan biến, thay vào đó là một ánh mắt dò xét sâu xa. Lúc nãy, anh đã cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nhưng khi quay lại thì không thấy gì cả. Anh định đưa Vân Xu về nhà rồi sẽ đến chỗ bảo vệ xem lại camera giám sát. Nhưng không ngờ "kẻ theo dõi" lại tự động nhảy ra.

Thì ra là em trai của Trì Châu. Cái tên công tử bột ăn chơi lêu lổng nhà họ Trì.

Trì Hiền vẫn còn đang mải mê nghĩ về cách xuất hiện ấn tượng nhất trước mặt Vân Xu thì thấy cô và bạn của anh trai chuẩn bị rời đi. Anh sốt ruột. Không được, không thể để vuột mất cơ hội này! Mất công anh ngồi đây chờ đợi Vân Xu xuất hiện, bỏ lỡ lần này thì không biết đến bao giờ mới gặp lại được. Nhỡ đâu anh trai biết chuyện anh lén theo dõi Vân Xu, lại cấm anh bén mảng đến gần khu dân cư này thì sao?

Mọi kế hoạch "lên sân khấu" hoàn hảo đều bị Trì Hiền ném ra khỏi đầu. Anh không kịp suy nghĩ, lao thẳng ra chặn đường hai người.

Và rồi... Anh hoàn toàn cứng đờ.

Trì Hiền hoàn toàn đứng hình. Bây giờ phải làm sao đây? Mình nên nói gì? Hàng loạt câu hỏi rối rắm hiện lên trong đầu anh. Giới thiệu thẳng luôn sao? Nói với Vân Xu rằng mình là anh trai cô ấy, liệu có quá đột ngột không?

Vô số ý nghĩ hỗn loạn lấp đầy tâm trí Trì Hiền.

Trong khi đó, Vân Xu vẫn được Quý Thừa Tu che chắn phía sau. Có người bảo vệ, cô không hề sợ hãi, ngược lại còn tò mò muốn biết người vừa xuất hiện là ai. Trì Châu đã nói rằng chỉ có vài người biết địa chỉ của họ.

Vậy người này là ai? Đến tìm mình hay tìm Quý Thừa Tu?

Quý Thừa Tu, người đang trong tư thế bảo vệ, dường như đã nhận ra thân phận của người vừa tới. Khí thế căng thẳng của anh dịu lại. Vân Xu không nén được tò mò, ló đầu ra nhìn xem người đó là ai. Cô nhìn thẳng vào mắt người vừa xuất hiện.

Ừm, mình chắc chắn là chưa từng gặp người này.

Tuy nhiên, gương mặt này có chút quen thuộc. Khi thấy cô, người đàn ông kia trở nên kích động, như thể sắp lao đến chỗ cô.

Vân Xu ngơ ngác. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Thực ra mình có quen người này, chỉ là mình quên mất thôi?

Trì Hiền nhìn vào đôi mắt trong veo, ngây thơ của em gái. Tim anh đập loạn xạ. Cô ấy nhận ra mình là anh trai sao?

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Anh chau mày. Tại sao anh trai lại yên tâm giao Vân Xu cho người khác? Bạn bè thì có thể tin tưởng đến đâu chứ? Đưa Vân Xu về nhà, để Trì gia chăm sóc cô mới là tốt nhất.Thôi được rồi, bây giờ điều quan trọng là phải nghĩ cách xuất hiện trước mặt Vân Xu một cách bình thường và tự nhiên nhất. Tốt nhất là phải thật soái khí khi ra mắt, sau đó nghiêm túc xin lỗi Vân Xu, cuối cùng là nói rõ mọi chuyện và đưa cô về nhà. Đó là kế hoạch của Trì Hiền.Vân Xu đi dạo một lúc, hít thở không khí trong lành, tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Cô nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ Trì Châu tan làm. Cũng vừa lúc để cô về nhà chuẩn bị.“Anh Quý, chúng ta về nhà thôi.” Vân Xu nói.Quý Thừa Tu đang cầm chiếc áo khoác mà Vân Xu vừa cởi ra vì thấy nóng. Anh vui vẻ cong môi cười. Câu nói của Vân Xu khiến anh vô cùng hài lòng. Có lẽ Vân Xu còn chưa nhận ra rằng cô đã vô thức xem anh và cô là "chúng ta".Khi hai người vừa bước đi được vài bước, một bóng người đột nhiên lao ra chặn đường họ.Vẻ mặt ôn hòa của Quý Thừa Tu lập tức trở nên sắc bén. Anh nhanh chóng kéo Vân Xu ra phía sau lưng để bảo vệ cô. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào người vừa xuất hiện, dáng vẻ sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nếu người này có bất kỳ hành động gây rối nào, anh sẽ không chút do dự mà ra tay.Nhưng khi nhìn rõ mặt người kia, Quý Thừa Tu khựng lại. Vẻ hung hăng trên người anh tan biến, thay vào đó là một ánh mắt dò xét sâu xa. Lúc nãy, anh đã cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nhưng khi quay lại thì không thấy gì cả. Anh định đưa Vân Xu về nhà rồi sẽ đến chỗ bảo vệ xem lại camera giám sát. Nhưng không ngờ "kẻ theo dõi" lại tự động nhảy ra.Thì ra là em trai của Trì Châu. Cái tên công tử bột ăn chơi lêu lổng nhà họ Trì.Trì Hiền vẫn còn đang mải mê nghĩ về cách xuất hiện ấn tượng nhất trước mặt Vân Xu thì thấy cô và bạn của anh trai chuẩn bị rời đi. Anh sốt ruột. Không được, không thể để vuột mất cơ hội này! Mất công anh ngồi đây chờ đợi Vân Xu xuất hiện, bỏ lỡ lần này thì không biết đến bao giờ mới gặp lại được. Nhỡ đâu anh trai biết chuyện anh lén theo dõi Vân Xu, lại cấm anh bén mảng đến gần khu dân cư này thì sao?Mọi kế hoạch "lên sân khấu" hoàn hảo đều bị Trì Hiền ném ra khỏi đầu. Anh không kịp suy nghĩ, lao thẳng ra chặn đường hai người.Và rồi... Anh hoàn toàn cứng đờ.Trì Hiền hoàn toàn đứng hình. Bây giờ phải làm sao đây? Mình nên nói gì? Hàng loạt câu hỏi rối rắm hiện lên trong đầu anh. Giới thiệu thẳng luôn sao? Nói với Vân Xu rằng mình là anh trai cô ấy, liệu có quá đột ngột không?Vô số ý nghĩ hỗn loạn lấp đầy tâm trí Trì Hiền.Trong khi đó, Vân Xu vẫn được Quý Thừa Tu che chắn phía sau. Có người bảo vệ, cô không hề sợ hãi, ngược lại còn tò mò muốn biết người vừa xuất hiện là ai. Trì Châu đã nói rằng chỉ có vài người biết địa chỉ của họ.Vậy người này là ai? Đến tìm mình hay tìm Quý Thừa Tu?Quý Thừa Tu, người đang trong tư thế bảo vệ, dường như đã nhận ra thân phận của người vừa tới. Khí thế căng thẳng của anh dịu lại. Vân Xu không nén được tò mò, ló đầu ra nhìn xem người đó là ai. Cô nhìn thẳng vào mắt người vừa xuất hiện.Ừm, mình chắc chắn là chưa từng gặp người này.Tuy nhiên, gương mặt này có chút quen thuộc. Khi thấy cô, người đàn ông kia trở nên kích động, như thể sắp lao đến chỗ cô.Vân Xu ngơ ngác. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Thực ra mình có quen người này, chỉ là mình quên mất thôi?Trì Hiền nhìn vào đôi mắt trong veo, ngây thơ của em gái. Tim anh đập loạn xạ. Cô ấy nhận ra mình là anh trai sao?

Chương 54: Đánh Rơi Trân Bảo (54)