Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 56: Đánh Rơi Trân Bảo (56)

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… "Vân Xu, có phải em nghe nhầm không? Anh, anh là anh trai của em mà!"Vân Xu lắc đầu, vẻ mặt không hề thay đổi: "Tôi không nghe nhầm. Tôi vẫn nhớ rõ anh đã nói anh chỉ có một người em gái, nhưng không phải là tôi. Và tôi cũng chỉ có một người anh trai, không phải anh, mà là Trì Châu."Nghe em gái nói vậy, Trì Hiền cảm thấy tay chân run rẩy, không biết phải làm gì. Anh hận không thể quay ngược thời gian về cái ngày gọi điện thoại cho Vân Xu, để tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh. Sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với Vân Xu, người đã phải chịu bao khổ cực ở bên ngoài chứ?Cô ấy chắc đã rất đau lòng.Bây giờ, đến cả nhận anh cô ấy cũng không muốn."Không phải, không phải..." Giọng Trì Hiền nhỏ dần, mang theo sự hối hận và áy náy: "Anh không có ý muốn đối xử với em như vậy..."Quý Thừa Tu vốn đã rất khó chịu vì bị kẻ không mời mà đến làm gián đoạn thời gian riêng tư với Vân Xu. Giờ thấy dáng vẻ đáng thương của Trì Hiền, anh lại càng thấy buồn cười. Người nhà họ Trì đúng là... vô liêm sỉ hết chỗ nói.Ngay cả khi Quý Thừa Tu chỉ là bạn thân của Trì Châu và người theo đuổi Vân Xu, anh cũng thấy cách hành xử của nhà họ Trì thật bất công. Họ luôn muốn nuôi nấng đứa con ruột bên cạnh mình, nhưng người thực sự vô tội trong chuyện này chẳng phải là Vân Xu, người đã phải chịu bao đau khổ và mất mát hay sao?Trước đây, nhà họ Trì chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của Vân Xu, giờ lại bắt đầu hối hận và muốn đón cô về nhà. Quý Thừa Tu nghĩ mọi chuyện không thể dễ dàng và đẹp đẽ như họ mong muốn được.Vì vậy, Quý Thừa Tu đứng bên cạnh, nói với vẻ ngoài ôn hòa nhưng ẩn ý sâu xa: “Cậu đừng kích động quá. Chúng tôi đều hiểu là lúc đó cậu chỉ là quá tức giận với hành động của Trì Châu, nhất thời nóng nảy nên mới nói ra những lời khó nghe thôi mà.”Nghe câu này, Trì Hiền nghẹn lời. “Quá tức giận”, “cảm xúc kích động”... chẳng phải Quý Thừa Tu đang ám chỉ rằng những lời khó nghe mà Trì Hiền đã nói chính là ý nghĩ thật lòng của anh sao?Nhát d.a.o này đ.â.m trúng tim đen của Trì Hiền, khiến anh câm lặng, không biết nói gì hơn.“Tôi, tôi…” Trì Hiền bối rối, mặt đỏ bừng, không biết phải làm thế nào để Vân Xu thay đổi cái nhìn về mình. Giờ phút này, anh hận chính bản thân mình vụng về, ăn nói dở tệ.Vân Xu nghiêng đầu, mái tóc đen dài như thác nước khẽ đung đưa theo động tác nhỏ của cô, tôn lên làn da trắng như tuyết. Cô không hiểu vì sao Trì Hiền lại xuất hiện trước mặt mình.Trong suy nghĩ của Vân Xu, nếu đối phương đã từng thể hiện thái độ không chấp nhận cô là người nhà họ Trì, thì nhà họ Trì và cô chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.Vân Xu thực ra có thể hiểu được lựa chọn của nhà họ Trì. Họ đã yêu thương và gắn bó với Trì Tiêu Tiêu suốt 25 năm, đương nhiên cô, một người ngoài mới xuất hiện, không thể so sánh được.Trì Hiền ấp úng mãi, thấy hai người kia dần mất kiên nhẫn, anh quyết định bất chấp tất cả, nói thẳng: “Anh đến đây là để xin lỗi em, Vân Xu. Thực sự xin lỗi em. Lúc trước anh không nên đối xử với em như vậy, tất cả đều là lỗi của anh.”Trì Hiền, người luôn tự cao tự đại, giờ phút này lại lộ rõ vẻ hối hận trên mặt. Anh thậm chí không dám mong Vân Xu sẽ tha thứ cho mình.

"Vân Xu, có phải em nghe nhầm không? Anh, anh là anh trai của em mà!"

Vân Xu lắc đầu, vẻ mặt không hề thay đổi: "Tôi không nghe nhầm. Tôi vẫn nhớ rõ anh đã nói anh chỉ có một người em gái, nhưng không phải là tôi. Và tôi cũng chỉ có một người anh trai, không phải anh, mà là Trì Châu."

Nghe em gái nói vậy, Trì Hiền cảm thấy tay chân run rẩy, không biết phải làm gì. Anh hận không thể quay ngược thời gian về cái ngày gọi điện thoại cho Vân Xu, để tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh. Sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với Vân Xu, người đã phải chịu bao khổ cực ở bên ngoài chứ?

Cô ấy chắc đã rất đau lòng.

Bây giờ, đến cả nhận anh cô ấy cũng không muốn.

"Không phải, không phải..." Giọng Trì Hiền nhỏ dần, mang theo sự hối hận và áy náy: "Anh không có ý muốn đối xử với em như vậy..."

Quý Thừa Tu vốn đã rất khó chịu vì bị kẻ không mời mà đến làm gián đoạn thời gian riêng tư với Vân Xu. Giờ thấy dáng vẻ đáng thương của Trì Hiền, anh lại càng thấy buồn cười. Người nhà họ Trì đúng là... vô liêm sỉ hết chỗ nói.

Ngay cả khi Quý Thừa Tu chỉ là bạn thân của Trì Châu và người theo đuổi Vân Xu, anh cũng thấy cách hành xử của nhà họ Trì thật bất công. Họ luôn muốn nuôi nấng đứa con ruột bên cạnh mình, nhưng người thực sự vô tội trong chuyện này chẳng phải là Vân Xu, người đã phải chịu bao đau khổ và mất mát hay sao?

Trước đây, nhà họ Trì chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của Vân Xu, giờ lại bắt đầu hối hận và muốn đón cô về nhà. Quý Thừa Tu nghĩ mọi chuyện không thể dễ dàng và đẹp đẽ như họ mong muốn được.

Vì vậy, Quý Thừa Tu đứng bên cạnh, nói với vẻ ngoài ôn hòa nhưng ẩn ý sâu xa: “Cậu đừng kích động quá. Chúng tôi đều hiểu là lúc đó cậu chỉ là quá tức giận với hành động của Trì Châu, nhất thời nóng nảy nên mới nói ra những lời khó nghe thôi mà.”

Nghe câu này, Trì Hiền nghẹn lời. “Quá tức giận”, “cảm xúc kích động”... chẳng phải Quý Thừa Tu đang ám chỉ rằng những lời khó nghe mà Trì Hiền đã nói chính là ý nghĩ thật lòng của anh sao?

Nhát d.a.o này đ.â.m trúng tim đen của Trì Hiền, khiến anh câm lặng, không biết nói gì hơn.

“Tôi, tôi…” Trì Hiền bối rối, mặt đỏ bừng, không biết phải làm thế nào để Vân Xu thay đổi cái nhìn về mình. Giờ phút này, anh hận chính bản thân mình vụng về, ăn nói dở tệ.

Vân Xu nghiêng đầu, mái tóc đen dài như thác nước khẽ đung đưa theo động tác nhỏ của cô, tôn lên làn da trắng như tuyết. Cô không hiểu vì sao Trì Hiền lại xuất hiện trước mặt mình.

Trong suy nghĩ của Vân Xu, nếu đối phương đã từng thể hiện thái độ không chấp nhận cô là người nhà họ Trì, thì nhà họ Trì và cô chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.

Vân Xu thực ra có thể hiểu được lựa chọn của nhà họ Trì. Họ đã yêu thương và gắn bó với Trì Tiêu Tiêu suốt 25 năm, đương nhiên cô, một người ngoài mới xuất hiện, không thể so sánh được.

Trì Hiền ấp úng mãi, thấy hai người kia dần mất kiên nhẫn, anh quyết định bất chấp tất cả, nói thẳng: “Anh đến đây là để xin lỗi em, Vân Xu. Thực sự xin lỗi em. Lúc trước anh không nên đối xử với em như vậy, tất cả đều là lỗi của anh.”

Trì Hiền, người luôn tự cao tự đại, giờ phút này lại lộ rõ vẻ hối hận trên mặt. Anh thậm chí không dám mong Vân Xu sẽ tha thứ cho mình.

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… "Vân Xu, có phải em nghe nhầm không? Anh, anh là anh trai của em mà!"Vân Xu lắc đầu, vẻ mặt không hề thay đổi: "Tôi không nghe nhầm. Tôi vẫn nhớ rõ anh đã nói anh chỉ có một người em gái, nhưng không phải là tôi. Và tôi cũng chỉ có một người anh trai, không phải anh, mà là Trì Châu."Nghe em gái nói vậy, Trì Hiền cảm thấy tay chân run rẩy, không biết phải làm gì. Anh hận không thể quay ngược thời gian về cái ngày gọi điện thoại cho Vân Xu, để tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh. Sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với Vân Xu, người đã phải chịu bao khổ cực ở bên ngoài chứ?Cô ấy chắc đã rất đau lòng.Bây giờ, đến cả nhận anh cô ấy cũng không muốn."Không phải, không phải..." Giọng Trì Hiền nhỏ dần, mang theo sự hối hận và áy náy: "Anh không có ý muốn đối xử với em như vậy..."Quý Thừa Tu vốn đã rất khó chịu vì bị kẻ không mời mà đến làm gián đoạn thời gian riêng tư với Vân Xu. Giờ thấy dáng vẻ đáng thương của Trì Hiền, anh lại càng thấy buồn cười. Người nhà họ Trì đúng là... vô liêm sỉ hết chỗ nói.Ngay cả khi Quý Thừa Tu chỉ là bạn thân của Trì Châu và người theo đuổi Vân Xu, anh cũng thấy cách hành xử của nhà họ Trì thật bất công. Họ luôn muốn nuôi nấng đứa con ruột bên cạnh mình, nhưng người thực sự vô tội trong chuyện này chẳng phải là Vân Xu, người đã phải chịu bao đau khổ và mất mát hay sao?Trước đây, nhà họ Trì chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của Vân Xu, giờ lại bắt đầu hối hận và muốn đón cô về nhà. Quý Thừa Tu nghĩ mọi chuyện không thể dễ dàng và đẹp đẽ như họ mong muốn được.Vì vậy, Quý Thừa Tu đứng bên cạnh, nói với vẻ ngoài ôn hòa nhưng ẩn ý sâu xa: “Cậu đừng kích động quá. Chúng tôi đều hiểu là lúc đó cậu chỉ là quá tức giận với hành động của Trì Châu, nhất thời nóng nảy nên mới nói ra những lời khó nghe thôi mà.”Nghe câu này, Trì Hiền nghẹn lời. “Quá tức giận”, “cảm xúc kích động”... chẳng phải Quý Thừa Tu đang ám chỉ rằng những lời khó nghe mà Trì Hiền đã nói chính là ý nghĩ thật lòng của anh sao?Nhát d.a.o này đ.â.m trúng tim đen của Trì Hiền, khiến anh câm lặng, không biết nói gì hơn.“Tôi, tôi…” Trì Hiền bối rối, mặt đỏ bừng, không biết phải làm thế nào để Vân Xu thay đổi cái nhìn về mình. Giờ phút này, anh hận chính bản thân mình vụng về, ăn nói dở tệ.Vân Xu nghiêng đầu, mái tóc đen dài như thác nước khẽ đung đưa theo động tác nhỏ của cô, tôn lên làn da trắng như tuyết. Cô không hiểu vì sao Trì Hiền lại xuất hiện trước mặt mình.Trong suy nghĩ của Vân Xu, nếu đối phương đã từng thể hiện thái độ không chấp nhận cô là người nhà họ Trì, thì nhà họ Trì và cô chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.Vân Xu thực ra có thể hiểu được lựa chọn của nhà họ Trì. Họ đã yêu thương và gắn bó với Trì Tiêu Tiêu suốt 25 năm, đương nhiên cô, một người ngoài mới xuất hiện, không thể so sánh được.Trì Hiền ấp úng mãi, thấy hai người kia dần mất kiên nhẫn, anh quyết định bất chấp tất cả, nói thẳng: “Anh đến đây là để xin lỗi em, Vân Xu. Thực sự xin lỗi em. Lúc trước anh không nên đối xử với em như vậy, tất cả đều là lỗi của anh.”Trì Hiền, người luôn tự cao tự đại, giờ phút này lại lộ rõ vẻ hối hận trên mặt. Anh thậm chí không dám mong Vân Xu sẽ tha thứ cho mình.

Chương 56: Đánh Rơi Trân Bảo (56)