Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 62: Đánh Rơi Trân Bảo (62)

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nhân viên khu phố bước lên một bước, nói: “Cô La Ngọc Thu, xin cô phối hợp với công tác của chúng tôi.”Quá trình tiếp theo diễn ra như trong mơ. Bà ta bị hỏi han một vài câu hỏi. Người đàn ông cầm đầu thái độ hòa nhã, một người khác cầm bút không ngừng ghi chép, người còn lại thì im lặng ngồi một bên, ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người bà ta.Hỏi xong, ba người lạ mặt liếc nhìn nhau, dường như đã xác nhận được điều gì đó. Sau đó, La Ngọc Thu bị đưa lên xe, đến một nơi mà bà ta không bao giờ ngờ tới.Nhân viên công tác ngồi bên cạnh bà ta suốt đường đi. La Ngọc Thu không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng họ chuẩn bị đưa bà ta đến bệnh viện để xem vết thương trên người. Đến khi hoàn hồn lại, bà ta đã ở trong một căn phòng màu trắng toát.Bốn chiếc giường đơn giống hệt nhau được kê song song, cách nhau một khoảng. Căn phòng không lớn, có một cánh cửa và một cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ còn có song sắt bảo vệ, trông kiên cố hơn cửa sổ của những gia đình bình thường.Người phụ nữ ngơ ngác nhìn dòng chữ in trên chăn đệm: “Bệnh viện Tâm thần số 4 thành phố C”.Bà ta kinh hãi muốn bỏ chạy, một đám người mặc áo blouse trắng bước vào, đi sau cùng là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài ôn hòa, lịch lãm. Thái độ của mọi người xung quanh cho thấy người đàn ông này là người có vị trí cao nhất ở đây.Y tá trưởng nhận được ám hiệu, mở tập hồ sơ ra, nhìn người phụ nữ đang ngơ ngác trên giường, nói: “La Ngọc Thu, đúng không?”La Ngọc Thu vẫn còn đang hoảng loạn, mọi thứ trước mắt đều vượt quá khả năng lý giải của bà ta. Nghe thấy tên mình được gọi, bà ta theo bản năng ngẩng đầu lên.“Thưa bà La Ngọc Thu, bà đã được xác nhận mắc chứng rối loạn cuồng nộ nặng và rối loạn nhân cách ranh giới. Cần phải ở lại bệnh viện để điều trị. Hy vọng bà có thể tích cực phối hợp, để sớm ngày hồi phục.” Giọng nói của y tá trưởng lạnh băng.Cái gì cơ? Chứng rối loạn cuồng nộ? Bọn họ đang nói nhảm nhí gì vậy?La Ngọc Thu hoảng hốt lao về phía mọi người: “Mấy người chắc chắn là nhầm lẫn rồi! Tôi không bệnh! Tôi khỏe mạnh lắm! Thả tôi về nhà ngay!”Bà ta vừa đi được nửa đường đã bị hai hộ sĩ cao lớn chặn lại.“Kết quả chẩn đoán của bác sĩ sẽ không sai đâu. Xin bà hãy chấp nhận điều trị,” Giọng nói lạnh lùng của y tá trưởng lại vang lên.La Ngọc Thu căn bản không thể chống lại sức lực của hai hộ sĩ. Bà ta bị áp giải trở lại giường, mạnh mẽ trói chặt bằng dây đai. Trong miệng bà ta không ngừng kêu la rằng họ đã nhầm lẫn, nhưng những người xung quanh đều làm ngơ, không ai nghe thấy.Nhất định là có chỗ nào đó sai sót!Bỗng nhiên, La Ngọc Thu nhớ đến chồng mình. Như thể tìm được đáp án chính xác, bà ta vội vàng nói: “Người mắc chứng rối loạn cuồng nộ không phải tôi! Là chồng tôi! Hắn ta ngày nào cũng bạo hành tôi! Tôi chỉ là nạn nhân thôi! Mấy người nên bắt hắn ta nhốt vào đây mới đúng! Thả tôi ra! Để tôi về nhà!”

Nhân viên khu phố bước lên một bước, nói: “Cô La Ngọc Thu, xin cô phối hợp với công tác của chúng tôi.”

Quá trình tiếp theo diễn ra như trong mơ. Bà ta bị hỏi han một vài câu hỏi. Người đàn ông cầm đầu thái độ hòa nhã, một người khác cầm bút không ngừng ghi chép, người còn lại thì im lặng ngồi một bên, ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người bà ta.

Hỏi xong, ba người lạ mặt liếc nhìn nhau, dường như đã xác nhận được điều gì đó. Sau đó, La Ngọc Thu bị đưa lên xe, đến một nơi mà bà ta không bao giờ ngờ tới.

Nhân viên công tác ngồi bên cạnh bà ta suốt đường đi. La Ngọc Thu không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng họ chuẩn bị đưa bà ta đến bệnh viện để xem vết thương trên người. Đến khi hoàn hồn lại, bà ta đã ở trong một căn phòng màu trắng toát.

Bốn chiếc giường đơn giống hệt nhau được kê song song, cách nhau một khoảng. Căn phòng không lớn, có một cánh cửa và một cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ còn có song sắt bảo vệ, trông kiên cố hơn cửa sổ của những gia đình bình thường.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn dòng chữ in trên chăn đệm: “Bệnh viện Tâm thần số 4 thành phố C”.

Bà ta kinh hãi muốn bỏ chạy, một đám người mặc áo blouse trắng bước vào, đi sau cùng là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài ôn hòa, lịch lãm. Thái độ của mọi người xung quanh cho thấy người đàn ông này là người có vị trí cao nhất ở đây.

Y tá trưởng nhận được ám hiệu, mở tập hồ sơ ra, nhìn người phụ nữ đang ngơ ngác trên giường, nói: “La Ngọc Thu, đúng không?”

La Ngọc Thu vẫn còn đang hoảng loạn, mọi thứ trước mắt đều vượt quá khả năng lý giải của bà ta. Nghe thấy tên mình được gọi, bà ta theo bản năng ngẩng đầu lên.

“Thưa bà La Ngọc Thu, bà đã được xác nhận mắc chứng rối loạn cuồng nộ nặng và rối loạn nhân cách ranh giới. Cần phải ở lại bệnh viện để điều trị. Hy vọng bà có thể tích cực phối hợp, để sớm ngày hồi phục.” Giọng nói của y tá trưởng lạnh băng.

Cái gì cơ? Chứng rối loạn cuồng nộ? Bọn họ đang nói nhảm nhí gì vậy?

La Ngọc Thu hoảng hốt lao về phía mọi người: “Mấy người chắc chắn là nhầm lẫn rồi! Tôi không bệnh! Tôi khỏe mạnh lắm! Thả tôi về nhà ngay!”

Bà ta vừa đi được nửa đường đã bị hai hộ sĩ cao lớn chặn lại.

“Kết quả chẩn đoán của bác sĩ sẽ không sai đâu. Xin bà hãy chấp nhận điều trị,” Giọng nói lạnh lùng của y tá trưởng lại vang lên.

La Ngọc Thu căn bản không thể chống lại sức lực của hai hộ sĩ. Bà ta bị áp giải trở lại giường, mạnh mẽ trói chặt bằng dây đai. Trong miệng bà ta không ngừng kêu la rằng họ đã nhầm lẫn, nhưng những người xung quanh đều làm ngơ, không ai nghe thấy.

Nhất định là có chỗ nào đó sai sót!

Bỗng nhiên, La Ngọc Thu nhớ đến chồng mình. Như thể tìm được đáp án chính xác, bà ta vội vàng nói: “Người mắc chứng rối loạn cuồng nộ không phải tôi! Là chồng tôi! Hắn ta ngày nào cũng bạo hành tôi! Tôi chỉ là nạn nhân thôi! Mấy người nên bắt hắn ta nhốt vào đây mới đúng! Thả tôi ra! Để tôi về nhà!”

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nhân viên khu phố bước lên một bước, nói: “Cô La Ngọc Thu, xin cô phối hợp với công tác của chúng tôi.”Quá trình tiếp theo diễn ra như trong mơ. Bà ta bị hỏi han một vài câu hỏi. Người đàn ông cầm đầu thái độ hòa nhã, một người khác cầm bút không ngừng ghi chép, người còn lại thì im lặng ngồi một bên, ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người bà ta.Hỏi xong, ba người lạ mặt liếc nhìn nhau, dường như đã xác nhận được điều gì đó. Sau đó, La Ngọc Thu bị đưa lên xe, đến một nơi mà bà ta không bao giờ ngờ tới.Nhân viên công tác ngồi bên cạnh bà ta suốt đường đi. La Ngọc Thu không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng họ chuẩn bị đưa bà ta đến bệnh viện để xem vết thương trên người. Đến khi hoàn hồn lại, bà ta đã ở trong một căn phòng màu trắng toát.Bốn chiếc giường đơn giống hệt nhau được kê song song, cách nhau một khoảng. Căn phòng không lớn, có một cánh cửa và một cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ còn có song sắt bảo vệ, trông kiên cố hơn cửa sổ của những gia đình bình thường.Người phụ nữ ngơ ngác nhìn dòng chữ in trên chăn đệm: “Bệnh viện Tâm thần số 4 thành phố C”.Bà ta kinh hãi muốn bỏ chạy, một đám người mặc áo blouse trắng bước vào, đi sau cùng là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài ôn hòa, lịch lãm. Thái độ của mọi người xung quanh cho thấy người đàn ông này là người có vị trí cao nhất ở đây.Y tá trưởng nhận được ám hiệu, mở tập hồ sơ ra, nhìn người phụ nữ đang ngơ ngác trên giường, nói: “La Ngọc Thu, đúng không?”La Ngọc Thu vẫn còn đang hoảng loạn, mọi thứ trước mắt đều vượt quá khả năng lý giải của bà ta. Nghe thấy tên mình được gọi, bà ta theo bản năng ngẩng đầu lên.“Thưa bà La Ngọc Thu, bà đã được xác nhận mắc chứng rối loạn cuồng nộ nặng và rối loạn nhân cách ranh giới. Cần phải ở lại bệnh viện để điều trị. Hy vọng bà có thể tích cực phối hợp, để sớm ngày hồi phục.” Giọng nói của y tá trưởng lạnh băng.Cái gì cơ? Chứng rối loạn cuồng nộ? Bọn họ đang nói nhảm nhí gì vậy?La Ngọc Thu hoảng hốt lao về phía mọi người: “Mấy người chắc chắn là nhầm lẫn rồi! Tôi không bệnh! Tôi khỏe mạnh lắm! Thả tôi về nhà ngay!”Bà ta vừa đi được nửa đường đã bị hai hộ sĩ cao lớn chặn lại.“Kết quả chẩn đoán của bác sĩ sẽ không sai đâu. Xin bà hãy chấp nhận điều trị,” Giọng nói lạnh lùng của y tá trưởng lại vang lên.La Ngọc Thu căn bản không thể chống lại sức lực của hai hộ sĩ. Bà ta bị áp giải trở lại giường, mạnh mẽ trói chặt bằng dây đai. Trong miệng bà ta không ngừng kêu la rằng họ đã nhầm lẫn, nhưng những người xung quanh đều làm ngơ, không ai nghe thấy.Nhất định là có chỗ nào đó sai sót!Bỗng nhiên, La Ngọc Thu nhớ đến chồng mình. Như thể tìm được đáp án chính xác, bà ta vội vàng nói: “Người mắc chứng rối loạn cuồng nộ không phải tôi! Là chồng tôi! Hắn ta ngày nào cũng bạo hành tôi! Tôi chỉ là nạn nhân thôi! Mấy người nên bắt hắn ta nhốt vào đây mới đúng! Thả tôi ra! Để tôi về nhà!”

Chương 62: Đánh Rơi Trân Bảo (62)