Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 67: Đánh Rơi Trân Bảo (67)

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Cả cửa hàng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mọi người đều không khỏi nghĩ, một người đẹp như vậy, dù có khoác lên mình bao tải thì chắc chắn vẫn là người xinh đẹp nhất.Bà Quý là người *****ên hoàn hồn. Bà quay đầu nhìn sang, Quý Thừa Tu quả nhiên đã ngây người ra, mắt không chớp nhìn Vân Xu, tay vẫn cầm hờ cuốn tạp chí. Bà kín đáo lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc ngốc nghếch hiếm có của con trai.Đây đúng là kỷ niệm đáng quý, lát nữa phải cho con trai xem lại mới được.“Xu Xu mặc chiếc váy này đẹp thật đấy, Thừa Tu nhà ta nhìn mà ngẩn cả người ra kìa.” Bà Quý trêu chọc con trai.Quý Thừa Tu thản nhiên đáp lời, không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình: “Xu Xu lúc nào mà chẳng đẹp.”Lời nói chân thành đến mức như thể đang khẳng định một chân lý hiển nhiên như mặt trời mọc, mặt trăng lặn.Vân Xu khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt trắng như ngọc khẽ ửng hồng, trông như thể đang ngượng ngùng.Bà Quý cố gắng kìm nén nụ cười đang trực trào trên môi. Bà dường như đã thấy trước tương lai tươi đẹp khi Vân Xu trở thành con dâu của mình. Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể dọa người ta chạy mất, đến lúc đó thì khóc cũng không kịp.Sau khi thử chiếc váy *****ên, bà Quý lại liên tục đưa Vân Xu thử hết bộ này đến bộ khác. Tất cả đều không ngoại lệ, đều được bà hốt sạch. Thậm chí có những bộ còn chưa kịp thử, chỉ cần bà thấy đẹp mắt là cũng mua luôn, còn dặn người của cửa hàng mang đến tận nhà.Khi tiễn khách ra về, quản lý cửa hàng cười tươi rói, không ngậm miệng lại được. Doanh thu hôm nay còn cao hơn cả ba tháng trước cộng lại. Cô đã thấy phần trăm hoa hồng đang vẫy gọi mình rồi.Điều duy nhất cô tiếc nuối là yêu cầu chụp ảnh chung với tiểu thư Vân Xu xinh đẹp kia đã bị từ chối.Mấy nhân viên cửa hàng đứng phía sau cũng thở dài tiếc nuối. Không biết còn có cơ hội gặp lại đại mỹ nhân như vậy nữa không.Mua xong quần áo, bà Quý lại muốn mua thêm trang sức cho Vân Xu. Bà trực tiếp bảo tài xế lái xe đến trung tâm thương mại trang sức lớn nhất thành phố.Thật tình cờ, đoàn người lại chạm mặt một người không ngờ tới ở trung tâm thương mại.Bà Trì và Trì Tiêu Tiêu.Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Quý Thừa Tu thầm nghĩ.Bà Trì đang cầm một chiếc vòng tay bạch ngọc, chuẩn bị tự tay đeo lên cho Trì Tiêu Tiêu. Nhưng khi bà ấy vô tình liếc mắt thấy Vân Xu, bà giật mình như bị điện giật, vội rụt tay lại.Hành động đột ngột của bà khiến Trì Tiêu Tiêu giật mình.Cô không hiểu vì sao mẹ mình, người vừa nãy còn tươi cười rạng rỡ, lại đột ngột thay đổi sắc mặt, thậm chí còn có vẻ chột dạ.Cho đến khi cô nhìn theo ánh mắt mẹ, Trì Tiêu Tiêu trợn tròn mắt. Cô quá quen thuộc bóng dáng kia. Chính vì sự tồn tại của Vân Xu, mà cô mới rơi vào hoàn cảnh thảm hại như bây giờ. Vân Xu quả thực chính là khắc tinh của cô.Khuôn mặt tú lệ của Trì Tiêu Tiêu trở nên u ám. Hành động vừa rồi của mẹ thật quá đáng. Ở trước mặt Vân Xu, mẹ lại phải kiêng dè cô ta như vậy sao?Cô và bà Trì mới là người thân ruột thịt đã sống bên nhau hơn hai mươi năm trời cơ mà!Không phải mẹ đã nói dù cô rời khỏi nhà họ Trì, cô vẫn luôn là con gái của mẹ sao?Bà Quý không quen biết hai mẹ con trước mặt, nhưng nhìn nụ cười trên mặt con trai nhạt đi vài phần, bà biết anh không có thiện cảm với họ. Vì vậy, nụ cười của bà cũng trở nên khách sáo, không còn thân thiết và hòa ái như khi ở bên Vân Xu nữa.“Mẹ, đây là mẹ của Trì Châu.” Quý Thừa Tu, người duy nhất biết rõ thân phận của tất cả mọi người ở đây, không ai giành công với mình, tự giác đảm nhận trách nhiệm giới thiệu: “ Dì Trì, đây là mẹ của con.”Hai vị quý bà khách sáo chào hỏi nhau.

Cả cửa hàng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mọi người đều không khỏi nghĩ, một người đẹp như vậy, dù có khoác lên mình bao tải thì chắc chắn vẫn là người xinh đẹp nhất.

Bà Quý là người *****ên hoàn hồn. Bà quay đầu nhìn sang, Quý Thừa Tu quả nhiên đã ngây người ra, mắt không chớp nhìn Vân Xu, tay vẫn cầm hờ cuốn tạp chí. Bà kín đáo lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc ngốc nghếch hiếm có của con trai.

Đây đúng là kỷ niệm đáng quý, lát nữa phải cho con trai xem lại mới được.

“Xu Xu mặc chiếc váy này đẹp thật đấy, Thừa Tu nhà ta nhìn mà ngẩn cả người ra kìa.” Bà Quý trêu chọc con trai.

Quý Thừa Tu thản nhiên đáp lời, không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình: “Xu Xu lúc nào mà chẳng đẹp.”

Lời nói chân thành đến mức như thể đang khẳng định một chân lý hiển nhiên như mặt trời mọc, mặt trăng lặn.

Vân Xu khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt trắng như ngọc khẽ ửng hồng, trông như thể đang ngượng ngùng.

Bà Quý cố gắng kìm nén nụ cười đang trực trào trên môi. Bà dường như đã thấy trước tương lai tươi đẹp khi Vân Xu trở thành con dâu của mình. Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể dọa người ta chạy mất, đến lúc đó thì khóc cũng không kịp.

Sau khi thử chiếc váy *****ên, bà Quý lại liên tục đưa Vân Xu thử hết bộ này đến bộ khác. Tất cả đều không ngoại lệ, đều được bà hốt sạch. Thậm chí có những bộ còn chưa kịp thử, chỉ cần bà thấy đẹp mắt là cũng mua luôn, còn dặn người của cửa hàng mang đến tận nhà.

Khi tiễn khách ra về, quản lý cửa hàng cười tươi rói, không ngậm miệng lại được. Doanh thu hôm nay còn cao hơn cả ba tháng trước cộng lại. Cô đã thấy phần trăm hoa hồng đang vẫy gọi mình rồi.

Điều duy nhất cô tiếc nuối là yêu cầu chụp ảnh chung với tiểu thư Vân Xu xinh đẹp kia đã bị từ chối.

Mấy nhân viên cửa hàng đứng phía sau cũng thở dài tiếc nuối. Không biết còn có cơ hội gặp lại đại mỹ nhân như vậy nữa không.

Mua xong quần áo, bà Quý lại muốn mua thêm trang sức cho Vân Xu. Bà trực tiếp bảo tài xế lái xe đến trung tâm thương mại trang sức lớn nhất thành phố.

Thật tình cờ, đoàn người lại chạm mặt một người không ngờ tới ở trung tâm thương mại.

Bà Trì và Trì Tiêu Tiêu.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Quý Thừa Tu thầm nghĩ.

Bà Trì đang cầm một chiếc vòng tay bạch ngọc, chuẩn bị tự tay đeo lên cho Trì Tiêu Tiêu. Nhưng khi bà ấy vô tình liếc mắt thấy Vân Xu, bà giật mình như bị điện giật, vội rụt tay lại.

Hành động đột ngột của bà khiến Trì Tiêu Tiêu giật mình.

Cô không hiểu vì sao mẹ mình, người vừa nãy còn tươi cười rạng rỡ, lại đột ngột thay đổi sắc mặt, thậm chí còn có vẻ chột dạ.

Cho đến khi cô nhìn theo ánh mắt mẹ, Trì Tiêu Tiêu trợn tròn mắt. Cô quá quen thuộc bóng dáng kia. Chính vì sự tồn tại của Vân Xu, mà cô mới rơi vào hoàn cảnh thảm hại như bây giờ. Vân Xu quả thực chính là khắc tinh của cô.

Khuôn mặt tú lệ của Trì Tiêu Tiêu trở nên u ám. Hành động vừa rồi của mẹ thật quá đáng. Ở trước mặt Vân Xu, mẹ lại phải kiêng dè cô ta như vậy sao?

Cô và bà Trì mới là người thân ruột thịt đã sống bên nhau hơn hai mươi năm trời cơ mà!

Không phải mẹ đã nói dù cô rời khỏi nhà họ Trì, cô vẫn luôn là con gái của mẹ sao?

Bà Quý không quen biết hai mẹ con trước mặt, nhưng nhìn nụ cười trên mặt con trai nhạt đi vài phần, bà biết anh không có thiện cảm với họ. Vì vậy, nụ cười của bà cũng trở nên khách sáo, không còn thân thiết và hòa ái như khi ở bên Vân Xu nữa.

“Mẹ, đây là mẹ của Trì Châu.” Quý Thừa Tu, người duy nhất biết rõ thân phận của tất cả mọi người ở đây, không ai giành công với mình, tự giác đảm nhận trách nhiệm giới thiệu: “ Dì Trì, đây là mẹ của con.”

Hai vị quý bà khách sáo chào hỏi nhau.

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Cả cửa hàng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mọi người đều không khỏi nghĩ, một người đẹp như vậy, dù có khoác lên mình bao tải thì chắc chắn vẫn là người xinh đẹp nhất.Bà Quý là người *****ên hoàn hồn. Bà quay đầu nhìn sang, Quý Thừa Tu quả nhiên đã ngây người ra, mắt không chớp nhìn Vân Xu, tay vẫn cầm hờ cuốn tạp chí. Bà kín đáo lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc ngốc nghếch hiếm có của con trai.Đây đúng là kỷ niệm đáng quý, lát nữa phải cho con trai xem lại mới được.“Xu Xu mặc chiếc váy này đẹp thật đấy, Thừa Tu nhà ta nhìn mà ngẩn cả người ra kìa.” Bà Quý trêu chọc con trai.Quý Thừa Tu thản nhiên đáp lời, không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình: “Xu Xu lúc nào mà chẳng đẹp.”Lời nói chân thành đến mức như thể đang khẳng định một chân lý hiển nhiên như mặt trời mọc, mặt trăng lặn.Vân Xu khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt trắng như ngọc khẽ ửng hồng, trông như thể đang ngượng ngùng.Bà Quý cố gắng kìm nén nụ cười đang trực trào trên môi. Bà dường như đã thấy trước tương lai tươi đẹp khi Vân Xu trở thành con dâu của mình. Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể dọa người ta chạy mất, đến lúc đó thì khóc cũng không kịp.Sau khi thử chiếc váy *****ên, bà Quý lại liên tục đưa Vân Xu thử hết bộ này đến bộ khác. Tất cả đều không ngoại lệ, đều được bà hốt sạch. Thậm chí có những bộ còn chưa kịp thử, chỉ cần bà thấy đẹp mắt là cũng mua luôn, còn dặn người của cửa hàng mang đến tận nhà.Khi tiễn khách ra về, quản lý cửa hàng cười tươi rói, không ngậm miệng lại được. Doanh thu hôm nay còn cao hơn cả ba tháng trước cộng lại. Cô đã thấy phần trăm hoa hồng đang vẫy gọi mình rồi.Điều duy nhất cô tiếc nuối là yêu cầu chụp ảnh chung với tiểu thư Vân Xu xinh đẹp kia đã bị từ chối.Mấy nhân viên cửa hàng đứng phía sau cũng thở dài tiếc nuối. Không biết còn có cơ hội gặp lại đại mỹ nhân như vậy nữa không.Mua xong quần áo, bà Quý lại muốn mua thêm trang sức cho Vân Xu. Bà trực tiếp bảo tài xế lái xe đến trung tâm thương mại trang sức lớn nhất thành phố.Thật tình cờ, đoàn người lại chạm mặt một người không ngờ tới ở trung tâm thương mại.Bà Trì và Trì Tiêu Tiêu.Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Quý Thừa Tu thầm nghĩ.Bà Trì đang cầm một chiếc vòng tay bạch ngọc, chuẩn bị tự tay đeo lên cho Trì Tiêu Tiêu. Nhưng khi bà ấy vô tình liếc mắt thấy Vân Xu, bà giật mình như bị điện giật, vội rụt tay lại.Hành động đột ngột của bà khiến Trì Tiêu Tiêu giật mình.Cô không hiểu vì sao mẹ mình, người vừa nãy còn tươi cười rạng rỡ, lại đột ngột thay đổi sắc mặt, thậm chí còn có vẻ chột dạ.Cho đến khi cô nhìn theo ánh mắt mẹ, Trì Tiêu Tiêu trợn tròn mắt. Cô quá quen thuộc bóng dáng kia. Chính vì sự tồn tại của Vân Xu, mà cô mới rơi vào hoàn cảnh thảm hại như bây giờ. Vân Xu quả thực chính là khắc tinh của cô.Khuôn mặt tú lệ của Trì Tiêu Tiêu trở nên u ám. Hành động vừa rồi của mẹ thật quá đáng. Ở trước mặt Vân Xu, mẹ lại phải kiêng dè cô ta như vậy sao?Cô và bà Trì mới là người thân ruột thịt đã sống bên nhau hơn hai mươi năm trời cơ mà!Không phải mẹ đã nói dù cô rời khỏi nhà họ Trì, cô vẫn luôn là con gái của mẹ sao?Bà Quý không quen biết hai mẹ con trước mặt, nhưng nhìn nụ cười trên mặt con trai nhạt đi vài phần, bà biết anh không có thiện cảm với họ. Vì vậy, nụ cười của bà cũng trở nên khách sáo, không còn thân thiết và hòa ái như khi ở bên Vân Xu nữa.“Mẹ, đây là mẹ của Trì Châu.” Quý Thừa Tu, người duy nhất biết rõ thân phận của tất cả mọi người ở đây, không ai giành công với mình, tự giác đảm nhận trách nhiệm giới thiệu: “ Dì Trì, đây là mẹ của con.”Hai vị quý bà khách sáo chào hỏi nhau.

Chương 67: Đánh Rơi Trân Bảo (67)