Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 76: Đánh Rơi Trân Bảo (76)

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Không phải cô không nghĩ đến việc dùng thủ đoạn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Vân Xu, những ý định đó liền tan biến hết. Vẻ đẹp đến chói mắt của Vân Xu là vũ khí lợi hại nhất, đồng thời cũng là lớp phòng hộ vững chắc nhất. Chỉ cần Vân Xu cau mày một cái, Trì Châu và Quý Thừa Tu sẽ đau lòng đến c.h.ế.t đi sống lại.Một khi bị phát hiện có ý đồ nhằm vào Vân Xu, hai người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không để cô sống yên ổn.Vẫn là an phận chờ thời cơ đến thì hơn.Nhưng đáng tiếc thay, cái thời cơ mà cô mong chờ, vĩnh viễn sẽ không đến.Trong phòng đàn kín mít, tiếng đàn rời rạc, vụng về vang lên bên tai. Trì Tiêu Tiêu đang hướng dẫn một học sinh. Học sinh còn rất nhỏ tuổi, cô cố gắng kìm nén sự thiếu kiên nhẫn trong lòng.Những kỹ thuật cơ bản nhất cũng liên tục mắc lỗi. Cô thực sự muốn bỏ mặc, nhưng để giữ gìn hình tượng, cô đành phải nhẫn nhịn.Sau khi kết thúc buổi học, tiễn học sinh ra về, Trì Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Vừa định uống một ngụm nước, cô đã nghe thấy tiếng đồng nghiệp gọi mình.Trì Tiêu Tiêu nhíu mày. Người vừa gọi cô lại đúng là cái người mà cô ghét nhất. Người này luôn miệng hỏi quần áo cô mặc là hàng hiệu gì, mua hết bao nhiêu tiền. Thật sự rất phiền phức. Trước kia, cô tuyệt đối sẽ không giao du với loại người này.Đồ cô đang mặc đều là đồ nhà họ Trì mua cho cô trước đây. Mỗi món đều là hàng cao cấp, đắt đỏ. Người tinh mắt dễ dàng nhận ra chất liệu vải thượng hạng, đương nhiên sẽ tò mò. Mọi người đều ngấm ngầm đoán già đoán non về gia cảnh của cô đồng nghiệp này.Khí chất của cô toát ra vẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có. Thêm vào đó, những bộ quần áo, túi xách hàng hiệu, mọi người nhất trí cho rằng cô là thiên kim tiểu thư đến đây trải nghiệm cuộc sống. Ai nấy đều muốn kết giao với cô, và cũng rộng lượng bỏ qua vẻ kiêu ngạo, khinh thường thoảng ẩn hiện trong thái độ của cô.“Cô Trì, có người tìm cô.” Người đồng nghiệp mở cửa bước vào, gọi cô. Vẻ mặt người này có chút kỳ lạ.Trì Tiêu Tiêu bực mình vì người đồng nghiệp không gõ cửa. Nhưng cô cũng bỏ qua vẻ mặt kỳ quái của người đó.Cô gật đầu với đối phương, xách túi đi ra ngoài.Tại khu vực nghỉ ngơi ở sảnh lớn, chỉ có một người đàn ông đang chờ đợi. Ông ta mặc bộ quần áo lao động màu xám trắng cũ kỹ, có vẻ như đã lâu không giặt, chỗ nào cũng lấm tấm vết bẩn màu vàng, còn tỏa ra một mùi hương khó tả. Hắn ngồi chễm chệ trên ghế sofa.Những người xung quanh tự giác tránh xa. Nhân viên lễ tân đứng ngồi không yên. Người này làm cho mấy phụ huynh khác thà đứng bên cạnh cô còn hơn là ngồi xuống. Như vậy thì họ còn làm ăn buôn bán được nữa không?Nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu xuất hiện, trong đôi mắt thờ ơ của người đàn ông chợt bùng lên ánh sáng tham lam, như chó dữ thấy mồi.Dự cảm chẳng lành trỗi dậy. Trì Tiêu Tiêu khựng bước. Cô hối hận vì đã bước ra khỏi phòng học.Người đàn ông như không thể chờ đợi thêm được nữa, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, bước nhanh về phía cô, miệng liên tục gọi tên thân mật của cô: “Tiêu Tiêu”, “Tiêu Tiêu”.Trì Tiêu Tiêu kinh hoàng, lùi dần về phía sau. Lưng cô chạm vào quầy lễ tân, phát ra tiếng động lớn. Nhưng cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý. “Tôi không quen ông! Ông là ai? Tránh xa tôi ra!”Người đàn ông điếc tai làm ngơ, vẫn tiếp tục tiến lại gần. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Trì Tiêu Tiêu đang trang điểm lộng lẫy, vẻ tham lam càng thêm lộ rõ. Con gái cưng của hắn sống tốt như vậy, nhất định là có tiền giúp hắn trả nợ, còn có thể giúp hắn dưỡng già nữa.Khi khoảng cách ngày càng thu hẹp, cái mùi hương khó ngửi kia càng lúc càng nồng nặc. Trì Tiêu Tiêu khẽ hét lên. Tiếng hét của cô thu hút sự chú ý của một vị phụ huynh nam giới đang đứng gần đó.Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giữa thanh thiên bạch nhật lại có người công khai ức h.i.ế.p phụ nữ, người đàn ông kia lập tức xông tới, chắn giữa hai người.

Không phải cô không nghĩ đến việc dùng thủ đoạn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Vân Xu, những ý định đó liền tan biến hết. Vẻ đẹp đến chói mắt của Vân Xu là vũ khí lợi hại nhất, đồng thời cũng là lớp phòng hộ vững chắc nhất. Chỉ cần Vân Xu cau mày một cái, Trì Châu và Quý Thừa Tu sẽ đau lòng đến c.h.ế.t đi sống lại.

Một khi bị phát hiện có ý đồ nhằm vào Vân Xu, hai người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không để cô sống yên ổn.

Vẫn là an phận chờ thời cơ đến thì hơn.

Nhưng đáng tiếc thay, cái thời cơ mà cô mong chờ, vĩnh viễn sẽ không đến.

Trong phòng đàn kín mít, tiếng đàn rời rạc, vụng về vang lên bên tai. Trì Tiêu Tiêu đang hướng dẫn một học sinh. Học sinh còn rất nhỏ tuổi, cô cố gắng kìm nén sự thiếu kiên nhẫn trong lòng.

Những kỹ thuật cơ bản nhất cũng liên tục mắc lỗi. Cô thực sự muốn bỏ mặc, nhưng để giữ gìn hình tượng, cô đành phải nhẫn nhịn.

Sau khi kết thúc buổi học, tiễn học sinh ra về, Trì Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Vừa định uống một ngụm nước, cô đã nghe thấy tiếng đồng nghiệp gọi mình.

Trì Tiêu Tiêu nhíu mày. Người vừa gọi cô lại đúng là cái người mà cô ghét nhất. Người này luôn miệng hỏi quần áo cô mặc là hàng hiệu gì, mua hết bao nhiêu tiền. Thật sự rất phiền phức. Trước kia, cô tuyệt đối sẽ không giao du với loại người này.

Đồ cô đang mặc đều là đồ nhà họ Trì mua cho cô trước đây. Mỗi món đều là hàng cao cấp, đắt đỏ. Người tinh mắt dễ dàng nhận ra chất liệu vải thượng hạng, đương nhiên sẽ tò mò. Mọi người đều ngấm ngầm đoán già đoán non về gia cảnh của cô đồng nghiệp này.

Khí chất của cô toát ra vẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có. Thêm vào đó, những bộ quần áo, túi xách hàng hiệu, mọi người nhất trí cho rằng cô là thiên kim tiểu thư đến đây trải nghiệm cuộc sống. Ai nấy đều muốn kết giao với cô, và cũng rộng lượng bỏ qua vẻ kiêu ngạo, khinh thường thoảng ẩn hiện trong thái độ của cô.

“Cô Trì, có người tìm cô.” Người đồng nghiệp mở cửa bước vào, gọi cô. Vẻ mặt người này có chút kỳ lạ.

Trì Tiêu Tiêu bực mình vì người đồng nghiệp không gõ cửa. Nhưng cô cũng bỏ qua vẻ mặt kỳ quái của người đó.

Cô gật đầu với đối phương, xách túi đi ra ngoài.

Tại khu vực nghỉ ngơi ở sảnh lớn, chỉ có một người đàn ông đang chờ đợi. Ông ta mặc bộ quần áo lao động màu xám trắng cũ kỹ, có vẻ như đã lâu không giặt, chỗ nào cũng lấm tấm vết bẩn màu vàng, còn tỏa ra một mùi hương khó tả. Hắn ngồi chễm chệ trên ghế sofa.

Những người xung quanh tự giác tránh xa. Nhân viên lễ tân đứng ngồi không yên. Người này làm cho mấy phụ huynh khác thà đứng bên cạnh cô còn hơn là ngồi xuống. Như vậy thì họ còn làm ăn buôn bán được nữa không?

Nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu xuất hiện, trong đôi mắt thờ ơ của người đàn ông chợt bùng lên ánh sáng tham lam, như chó dữ thấy mồi.

Dự cảm chẳng lành trỗi dậy. Trì Tiêu Tiêu khựng bước. Cô hối hận vì đã bước ra khỏi phòng học.

Người đàn ông như không thể chờ đợi thêm được nữa, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, bước nhanh về phía cô, miệng liên tục gọi tên thân mật của cô: “Tiêu Tiêu”, “Tiêu Tiêu”.

Trì Tiêu Tiêu kinh hoàng, lùi dần về phía sau. Lưng cô chạm vào quầy lễ tân, phát ra tiếng động lớn. Nhưng cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý. “Tôi không quen ông! Ông là ai? Tránh xa tôi ra!”

Người đàn ông điếc tai làm ngơ, vẫn tiếp tục tiến lại gần. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Trì Tiêu Tiêu đang trang điểm lộng lẫy, vẻ tham lam càng thêm lộ rõ. Con gái cưng của hắn sống tốt như vậy, nhất định là có tiền giúp hắn trả nợ, còn có thể giúp hắn dưỡng già nữa.

Khi khoảng cách ngày càng thu hẹp, cái mùi hương khó ngửi kia càng lúc càng nồng nặc. Trì Tiêu Tiêu khẽ hét lên. Tiếng hét của cô thu hút sự chú ý của một vị phụ huynh nam giới đang đứng gần đó.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giữa thanh thiên bạch nhật lại có người công khai ức h.i.ế.p phụ nữ, người đàn ông kia lập tức xông tới, chắn giữa hai người.

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Không phải cô không nghĩ đến việc dùng thủ đoạn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Vân Xu, những ý định đó liền tan biến hết. Vẻ đẹp đến chói mắt của Vân Xu là vũ khí lợi hại nhất, đồng thời cũng là lớp phòng hộ vững chắc nhất. Chỉ cần Vân Xu cau mày một cái, Trì Châu và Quý Thừa Tu sẽ đau lòng đến c.h.ế.t đi sống lại.Một khi bị phát hiện có ý đồ nhằm vào Vân Xu, hai người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không để cô sống yên ổn.Vẫn là an phận chờ thời cơ đến thì hơn.Nhưng đáng tiếc thay, cái thời cơ mà cô mong chờ, vĩnh viễn sẽ không đến.Trong phòng đàn kín mít, tiếng đàn rời rạc, vụng về vang lên bên tai. Trì Tiêu Tiêu đang hướng dẫn một học sinh. Học sinh còn rất nhỏ tuổi, cô cố gắng kìm nén sự thiếu kiên nhẫn trong lòng.Những kỹ thuật cơ bản nhất cũng liên tục mắc lỗi. Cô thực sự muốn bỏ mặc, nhưng để giữ gìn hình tượng, cô đành phải nhẫn nhịn.Sau khi kết thúc buổi học, tiễn học sinh ra về, Trì Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Vừa định uống một ngụm nước, cô đã nghe thấy tiếng đồng nghiệp gọi mình.Trì Tiêu Tiêu nhíu mày. Người vừa gọi cô lại đúng là cái người mà cô ghét nhất. Người này luôn miệng hỏi quần áo cô mặc là hàng hiệu gì, mua hết bao nhiêu tiền. Thật sự rất phiền phức. Trước kia, cô tuyệt đối sẽ không giao du với loại người này.Đồ cô đang mặc đều là đồ nhà họ Trì mua cho cô trước đây. Mỗi món đều là hàng cao cấp, đắt đỏ. Người tinh mắt dễ dàng nhận ra chất liệu vải thượng hạng, đương nhiên sẽ tò mò. Mọi người đều ngấm ngầm đoán già đoán non về gia cảnh của cô đồng nghiệp này.Khí chất của cô toát ra vẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có. Thêm vào đó, những bộ quần áo, túi xách hàng hiệu, mọi người nhất trí cho rằng cô là thiên kim tiểu thư đến đây trải nghiệm cuộc sống. Ai nấy đều muốn kết giao với cô, và cũng rộng lượng bỏ qua vẻ kiêu ngạo, khinh thường thoảng ẩn hiện trong thái độ của cô.“Cô Trì, có người tìm cô.” Người đồng nghiệp mở cửa bước vào, gọi cô. Vẻ mặt người này có chút kỳ lạ.Trì Tiêu Tiêu bực mình vì người đồng nghiệp không gõ cửa. Nhưng cô cũng bỏ qua vẻ mặt kỳ quái của người đó.Cô gật đầu với đối phương, xách túi đi ra ngoài.Tại khu vực nghỉ ngơi ở sảnh lớn, chỉ có một người đàn ông đang chờ đợi. Ông ta mặc bộ quần áo lao động màu xám trắng cũ kỹ, có vẻ như đã lâu không giặt, chỗ nào cũng lấm tấm vết bẩn màu vàng, còn tỏa ra một mùi hương khó tả. Hắn ngồi chễm chệ trên ghế sofa.Những người xung quanh tự giác tránh xa. Nhân viên lễ tân đứng ngồi không yên. Người này làm cho mấy phụ huynh khác thà đứng bên cạnh cô còn hơn là ngồi xuống. Như vậy thì họ còn làm ăn buôn bán được nữa không?Nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu xuất hiện, trong đôi mắt thờ ơ của người đàn ông chợt bùng lên ánh sáng tham lam, như chó dữ thấy mồi.Dự cảm chẳng lành trỗi dậy. Trì Tiêu Tiêu khựng bước. Cô hối hận vì đã bước ra khỏi phòng học.Người đàn ông như không thể chờ đợi thêm được nữa, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, bước nhanh về phía cô, miệng liên tục gọi tên thân mật của cô: “Tiêu Tiêu”, “Tiêu Tiêu”.Trì Tiêu Tiêu kinh hoàng, lùi dần về phía sau. Lưng cô chạm vào quầy lễ tân, phát ra tiếng động lớn. Nhưng cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý. “Tôi không quen ông! Ông là ai? Tránh xa tôi ra!”Người đàn ông điếc tai làm ngơ, vẫn tiếp tục tiến lại gần. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Trì Tiêu Tiêu đang trang điểm lộng lẫy, vẻ tham lam càng thêm lộ rõ. Con gái cưng của hắn sống tốt như vậy, nhất định là có tiền giúp hắn trả nợ, còn có thể giúp hắn dưỡng già nữa.Khi khoảng cách ngày càng thu hẹp, cái mùi hương khó ngửi kia càng lúc càng nồng nặc. Trì Tiêu Tiêu khẽ hét lên. Tiếng hét của cô thu hút sự chú ý của một vị phụ huynh nam giới đang đứng gần đó.Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giữa thanh thiên bạch nhật lại có người công khai ức h.i.ế.p phụ nữ, người đàn ông kia lập tức xông tới, chắn giữa hai người.

Chương 76: Đánh Rơi Trân Bảo (76)