Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 91: Cốt Truyện Gốc (TG1) (1)

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Quý Thừa Tu chiều theo ý Vân Xu, trước khi buông tay, anh hạ giọng, nói nhỏ vừa đủ để cả hai nghe thấy:“Nếu còn lần sau, anh sẽ không muốn niếm thử thủ đoạn của tôi thế nào đâu nhỉ.”Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy, cầm lấy đồ uống đã mua cho Vân Xu, nắm tay cô rời đi ngay lập tức.Chỉ còn lại Y Hạo Ngôn chật vật ngã ngồi bên bàn, vẻ mặt thảm hại.Quý Thừa Tu ân cần khoác vai Vân Xu, trong đầu đã tính đến chuyện thay đổi người thừa kế nhà họ Y. Anh nhớ mang máng em trai của Y Hạo Ngôn cũng có vẻ hứng thú với vị trí này.Vừa hay có thể bảo cấp dưới liên hệ một chút.Trời lạnh rồi, nhà họ Y cũng nên thay người thừa kế thôi.Người thân duy nhất của cô đã rời đi được 5 năm, cô từng đau khổ đến mức muốn đi theo bà, nhưng giờ đây đã dần nguôi ngoai nỗi đau, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao bà lại hẹn ước 5 năm với cô.Thời gian quả là liều thuốc chữa lành mọi vết thương.Cô cứ thế lặng lẽ sống trong thế giới riêng của mình, thỉnh thoảng mới ra ngoài, cô nghĩ cuộc đời mình có lẽ sẽ cứ bình lặng trôi qua như vậy.Cho đến một ngày, một người đàn ông gọi điện thoại đến, anh ta nói với cô rằng cô là đứa con gái bị nhà họ nhận nhầm, hỏi cô có muốn gặp mặt một lần không.Cô gần như quên mất mình đã cúp điện thoại như thế nào, cứ ngơ ngác ngồi trên sofa.Cặp vợ chồng đã ngược đãi cô suốt mười mấy năm lại không phải cha mẹ ruột của cô, cô lại là con gái của một gia đình khác… Dù chuyện đã qua bao nhiêu năm, nhưng mỗi khi nhớ lại những gì mình từng trải qua, cô vẫn theo bản năng ôm chặt lấy thân mình, run rẩy không ngừng.Nhưng khi nghĩ đến người anh trai tự xưng kia, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tim cô, thì ra cô vẫn còn người thân trên đời này.Anh ta nói với cô, nếu cô hài lòng với cuộc sống hiện tại, không muốn bị ai làm phiền, anh ta sẽ chuyển một phần tài sản của nhà họ Trì cho cô, để cô an tâm sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, đó là những gì cô đáng được nhận.Nếu cô đồng ý về nhà, anh ta sẽ đích thân đến thành phố B đón cô về, cho tất cả mọi người biết cô mới là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Trì.Cô nghĩ, người anh trai này có vẻ không tệ, cô có thể cảm nhận được anh ta đang cố gắng hạ giọng, nói năng nhẹ nhàng, như sợ làm cô sợ hãi.Cô không hề biết rằng Trì Châu cũng đang lo lắng không nguôi về cô.Sau khi cúp điện thoại, Trì Châu thở dài một hơi, đối với em gái chưa từng gặp mặt này, anh có chút không đoán được suy nghĩ của đối phương.Về chuyện đón cô về nhà, nhà họ Trì đã bàn bạc rất nhiều lần, Trì Châu cực kỳ phản đối đề nghị trắng trợn của mẹ, anh cho rằng đó chắc chắn sẽ gây tổn thương sâu sắc đến đứa con gái đã phải lưu lạc bên ngoài suốt bao năm, anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.Anh hiểu sự bất công của mẹ, nhưng không chấp nhận cách làm của bà.Thật chính là thật, giả chính là giả.Ngay sau đó, anh lại nghĩ đến việc liệu cô có khỏe mạnh hay không, giọng nói qua điện thoại nghe có vẻ hơi yếu ớt, những thông tin điều tra anh thu thập được còn quá ít, chỉ biết những năm gần đây cô sống một mình sau khi người thân qua đời, rất ít khi giao tiếp với xã hội.Hay là đợi sau khi cô về nhà, anh sẽ mời một chuyên gia dinh dưỡng về để giúp cô điều trị thân thể cho tốt thì hơn.Lần đầu gặp mặt giữa hai anh em diễn ra không khác mấy so với những gì anh tưởng tượng, người nhà họ Trì đều có tướng mạo xuất chúng, cô cũng sở hữu một gương mặt xinh đẹp, giữa đôi mày có nét giống mẹ hồi trẻ, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, thân hình gầy gò.Vừa mới chạm mặt, cô theo bản năng lùi lại phía sau hai bước, cả người có chút rụt rè, co ro.Dù Trì Châu đã cố gắng kiềm chế khí thế của mình, nhưng sự uy nghiêm toát ra từ người anh vẫn dễ dàng khiến người khác cảm thấy áp lực, ngay cả cha mẹ và hai đứa em vẫn luôn không thân thiết với anh, đôi khi đến nói chuyện cũng sẽ né tránh ánh mắt anh, cô thoạt nhìn cũng rất sợ anh.Anh vội lùi lại hai bước, cố gắng giảm bớt áp lực mà mình mang đến.Quả nhiên, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, như một chú sóc nhỏ nhút nhát trong rừng sâu.Cũng khá đáng yêu đấy chứ, anh nghĩ.Có một cô em gái như vậy, hình như cũng không tệ.Cô đứng trước căn biệt thự xa hoa, trong mắt ánh lên vẻ mong chờ và thấp thỏm không giấu được, nghĩ đến việc mình sắp có thêm những người thân yêu, cô liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trong lòng như có cả trăm hoa đua nở.Hôm nay mình trang điểm có đẹp không? Bọn họ có thích mình không? Bọn họ có tiếp nhận mình không?Cô mang theo tâm trạng vừa hồi hộp vừa mong chờ bước chân vào cánh cửa nhà họ Trì.Điều khiến cô đau lòng là những người nhà họ Trì lại không hề thích cô, trong ánh mắt họ ẩn chứa sự xa cách và bài xích nhè nhẹ, trái tim nhạy cảm của cô không khỏi sinh ra ý muốn rút lui, nhưng cô ngay sau đó lại tự động viên bản thân mình.Không sao cả, tình cảm đều cần thời gian vun đắp, bọn họ là người nhà của mình, chỉ cần mình cố gắng thật tốt, người nhà nhất định sẽ chấp nhận mình.Nhưng bao nhiêu sự cổ vũ cũng không thắng nổi sự lạnh nhạt và bất công mà cô phải chịu đựng, cô sống ở nhà họ Trì như một người ngoài.

Quý Thừa Tu chiều theo ý Vân Xu, trước khi buông tay, anh hạ giọng, nói nhỏ vừa đủ để cả hai nghe thấy:

“Nếu còn lần sau, anh sẽ không muốn niếm thử thủ đoạn của tôi thế nào đâu nhỉ.”

Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy, cầm lấy đồ uống đã mua cho Vân Xu, nắm tay cô rời đi ngay lập tức.

Chỉ còn lại Y Hạo Ngôn chật vật ngã ngồi bên bàn, vẻ mặt thảm hại.

Quý Thừa Tu ân cần khoác vai Vân Xu, trong đầu đã tính đến chuyện thay đổi người thừa kế nhà họ Y. Anh nhớ mang máng em trai của Y Hạo Ngôn cũng có vẻ hứng thú với vị trí này.

Vừa hay có thể bảo cấp dưới liên hệ một chút.

Trời lạnh rồi, nhà họ Y cũng nên thay người thừa kế thôi.

Người thân duy nhất của cô đã rời đi được 5 năm, cô từng đau khổ đến mức muốn đi theo bà, nhưng giờ đây đã dần nguôi ngoai nỗi đau, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao bà lại hẹn ước 5 năm với cô.

Thời gian quả là liều thuốc chữa lành mọi vết thương.

Cô cứ thế lặng lẽ sống trong thế giới riêng của mình, thỉnh thoảng mới ra ngoài, cô nghĩ cuộc đời mình có lẽ sẽ cứ bình lặng trôi qua như vậy.

Cho đến một ngày, một người đàn ông gọi điện thoại đến, anh ta nói với cô rằng cô là đứa con gái bị nhà họ nhận nhầm, hỏi cô có muốn gặp mặt một lần không.

Cô gần như quên mất mình đã cúp điện thoại như thế nào, cứ ngơ ngác ngồi trên sofa.

Cặp vợ chồng đã ngược đãi cô suốt mười mấy năm lại không phải cha mẹ ruột của cô, cô lại là con gái của một gia đình khác… Dù chuyện đã qua bao nhiêu năm, nhưng mỗi khi nhớ lại những gì mình từng trải qua, cô vẫn theo bản năng ôm chặt lấy thân mình, run rẩy không ngừng.

Nhưng khi nghĩ đến người anh trai tự xưng kia, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tim cô, thì ra cô vẫn còn người thân trên đời này.

Anh ta nói với cô, nếu cô hài lòng với cuộc sống hiện tại, không muốn bị ai làm phiền, anh ta sẽ chuyển một phần tài sản của nhà họ Trì cho cô, để cô an tâm sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, đó là những gì cô đáng được nhận.

Nếu cô đồng ý về nhà, anh ta sẽ đích thân đến thành phố B đón cô về, cho tất cả mọi người biết cô mới là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Trì.

Cô nghĩ, người anh trai này có vẻ không tệ, cô có thể cảm nhận được anh ta đang cố gắng hạ giọng, nói năng nhẹ nhàng, như sợ làm cô sợ hãi.

Cô không hề biết rằng Trì Châu cũng đang lo lắng không nguôi về cô.

Sau khi cúp điện thoại, Trì Châu thở dài một hơi, đối với em gái chưa từng gặp mặt này, anh có chút không đoán được suy nghĩ của đối phương.

Về chuyện đón cô về nhà, nhà họ Trì đã bàn bạc rất nhiều lần, Trì Châu cực kỳ phản đối đề nghị trắng trợn của mẹ, anh cho rằng đó chắc chắn sẽ gây tổn thương sâu sắc đến đứa con gái đã phải lưu lạc bên ngoài suốt bao năm, anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Anh hiểu sự bất công của mẹ, nhưng không chấp nhận cách làm của bà.

Thật chính là thật, giả chính là giả.

Ngay sau đó, anh lại nghĩ đến việc liệu cô có khỏe mạnh hay không, giọng nói qua điện thoại nghe có vẻ hơi yếu ớt, những thông tin điều tra anh thu thập được còn quá ít, chỉ biết những năm gần đây cô sống một mình sau khi người thân qua đời, rất ít khi giao tiếp với xã hội.

Hay là đợi sau khi cô về nhà, anh sẽ mời một chuyên gia dinh dưỡng về để giúp cô điều trị thân thể cho tốt thì hơn.

Lần đầu gặp mặt giữa hai anh em diễn ra không khác mấy so với những gì anh tưởng tượng, người nhà họ Trì đều có tướng mạo xuất chúng, cô cũng sở hữu một gương mặt xinh đẹp, giữa đôi mày có nét giống mẹ hồi trẻ, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, thân hình gầy gò.

Vừa mới chạm mặt, cô theo bản năng lùi lại phía sau hai bước, cả người có chút rụt rè, co ro.

Dù Trì Châu đã cố gắng kiềm chế khí thế của mình, nhưng sự uy nghiêm toát ra từ người anh vẫn dễ dàng khiến người khác cảm thấy áp lực, ngay cả cha mẹ và hai đứa em vẫn luôn không thân thiết với anh, đôi khi đến nói chuyện cũng sẽ né tránh ánh mắt anh, cô thoạt nhìn cũng rất sợ anh.

Anh vội lùi lại hai bước, cố gắng giảm bớt áp lực mà mình mang đến.

Quả nhiên, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, như một chú sóc nhỏ nhút nhát trong rừng sâu.

Cũng khá đáng yêu đấy chứ, anh nghĩ.

Có một cô em gái như vậy, hình như cũng không tệ.

Cô đứng trước căn biệt thự xa hoa, trong mắt ánh lên vẻ mong chờ và thấp thỏm không giấu được, nghĩ đến việc mình sắp có thêm những người thân yêu, cô liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trong lòng như có cả trăm hoa đua nở.

Hôm nay mình trang điểm có đẹp không? Bọn họ có thích mình không? Bọn họ có tiếp nhận mình không?

Cô mang theo tâm trạng vừa hồi hộp vừa mong chờ bước chân vào cánh cửa nhà họ Trì.

Điều khiến cô đau lòng là những người nhà họ Trì lại không hề thích cô, trong ánh mắt họ ẩn chứa sự xa cách và bài xích nhè nhẹ, trái tim nhạy cảm của cô không khỏi sinh ra ý muốn rút lui, nhưng cô ngay sau đó lại tự động viên bản thân mình.

Không sao cả, tình cảm đều cần thời gian vun đắp, bọn họ là người nhà của mình, chỉ cần mình cố gắng thật tốt, người nhà nhất định sẽ chấp nhận mình.

Nhưng bao nhiêu sự cổ vũ cũng không thắng nổi sự lạnh nhạt và bất công mà cô phải chịu đựng, cô sống ở nhà họ Trì như một người ngoài.

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Quý Thừa Tu chiều theo ý Vân Xu, trước khi buông tay, anh hạ giọng, nói nhỏ vừa đủ để cả hai nghe thấy:“Nếu còn lần sau, anh sẽ không muốn niếm thử thủ đoạn của tôi thế nào đâu nhỉ.”Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy, cầm lấy đồ uống đã mua cho Vân Xu, nắm tay cô rời đi ngay lập tức.Chỉ còn lại Y Hạo Ngôn chật vật ngã ngồi bên bàn, vẻ mặt thảm hại.Quý Thừa Tu ân cần khoác vai Vân Xu, trong đầu đã tính đến chuyện thay đổi người thừa kế nhà họ Y. Anh nhớ mang máng em trai của Y Hạo Ngôn cũng có vẻ hứng thú với vị trí này.Vừa hay có thể bảo cấp dưới liên hệ một chút.Trời lạnh rồi, nhà họ Y cũng nên thay người thừa kế thôi.Người thân duy nhất của cô đã rời đi được 5 năm, cô từng đau khổ đến mức muốn đi theo bà, nhưng giờ đây đã dần nguôi ngoai nỗi đau, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao bà lại hẹn ước 5 năm với cô.Thời gian quả là liều thuốc chữa lành mọi vết thương.Cô cứ thế lặng lẽ sống trong thế giới riêng của mình, thỉnh thoảng mới ra ngoài, cô nghĩ cuộc đời mình có lẽ sẽ cứ bình lặng trôi qua như vậy.Cho đến một ngày, một người đàn ông gọi điện thoại đến, anh ta nói với cô rằng cô là đứa con gái bị nhà họ nhận nhầm, hỏi cô có muốn gặp mặt một lần không.Cô gần như quên mất mình đã cúp điện thoại như thế nào, cứ ngơ ngác ngồi trên sofa.Cặp vợ chồng đã ngược đãi cô suốt mười mấy năm lại không phải cha mẹ ruột của cô, cô lại là con gái của một gia đình khác… Dù chuyện đã qua bao nhiêu năm, nhưng mỗi khi nhớ lại những gì mình từng trải qua, cô vẫn theo bản năng ôm chặt lấy thân mình, run rẩy không ngừng.Nhưng khi nghĩ đến người anh trai tự xưng kia, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tim cô, thì ra cô vẫn còn người thân trên đời này.Anh ta nói với cô, nếu cô hài lòng với cuộc sống hiện tại, không muốn bị ai làm phiền, anh ta sẽ chuyển một phần tài sản của nhà họ Trì cho cô, để cô an tâm sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, đó là những gì cô đáng được nhận.Nếu cô đồng ý về nhà, anh ta sẽ đích thân đến thành phố B đón cô về, cho tất cả mọi người biết cô mới là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Trì.Cô nghĩ, người anh trai này có vẻ không tệ, cô có thể cảm nhận được anh ta đang cố gắng hạ giọng, nói năng nhẹ nhàng, như sợ làm cô sợ hãi.Cô không hề biết rằng Trì Châu cũng đang lo lắng không nguôi về cô.Sau khi cúp điện thoại, Trì Châu thở dài một hơi, đối với em gái chưa từng gặp mặt này, anh có chút không đoán được suy nghĩ của đối phương.Về chuyện đón cô về nhà, nhà họ Trì đã bàn bạc rất nhiều lần, Trì Châu cực kỳ phản đối đề nghị trắng trợn của mẹ, anh cho rằng đó chắc chắn sẽ gây tổn thương sâu sắc đến đứa con gái đã phải lưu lạc bên ngoài suốt bao năm, anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.Anh hiểu sự bất công của mẹ, nhưng không chấp nhận cách làm của bà.Thật chính là thật, giả chính là giả.Ngay sau đó, anh lại nghĩ đến việc liệu cô có khỏe mạnh hay không, giọng nói qua điện thoại nghe có vẻ hơi yếu ớt, những thông tin điều tra anh thu thập được còn quá ít, chỉ biết những năm gần đây cô sống một mình sau khi người thân qua đời, rất ít khi giao tiếp với xã hội.Hay là đợi sau khi cô về nhà, anh sẽ mời một chuyên gia dinh dưỡng về để giúp cô điều trị thân thể cho tốt thì hơn.Lần đầu gặp mặt giữa hai anh em diễn ra không khác mấy so với những gì anh tưởng tượng, người nhà họ Trì đều có tướng mạo xuất chúng, cô cũng sở hữu một gương mặt xinh đẹp, giữa đôi mày có nét giống mẹ hồi trẻ, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, thân hình gầy gò.Vừa mới chạm mặt, cô theo bản năng lùi lại phía sau hai bước, cả người có chút rụt rè, co ro.Dù Trì Châu đã cố gắng kiềm chế khí thế của mình, nhưng sự uy nghiêm toát ra từ người anh vẫn dễ dàng khiến người khác cảm thấy áp lực, ngay cả cha mẹ và hai đứa em vẫn luôn không thân thiết với anh, đôi khi đến nói chuyện cũng sẽ né tránh ánh mắt anh, cô thoạt nhìn cũng rất sợ anh.Anh vội lùi lại hai bước, cố gắng giảm bớt áp lực mà mình mang đến.Quả nhiên, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, như một chú sóc nhỏ nhút nhát trong rừng sâu.Cũng khá đáng yêu đấy chứ, anh nghĩ.Có một cô em gái như vậy, hình như cũng không tệ.Cô đứng trước căn biệt thự xa hoa, trong mắt ánh lên vẻ mong chờ và thấp thỏm không giấu được, nghĩ đến việc mình sắp có thêm những người thân yêu, cô liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trong lòng như có cả trăm hoa đua nở.Hôm nay mình trang điểm có đẹp không? Bọn họ có thích mình không? Bọn họ có tiếp nhận mình không?Cô mang theo tâm trạng vừa hồi hộp vừa mong chờ bước chân vào cánh cửa nhà họ Trì.Điều khiến cô đau lòng là những người nhà họ Trì lại không hề thích cô, trong ánh mắt họ ẩn chứa sự xa cách và bài xích nhè nhẹ, trái tim nhạy cảm của cô không khỏi sinh ra ý muốn rút lui, nhưng cô ngay sau đó lại tự động viên bản thân mình.Không sao cả, tình cảm đều cần thời gian vun đắp, bọn họ là người nhà của mình, chỉ cần mình cố gắng thật tốt, người nhà nhất định sẽ chấp nhận mình.Nhưng bao nhiêu sự cổ vũ cũng không thắng nổi sự lạnh nhạt và bất công mà cô phải chịu đựng, cô sống ở nhà họ Trì như một người ngoài.

Chương 91: Cốt Truyện Gốc (TG1) (1)