Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 129: Thay đổi số phận vị hôn thê pháo hôi của bá đạo tổng tài (24)

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc như dòng nước chảy, càng tôn thêm vẻ đẹp kinh diễm của đôi tay Vân Xu.“Vân Xu, lần này bác đến chủ yếu là muốn gặp cháu. Dạo này cháu ở đây có quen không? Căn biệt thự ở có thoải mái không?” Thái độ của mẹ Lục vô cùng niềm nở, dường như đã quên sạch những tính toán ban đầu.Vân Xu vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, nhưng vẫn lễ phép trả lời câu hỏi của mẹ Lục: “Dạ cháu đang ở nhà Tử Nguyệt ạ, cậu ấy chăm sóc cháu chu đáo lắm.”Mẹ Lục khựng lại một chút: “Cháu không phải ở chỗ A Trạch sao?”Trong tài liệu bà có được, Vân Xu vẫn đang ở khu Lệ Cảnh cơ mà.Vân Xu giải thích: “Dạ Tử Nguyệt nói cháu là con gái, ở mãi chỗ Lục Trạch không tiện, tốt nhất là nên đến ở chỗ cậu ấy ạ.”Sắc mặt mẹ Lục thoáng chút xấu hổ. Nếu Tiêu Tử Nguyệt và Vân Xu thân thiết đến vậy, thì chuyện cô cố ý phá hoại hôn ước là hoàn toàn vô lý. Vậy chẳng phải bà vừa rồi đã nói một tràng dài như một kẻ ngốc sao?Hơn nữa, với nhan sắc của Vân Xu, nếu thật sự lộ diện trước công chúng, chắc chắn sẽ có vô số người vung tiền theo đuổi cô, cần gì phải hao tâm tổn trí gả vào hào môn.Có khi không phải con trai bà có ý với người ta, mà là Vân Xu chẳng hề hay biết ấy chứ.Nghĩ thông suốt mọi chuyện, mặt mẹ Lục nóng ran, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui xuống cho xong.“Bác gái, bác không khỏe ạ?” Vân Xu thấy sắc mặt bà thay đổi liên tục, lo lắng hỏi.Mẹ Lục gượng gạo xua tay: “Không sao, không sao.”Để tránh Vân Xu hỏi thêm, bà vội chuyển chủ đề sang chuyện khác.Vân Xu ngẫm nghĩ, có lẽ mẹ Lục chỉ là quá lo lắng cho Lục Trạch thôi. Cô từng đọc tin tức thấy nhiều bậc phụ huynh khi được phỏng vấn, mở miệng ra là nói chuyện hôn sự của con cái, có lẽ ngay cả gia đình hào môn như nhà họ Lục cũng không tránh khỏi những nỗi lo tương tự.Cô hiểu ý, liền đổi sang một chủ đề khác để trò chuyện với mẹ Lục.Đến khi Tiêu Tử Nguyệt và Lục Trạch nhận được tin tức và vội vã chạy đến quán cà phê, thì đã thấy mẹ Lục đang tươi cười hớn hở mời Vân Xu đến Lục gia làm khách. Bà đã hoàn toàn bị chinh phục bởi vẻ đẹp của Vân Xu.“Khi nào rảnh nhớ đến thăm bác gái nhé, bác gái rất hoan nghênh cháu đến chơi.”Theo quan điểm của mẹ Lục, chủ mẫu tương lai của Lục gia nhất định phải là một thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng và giáo dục bài bản từ nhỏ, phải biết lễ nghi phép tắc,hành xử đúng mực, có thể trở thành một người vợ hiền thục, đảm đang. Gia thế và năng lực là hai yếu tố không thể thiếu.Nhưng sự xuất hiện của Vân Xu lại là một ngoại lệ duy nhất. Không biết giao tiếp xã giao cũng chẳng sao, không giỏi quán xuyến gia đình cũng chẳng hề gì, mẹ Lục có thể từ từ dạy dỗ cô.Hơn nữa, Vân Xu lại xinh đẹp đến vậy, không ai nỡ nặng lời với cô cả.Sau này, nếu bà dẫn Vân Xu ra ngoài, chắc chắn sẽ nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị từ những phu nhân khác. Vì bản thân Vân Xu đã là một bảo vật vô giá rồi.“Mẹ, chuyện này là sao ạ?” Lục Trạch bước lên một bước, trầm giọng hỏi mẹ mình.Mẹ anh vượt mặt anh mà tìm đến Vân Xu. Chuyện của Tương Tĩnh Huyên trước kia thì thôi đi, dù sao cô ta cũng chỉ là tình nhân. Nhưng Vân Xu lại là người anh trân trọng, là người con gái anh muốn cùng nhau xây dựng tổ ấm, Lục Trạch tuyệt đối không thể chấp nhận việc mẹ anh hành động thiếu suy nghĩ.Thời gian gần đây, anh vẫn luôn cho người che giấu thông tin về mối quan hệ bao dưỡng trước kia, tuyệt đối không thể để vết nhơ này làm ảnh hưởng đến Vân Xu.Mẹ Lục ngượng ngùng hắng giọng, biết con trai đã đoán ra mục đích ban đầu của bà. Nhưng chuyện đó là chuyện của trước kia rồi, bây giờ trong mắt bà, Vân Xu là hoàn hảo không chỗ chê: “Không có gì, chỉ là nghe nói con cứu được một cô gái, mẹ tiện đường đến thăm xem sao thôi.”Hôn thê hụt của con trai vẫn còn đứng ở bên cạnh, sắc mặt khó coi, mẹ Lục cũng không tiện nói nhiều.“Thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy con xin phép đưa Xu Xu về trước ạ.” Tiêu Tử Nguyệt cố nén cơn giận, nở một nụ cười lễ phép.

Chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc như dòng nước chảy, càng tôn thêm vẻ đẹp kinh diễm của đôi tay Vân Xu.

“Vân Xu, lần này bác đến chủ yếu là muốn gặp cháu. Dạo này cháu ở đây có quen không? Căn biệt thự ở có thoải mái không?” Thái độ của mẹ Lục vô cùng niềm nở, dường như đã quên sạch những tính toán ban đầu.

Vân Xu vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, nhưng vẫn lễ phép trả lời câu hỏi của mẹ Lục: “Dạ cháu đang ở nhà Tử Nguyệt ạ, cậu ấy chăm sóc cháu chu đáo lắm.”

Mẹ Lục khựng lại một chút: “Cháu không phải ở chỗ A Trạch sao?”

Trong tài liệu bà có được, Vân Xu vẫn đang ở khu Lệ Cảnh cơ mà.

Vân Xu giải thích: “Dạ Tử Nguyệt nói cháu là con gái, ở mãi chỗ Lục Trạch không tiện, tốt nhất là nên đến ở chỗ cậu ấy ạ.”

Sắc mặt mẹ Lục thoáng chút xấu hổ. Nếu Tiêu Tử Nguyệt và Vân Xu thân thiết đến vậy, thì chuyện cô cố ý phá hoại hôn ước là hoàn toàn vô lý. Vậy chẳng phải bà vừa rồi đã nói một tràng dài như một kẻ ngốc sao?

Hơn nữa, với nhan sắc của Vân Xu, nếu thật sự lộ diện trước công chúng, chắc chắn sẽ có vô số người vung tiền theo đuổi cô, cần gì phải hao tâm tổn trí gả vào hào môn.

Có khi không phải con trai bà có ý với người ta, mà là Vân Xu chẳng hề hay biết ấy chứ.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, mặt mẹ Lục nóng ran, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui xuống cho xong.

“Bác gái, bác không khỏe ạ?” Vân Xu thấy sắc mặt bà thay đổi liên tục, lo lắng hỏi.

Mẹ Lục gượng gạo xua tay: “Không sao, không sao.”

Để tránh Vân Xu hỏi thêm, bà vội chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Vân Xu ngẫm nghĩ, có lẽ mẹ Lục chỉ là quá lo lắng cho Lục Trạch thôi. Cô từng đọc tin tức thấy nhiều bậc phụ huynh khi được phỏng vấn, mở miệng ra là nói chuyện hôn sự của con cái, có lẽ ngay cả gia đình hào môn như nhà họ Lục cũng không tránh khỏi những nỗi lo tương tự.

Cô hiểu ý, liền đổi sang một chủ đề khác để trò chuyện với mẹ Lục.

Đến khi Tiêu Tử Nguyệt và Lục Trạch nhận được tin tức và vội vã chạy đến quán cà phê, thì đã thấy mẹ Lục đang tươi cười hớn hở mời Vân Xu đến Lục gia làm khách. Bà đã hoàn toàn bị chinh phục bởi vẻ đẹp của Vân Xu.

“Khi nào rảnh nhớ đến thăm bác gái nhé, bác gái rất hoan nghênh cháu đến chơi.”

Theo quan điểm của mẹ Lục, chủ mẫu tương lai của Lục gia nhất định phải là một thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng và giáo dục bài bản từ nhỏ, phải biết lễ nghi phép tắc,hành xử đúng mực, có thể trở thành một người vợ hiền thục, đảm đang. Gia thế và năng lực là hai yếu tố không thể thiếu.

Nhưng sự xuất hiện của Vân Xu lại là một ngoại lệ duy nhất. Không biết giao tiếp xã giao cũng chẳng sao, không giỏi quán xuyến gia đình cũng chẳng hề gì, mẹ Lục có thể từ từ dạy dỗ cô.

Hơn nữa, Vân Xu lại xinh đẹp đến vậy, không ai nỡ nặng lời với cô cả.

Sau này, nếu bà dẫn Vân Xu ra ngoài, chắc chắn sẽ nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị từ những phu nhân khác. Vì bản thân Vân Xu đã là một bảo vật vô giá rồi.

“Mẹ, chuyện này là sao ạ?” Lục Trạch bước lên một bước, trầm giọng hỏi mẹ mình.

Mẹ anh vượt mặt anh mà tìm đến Vân Xu. Chuyện của Tương Tĩnh Huyên trước kia thì thôi đi, dù sao cô ta cũng chỉ là tình nhân. Nhưng Vân Xu lại là người anh trân trọng, là người con gái anh muốn cùng nhau xây dựng tổ ấm, Lục Trạch tuyệt đối không thể chấp nhận việc mẹ anh hành động thiếu suy nghĩ.

Thời gian gần đây, anh vẫn luôn cho người che giấu thông tin về mối quan hệ bao dưỡng trước kia, tuyệt đối không thể để vết nhơ này làm ảnh hưởng đến Vân Xu.

Mẹ Lục ngượng ngùng hắng giọng, biết con trai đã đoán ra mục đích ban đầu của bà. Nhưng chuyện đó là chuyện của trước kia rồi, bây giờ trong mắt bà, Vân Xu là hoàn hảo không chỗ chê: “Không có gì, chỉ là nghe nói con cứu được một cô gái, mẹ tiện đường đến thăm xem sao thôi.”

Hôn thê hụt của con trai vẫn còn đứng ở bên cạnh, sắc mặt khó coi, mẹ Lục cũng không tiện nói nhiều.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy con xin phép đưa Xu Xu về trước ạ.” Tiêu Tử Nguyệt cố nén cơn giận, nở một nụ cười lễ phép.

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc như dòng nước chảy, càng tôn thêm vẻ đẹp kinh diễm của đôi tay Vân Xu.“Vân Xu, lần này bác đến chủ yếu là muốn gặp cháu. Dạo này cháu ở đây có quen không? Căn biệt thự ở có thoải mái không?” Thái độ của mẹ Lục vô cùng niềm nở, dường như đã quên sạch những tính toán ban đầu.Vân Xu vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, nhưng vẫn lễ phép trả lời câu hỏi của mẹ Lục: “Dạ cháu đang ở nhà Tử Nguyệt ạ, cậu ấy chăm sóc cháu chu đáo lắm.”Mẹ Lục khựng lại một chút: “Cháu không phải ở chỗ A Trạch sao?”Trong tài liệu bà có được, Vân Xu vẫn đang ở khu Lệ Cảnh cơ mà.Vân Xu giải thích: “Dạ Tử Nguyệt nói cháu là con gái, ở mãi chỗ Lục Trạch không tiện, tốt nhất là nên đến ở chỗ cậu ấy ạ.”Sắc mặt mẹ Lục thoáng chút xấu hổ. Nếu Tiêu Tử Nguyệt và Vân Xu thân thiết đến vậy, thì chuyện cô cố ý phá hoại hôn ước là hoàn toàn vô lý. Vậy chẳng phải bà vừa rồi đã nói một tràng dài như một kẻ ngốc sao?Hơn nữa, với nhan sắc của Vân Xu, nếu thật sự lộ diện trước công chúng, chắc chắn sẽ có vô số người vung tiền theo đuổi cô, cần gì phải hao tâm tổn trí gả vào hào môn.Có khi không phải con trai bà có ý với người ta, mà là Vân Xu chẳng hề hay biết ấy chứ.Nghĩ thông suốt mọi chuyện, mặt mẹ Lục nóng ran, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui xuống cho xong.“Bác gái, bác không khỏe ạ?” Vân Xu thấy sắc mặt bà thay đổi liên tục, lo lắng hỏi.Mẹ Lục gượng gạo xua tay: “Không sao, không sao.”Để tránh Vân Xu hỏi thêm, bà vội chuyển chủ đề sang chuyện khác.Vân Xu ngẫm nghĩ, có lẽ mẹ Lục chỉ là quá lo lắng cho Lục Trạch thôi. Cô từng đọc tin tức thấy nhiều bậc phụ huynh khi được phỏng vấn, mở miệng ra là nói chuyện hôn sự của con cái, có lẽ ngay cả gia đình hào môn như nhà họ Lục cũng không tránh khỏi những nỗi lo tương tự.Cô hiểu ý, liền đổi sang một chủ đề khác để trò chuyện với mẹ Lục.Đến khi Tiêu Tử Nguyệt và Lục Trạch nhận được tin tức và vội vã chạy đến quán cà phê, thì đã thấy mẹ Lục đang tươi cười hớn hở mời Vân Xu đến Lục gia làm khách. Bà đã hoàn toàn bị chinh phục bởi vẻ đẹp của Vân Xu.“Khi nào rảnh nhớ đến thăm bác gái nhé, bác gái rất hoan nghênh cháu đến chơi.”Theo quan điểm của mẹ Lục, chủ mẫu tương lai của Lục gia nhất định phải là một thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng và giáo dục bài bản từ nhỏ, phải biết lễ nghi phép tắc,hành xử đúng mực, có thể trở thành một người vợ hiền thục, đảm đang. Gia thế và năng lực là hai yếu tố không thể thiếu.Nhưng sự xuất hiện của Vân Xu lại là một ngoại lệ duy nhất. Không biết giao tiếp xã giao cũng chẳng sao, không giỏi quán xuyến gia đình cũng chẳng hề gì, mẹ Lục có thể từ từ dạy dỗ cô.Hơn nữa, Vân Xu lại xinh đẹp đến vậy, không ai nỡ nặng lời với cô cả.Sau này, nếu bà dẫn Vân Xu ra ngoài, chắc chắn sẽ nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị từ những phu nhân khác. Vì bản thân Vân Xu đã là một bảo vật vô giá rồi.“Mẹ, chuyện này là sao ạ?” Lục Trạch bước lên một bước, trầm giọng hỏi mẹ mình.Mẹ anh vượt mặt anh mà tìm đến Vân Xu. Chuyện của Tương Tĩnh Huyên trước kia thì thôi đi, dù sao cô ta cũng chỉ là tình nhân. Nhưng Vân Xu lại là người anh trân trọng, là người con gái anh muốn cùng nhau xây dựng tổ ấm, Lục Trạch tuyệt đối không thể chấp nhận việc mẹ anh hành động thiếu suy nghĩ.Thời gian gần đây, anh vẫn luôn cho người che giấu thông tin về mối quan hệ bao dưỡng trước kia, tuyệt đối không thể để vết nhơ này làm ảnh hưởng đến Vân Xu.Mẹ Lục ngượng ngùng hắng giọng, biết con trai đã đoán ra mục đích ban đầu của bà. Nhưng chuyện đó là chuyện của trước kia rồi, bây giờ trong mắt bà, Vân Xu là hoàn hảo không chỗ chê: “Không có gì, chỉ là nghe nói con cứu được một cô gái, mẹ tiện đường đến thăm xem sao thôi.”Hôn thê hụt của con trai vẫn còn đứng ở bên cạnh, sắc mặt khó coi, mẹ Lục cũng không tiện nói nhiều.“Thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy con xin phép đưa Xu Xu về trước ạ.” Tiêu Tử Nguyệt cố nén cơn giận, nở một nụ cười lễ phép.

Chương 129: Thay đổi số phận vị hôn thê pháo hôi của bá đạo tổng tài (24)