Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 187: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (12)
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… ["Học tỷ ơi, nhờ chị giúp em một chút được không ạ?" Cậu con trai mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, đeo ba lô đen, thấy cô quay lại thì nở nụ cười rạng rỡ, tươi tắn và tràn đầy sức sống.][Cố Noãn thân thiện nói: "Được chứ, em cần giúp gì nào?"][Cậu con trai nhân cơ hội tiến lại gần cô: "Dạ là thế này, trường mình rộng quá, em tìm mãi không thấy ký túc xá ở đâu."]["Ký túc xá khu nào? Để chị chỉ đường cho."][Cậu con trai lộ vẻ mặt đáng thương: "Học tỷ ơi, em từ nhỏ đã không biết đường, chị có thể dẫn em đi được không ạ?"][Cố Noãn hơi khựng người, rồi mỉm cười dịu dàng: "Được thôi."][Cô đồng ý xong lại hỏi một cách khó hiểu: "Thế hành lý của em đâu?"][Cậu con trai khẽ cứng người lại, rồi nói: "Hành lý của em còn ở ngoài đường, tối nay mới đến ạ. Nên em muốn tìm ký túc xá trước."]Thu xong đoạn mở đầu này, Vân Xu đã hiểu vì sao đoàn phim lại chọn Tiết Cảnh Diệu vào vai nam chính. Giọng của cậu ấy và nhân vật quá hợp nhau, cái chất thanh xuân và sức sống trong giọng nói gần như biến cậu thành nam chính bước ra từ kịch bản.Hơn nữa, với một người mới, Tiết Cảnh Diệu đã thể hiện rất xuất sắc."Tuyệt vời." Vân Xu khen cậu một câu trước đã, rồi mới chỉ ra những chỗ chưa được: "Có một vài chỗ cậu xử lý cảm xúc chưa tốt. Câu cuối phải thể hiện chút e dè nữa."Cô nhẹ nhàng giảng giải. Tiết Cảnh Diệu vừa bị giọng nói của cô cuốn hút, vừa cố gắng tập trung vào nội dung cô giảng.Buổi tập dượt lời thoại kéo dài đến tận chiều tối mới kết thúc.Vân Xu nói: "Ngày kia thu âm chính thức rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi nhé. Nói nhiều quá giọng cũng mệt, ảnh hưởng đến lúc thu âm đó."Học tỷ đã rời phòng chat, Tiết Cảnh Diệu vẫn ngồi đó.Thời gian cậu quen biết học tỷ không tính là ngắn, nhưng giữa hai người dường như có một bức tường vô hình ngăn cách. Hình tượng của cô trong lòng cậu vẫn còn khá mơ hồ, dù đẹp đẽ nhưng lại mang đến cảm giác xa vời, thiếu chân thực.Nhưng nghĩ đến sự kiên nhẫn chỉ bảo của học tỷ chiều nay, cảm giác xa vời kỳ lạ kia dần tan biến. Một học tỷ chân thật đang dần hiện ra trước mắt cậu.Nghĩ đến đây, cậu không kìm được mà bật cười.Buổi tối.Ăn cơm xong, Vân Xu ngồi nghỉ trên sofa. Tập dợt cả buổi chiều, cô cũng thấy hơi mệt. Lúc đang xem TV thì Tư nhắn tin đến.Từ sau lần gửi file thu âm cho anh, Tư tìm cô thường xuyên hơn hẳn. Chắc là thấy đồ đệ có tiến bộ nên vui mừng chăng?Vân Xu nhân tiện báo với sư phụ tin ngày kia sẽ bắt đầu thu âm chính thức.[Tư: CV nam chính xác định rồi à?][Thu Ý Nùng: Vâng ạ. Mà nói mới hay, thú vị lắm sư phụ ạ, cậu ấy là học đệ cùng trường em, nghe em kể chuyện này, cậu ấy thử gửi bản thu âm cho đoàn phim, ai ngờ lại được chọn luôn.]Ánh mắt Tư Nhạc dừng lại ở cụm từ "học đệ cùng trường", đôi mắt khẽ nheo lại.[Tư: Ồ? Một tân binh lợi hại vậy sao?][Thu Ý Nùng: Dạ đúng rồi, cậu ấy vốn có năng khiếu âm nhạc, lại có tính cách rất gần với nhân vật nam chính trong kịch. Chiều nay em tập dượt với cậu ấy mà hết cả hồn, thật sự rất tuyệt vời.][Thu Ý Nùng: Em có dự cảm bộ kịch này ra mắt chắc sẽ ổn lắm đó sư phụ.][Tư: Quan hệ của hai người tốt lắm à?]
["Học tỷ ơi, nhờ chị giúp em một chút được không ạ?" Cậu con trai mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, đeo ba lô đen, thấy cô quay lại thì nở nụ cười rạng rỡ, tươi tắn và tràn đầy sức sống.]
[Cố Noãn thân thiện nói: "Được chứ, em cần giúp gì nào?"]
[Cậu con trai nhân cơ hội tiến lại gần cô: "Dạ là thế này, trường mình rộng quá, em tìm mãi không thấy ký túc xá ở đâu."]
["Ký túc xá khu nào? Để chị chỉ đường cho."]
[Cậu con trai lộ vẻ mặt đáng thương: "Học tỷ ơi, em từ nhỏ đã không biết đường, chị có thể dẫn em đi được không ạ?"]
[Cố Noãn hơi khựng người, rồi mỉm cười dịu dàng: "Được thôi."]
[Cô đồng ý xong lại hỏi một cách khó hiểu: "Thế hành lý của em đâu?"]
[Cậu con trai khẽ cứng người lại, rồi nói: "Hành lý của em còn ở ngoài đường, tối nay mới đến ạ. Nên em muốn tìm ký túc xá trước."]
Thu xong đoạn mở đầu này, Vân Xu đã hiểu vì sao đoàn phim lại chọn Tiết Cảnh Diệu vào vai nam chính. Giọng của cậu ấy và nhân vật quá hợp nhau, cái chất thanh xuân và sức sống trong giọng nói gần như biến cậu thành nam chính bước ra từ kịch bản.
Hơn nữa, với một người mới, Tiết Cảnh Diệu đã thể hiện rất xuất sắc.
"Tuyệt vời." Vân Xu khen cậu một câu trước đã, rồi mới chỉ ra những chỗ chưa được: "Có một vài chỗ cậu xử lý cảm xúc chưa tốt. Câu cuối phải thể hiện chút e dè nữa."
Cô nhẹ nhàng giảng giải. Tiết Cảnh Diệu vừa bị giọng nói của cô cuốn hút, vừa cố gắng tập trung vào nội dung cô giảng.
Buổi tập dượt lời thoại kéo dài đến tận chiều tối mới kết thúc.
Vân Xu nói: "Ngày kia thu âm chính thức rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi nhé. Nói nhiều quá giọng cũng mệt, ảnh hưởng đến lúc thu âm đó."
Học tỷ đã rời phòng chat, Tiết Cảnh Diệu vẫn ngồi đó.
Thời gian cậu quen biết học tỷ không tính là ngắn, nhưng giữa hai người dường như có một bức tường vô hình ngăn cách. Hình tượng của cô trong lòng cậu vẫn còn khá mơ hồ, dù đẹp đẽ nhưng lại mang đến cảm giác xa vời, thiếu chân thực.
Nhưng nghĩ đến sự kiên nhẫn chỉ bảo của học tỷ chiều nay, cảm giác xa vời kỳ lạ kia dần tan biến. Một học tỷ chân thật đang dần hiện ra trước mắt cậu.
Nghĩ đến đây, cậu không kìm được mà bật cười.
Buổi tối.
Ăn cơm xong, Vân Xu ngồi nghỉ trên sofa. Tập dợt cả buổi chiều, cô cũng thấy hơi mệt. Lúc đang xem TV thì Tư nhắn tin đến.
Từ sau lần gửi file thu âm cho anh, Tư tìm cô thường xuyên hơn hẳn. Chắc là thấy đồ đệ có tiến bộ nên vui mừng chăng?
Vân Xu nhân tiện báo với sư phụ tin ngày kia sẽ bắt đầu thu âm chính thức.
[Tư: CV nam chính xác định rồi à?]
[Thu Ý Nùng: Vâng ạ. Mà nói mới hay, thú vị lắm sư phụ ạ, cậu ấy là học đệ cùng trường em, nghe em kể chuyện này, cậu ấy thử gửi bản thu âm cho đoàn phim, ai ngờ lại được chọn luôn.]
Ánh mắt Tư Nhạc dừng lại ở cụm từ "học đệ cùng trường", đôi mắt khẽ nheo lại.
[Tư: Ồ? Một tân binh lợi hại vậy sao?]
[Thu Ý Nùng: Dạ đúng rồi, cậu ấy vốn có năng khiếu âm nhạc, lại có tính cách rất gần với nhân vật nam chính trong kịch. Chiều nay em tập dượt với cậu ấy mà hết cả hồn, thật sự rất tuyệt vời.]
[Thu Ý Nùng: Em có dự cảm bộ kịch này ra mắt chắc sẽ ổn lắm đó sư phụ.]
[Tư: Quan hệ của hai người tốt lắm à?]
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… ["Học tỷ ơi, nhờ chị giúp em một chút được không ạ?" Cậu con trai mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, đeo ba lô đen, thấy cô quay lại thì nở nụ cười rạng rỡ, tươi tắn và tràn đầy sức sống.][Cố Noãn thân thiện nói: "Được chứ, em cần giúp gì nào?"][Cậu con trai nhân cơ hội tiến lại gần cô: "Dạ là thế này, trường mình rộng quá, em tìm mãi không thấy ký túc xá ở đâu."]["Ký túc xá khu nào? Để chị chỉ đường cho."][Cậu con trai lộ vẻ mặt đáng thương: "Học tỷ ơi, em từ nhỏ đã không biết đường, chị có thể dẫn em đi được không ạ?"][Cố Noãn hơi khựng người, rồi mỉm cười dịu dàng: "Được thôi."][Cô đồng ý xong lại hỏi một cách khó hiểu: "Thế hành lý của em đâu?"][Cậu con trai khẽ cứng người lại, rồi nói: "Hành lý của em còn ở ngoài đường, tối nay mới đến ạ. Nên em muốn tìm ký túc xá trước."]Thu xong đoạn mở đầu này, Vân Xu đã hiểu vì sao đoàn phim lại chọn Tiết Cảnh Diệu vào vai nam chính. Giọng của cậu ấy và nhân vật quá hợp nhau, cái chất thanh xuân và sức sống trong giọng nói gần như biến cậu thành nam chính bước ra từ kịch bản.Hơn nữa, với một người mới, Tiết Cảnh Diệu đã thể hiện rất xuất sắc."Tuyệt vời." Vân Xu khen cậu một câu trước đã, rồi mới chỉ ra những chỗ chưa được: "Có một vài chỗ cậu xử lý cảm xúc chưa tốt. Câu cuối phải thể hiện chút e dè nữa."Cô nhẹ nhàng giảng giải. Tiết Cảnh Diệu vừa bị giọng nói của cô cuốn hút, vừa cố gắng tập trung vào nội dung cô giảng.Buổi tập dượt lời thoại kéo dài đến tận chiều tối mới kết thúc.Vân Xu nói: "Ngày kia thu âm chính thức rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi nhé. Nói nhiều quá giọng cũng mệt, ảnh hưởng đến lúc thu âm đó."Học tỷ đã rời phòng chat, Tiết Cảnh Diệu vẫn ngồi đó.Thời gian cậu quen biết học tỷ không tính là ngắn, nhưng giữa hai người dường như có một bức tường vô hình ngăn cách. Hình tượng của cô trong lòng cậu vẫn còn khá mơ hồ, dù đẹp đẽ nhưng lại mang đến cảm giác xa vời, thiếu chân thực.Nhưng nghĩ đến sự kiên nhẫn chỉ bảo của học tỷ chiều nay, cảm giác xa vời kỳ lạ kia dần tan biến. Một học tỷ chân thật đang dần hiện ra trước mắt cậu.Nghĩ đến đây, cậu không kìm được mà bật cười.Buổi tối.Ăn cơm xong, Vân Xu ngồi nghỉ trên sofa. Tập dợt cả buổi chiều, cô cũng thấy hơi mệt. Lúc đang xem TV thì Tư nhắn tin đến.Từ sau lần gửi file thu âm cho anh, Tư tìm cô thường xuyên hơn hẳn. Chắc là thấy đồ đệ có tiến bộ nên vui mừng chăng?Vân Xu nhân tiện báo với sư phụ tin ngày kia sẽ bắt đầu thu âm chính thức.[Tư: CV nam chính xác định rồi à?][Thu Ý Nùng: Vâng ạ. Mà nói mới hay, thú vị lắm sư phụ ạ, cậu ấy là học đệ cùng trường em, nghe em kể chuyện này, cậu ấy thử gửi bản thu âm cho đoàn phim, ai ngờ lại được chọn luôn.]Ánh mắt Tư Nhạc dừng lại ở cụm từ "học đệ cùng trường", đôi mắt khẽ nheo lại.[Tư: Ồ? Một tân binh lợi hại vậy sao?][Thu Ý Nùng: Dạ đúng rồi, cậu ấy vốn có năng khiếu âm nhạc, lại có tính cách rất gần với nhân vật nam chính trong kịch. Chiều nay em tập dượt với cậu ấy mà hết cả hồn, thật sự rất tuyệt vời.][Thu Ý Nùng: Em có dự cảm bộ kịch này ra mắt chắc sẽ ổn lắm đó sư phụ.][Tư: Quan hệ của hai người tốt lắm à?]