Tác giả:

Kiếp trước, tôi vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện làm mẹ kế.     Nhưng khi người phụ nữ đã bỏ chồng bỏ con kia quay về, cô con gái mà tôi dốc lòng nuôi nấng lại lập tức đổi giọng gọi tôi là "cô ruột".     Chồng của tôi - đoàn trưởng Dụ Lâm Châu, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi vợ cũ.     Tôi trở thành trò cười của mọi người, cô độc đến cuối đời.     Lần này, khi mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày vợ cũ của Dụ Lâm Châu trở về…     1   Năm 1978, An Huy.     Việc *****ên mà tôi làm sau khi sống lại chính là đến bệnh viện, lấy vòng tránh thai ra khỏi cơ thể.     Quá trình này vô cùng đau đớn, còn đau hơn lúc đặt vào.     Nhưng tôi cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, vẫn cứng rắn chịu đựng mà không rơi một giọt nước mắt nào.     Kiếp trước, khi kết hôn với Dụ Lâm Châu, anh ta đã nói với tôi:     "Cả đời này, anh chỉ có một đứa con là Quả Quả. Anh không muốn con bé chịu bất kỳ ấm ức nào."     Vợ cũ của anh ta - Giang Lệ Thư, vì không chịu nổi cuộc sống quân nhân xa cách lâu ngày nên đã bỏ đi khi con…

Chương 20: Chương 20 (Hoàn)

Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ BỏTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhKiếp trước, tôi vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện làm mẹ kế.     Nhưng khi người phụ nữ đã bỏ chồng bỏ con kia quay về, cô con gái mà tôi dốc lòng nuôi nấng lại lập tức đổi giọng gọi tôi là "cô ruột".     Chồng của tôi - đoàn trưởng Dụ Lâm Châu, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi vợ cũ.     Tôi trở thành trò cười của mọi người, cô độc đến cuối đời.     Lần này, khi mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày vợ cũ của Dụ Lâm Châu trở về…     1   Năm 1978, An Huy.     Việc *****ên mà tôi làm sau khi sống lại chính là đến bệnh viện, lấy vòng tránh thai ra khỏi cơ thể.     Quá trình này vô cùng đau đớn, còn đau hơn lúc đặt vào.     Nhưng tôi cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, vẫn cứng rắn chịu đựng mà không rơi một giọt nước mắt nào.     Kiếp trước, khi kết hôn với Dụ Lâm Châu, anh ta đã nói với tôi:     "Cả đời này, anh chỉ có một đứa con là Quả Quả. Anh không muốn con bé chịu bất kỳ ấm ức nào."     Vợ cũ của anh ta - Giang Lệ Thư, vì không chịu nổi cuộc sống quân nhân xa cách lâu ngày nên đã bỏ đi khi con… Tôi tỉnh dậy khi trời bên ngoài đã tối đen. Tay phải đang truyền nước, tay trái bị một bàn tay to lớn ấm áp siết chặt. Tôi khẽ cựa mình, không ngờ lại làm người đang gục đầu bên giường ngủ giật mình tỉnh giấc. Hứa Ngôn Sinh ngẩng lên, đôi mắt còn hơi mơ màng bỗng chốc sáng bừng: “Nguyệt Ngôn, em tỉnh rồi?” Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt anh ấy, còn có chút sưng đỏ, không khỏi cau mày: “Anh khóc đấy à?” Không nhắc còn đỡ, tôi vừa mới nói một cái là hốc mắt của người nào đó lại nóng lên. Hứa Ngôn Sinh cố gắng nhịn xuống, lắc đầu: “Nguyệt Ngôn, vất vả cho em rồi.” Anh ấy nghĩ bản thân có thể nhịn được, nhưng lời này vừa thốt ra, nước mắt đã không kìm được lại rơi xuống. “Sau này chúng ta không sinh nữa, em sẽ đau lắm.” Trước đây Hứa Ngôn Sinh chẳng hiểu gì, khi tôi nói muốn có một đứa con, anh ấy còn nghĩ đến chuyện sinh thêm vài đứa, dù sao anh ấy cũng đủ sức nuôi. Nhưng bây giờ, anh ấy chỉ muốn quay về lúc đó, tự vả cho mình một cái. Nếu sớm biết tôi sẽ phải chịu khổ thế này thì Hứa Ngôn Sinh thà không có đứa nào còn hơn. Thậm chí khi nghe tin một sản phụ khác được đưa vào nhưng bị khó sinh, cuối cùng một xác hai mạng, cả người anh ấy túa đầy mồ hôi lạnh. Anh ấy không dám tưởng tượng, nếu như tôi… Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, trong tai tôi vẫn văng vẳng tiếng la hét của mình khi ở trong phòng sinh. Đây là lần *****ên tôi thấy Hứa Ngôn Sinh khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi, kéo tôi về thực tại. Nhưng trong phòng sinh, tôi đã dùng hết sức lực của mình, lúc này chỉ có thể gắng gượng giơ tay lên, lau đi nước mắt trên mặt anh ấy. Tôi hé môi, giọng vẫn khàn khàn: “Nghe theo anh.” Hứa Ngôn Sinh vội rót nước ấm từ bình giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn: “Em uống chút nước đi.” Nhờ có anh ấy đỡ, tôi nửa ngồi dậy tựa vào đầu giường. Nước đường ấm áp chảy xuống cổ họng, làm dịu đi cái lạnh trong dạ dày tôi. Cổ họng cũng bớt khô rát hẳn, cuối cùng tôi cũng lấy lại được giọng của mình: “Con chúng ta đâu rồi?” Hứa Ngôn Sinh đỡ tôi nằm xuống lại: “Mẹ đang trông con mình rồi, em đừng lo lắng. Em có muốn ăn gì không, anh đi chuẩn bị ngay.” ...... [Ngoại truyện] Ngoài phòng bệnh. Dụ Lâm Châu vừa mới đến không lâu, lúc này đang dựa vào tường, bộ quân phục cọ vào một mảng tường đầy bụi trắng. Gió bên ngoài thổi vào, chiếc đèn treo trên hành lang lay động, ánh sáng vàng mờ nhạt đổ xuống mặt anh ta, ánh sáng chớp tắt khiến người ta khó mà nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ấy. Anh ta cứ lặng lẽ đứng đó, lắng nghe những âm thanh truyền ra từ trong phòng bệnh. Trong đầu, những ký ức về quãng thời gian bên Tống Nguyệt Ngôn liên tục hiện về. Là hình ảnh cô lúc nhỏ, vừa mới đến nhà họ Dụ. Là dáng vẻ cô ngồi một mình trong góc đọc sách sau giờ tan học. Là khoảnh khắc khi anh ta điều động về quân khu An Huy, cô nói rằng mình muốn lấy anh ta… Từng mảnh ghép ấy, xâu chuỗi lại thành hình ảnh của một Tống Nguyệt Ngôn hiện tại—bình thản, dịu dàng, bao dung và rộng lượng. Dụ Lâm Châu nhớ lại một lần nói chuyện với mẹ Dụ, lúc ấy anh ta đã bảo rằng lẽ ra Hứa Nguyệt Ngôn phải là vợ của mình mới đúng. Cũng chính vào lúc đó, mẹ Dụ đã hỏi anh ta một câu then chốt: “Vậy con nhớ lại xem khi còn ở bên con, con bé Nguyệt Ngôn có được sống một cuộc sống như nó mong muốn, nó có hạnh phúc không?” Nghe bà hỏi vậy, kí ức của anh ta quay về năm Tống Nguyệt Ngôn học cấp ba, lúc đó anh ta đã hỏi cô rằng: “Sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì?" Hồi đó, việc thi đỗ đại học không hề dễ dàng, nhưng hai mắt của cô lại sáng rực, đáp lại anh ta rằng: "Em muốn giành được suất giới thiệu vào đại học, sau đó học hành thành tài để theo đuổi được niềm đam mê công nghệ, nghiên cứu ra những thứ có ích cho người dân." Và hiển nhiên, Tống Nguyệt Ngôn đã dựa vào năng lực của mình để vào đại học… Thế nhưng sau khi học xong, lại vì anh ta mà từ bỏ lý tưởng ban đầu. Anh ta cũng nhớ rõ, đã rất nhiều lần, nửa đêm anh ta thức giấc thường nhìn thấy cô ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Lúc đó Dụ Lâm Châu tự hỏi, liệu có phải cô đang hối hận vì đã đồng ý kết hôn với mình không? Anh ta không biết được câu trả lời. Nhưng ngẫm lại, những ngày tháng ở bên anh ta… Tống Nguyệt Ngôn không hề hạnh phúc. Dụ Lâm Châu hoảng loạn lục lại ký ức, cố tìm chút bằng chứng rằng cô đã từng vui vẻ khi ở bên mình. Những khoảnh khắc vui vẻ, không phải là không có. Khi anh ta đi ngang qua cửa hàng bách hóa và mua quà về cho cô, dù chỉ là một chiếc khăn lụa hay hộp kem tuyết nho nhỏ, cô cũng đã rất vui. Hơn nữa, ngày nào Tống Nguyệt Ngôn cũng cười, chẳng phải đó là bằng chứng cô hạnh phúc sao? Anh ta muốn bấu víu vào điều đó để an ủi bản thân, nhưng đều vô ích. Dụ Lâm Châu siết chặt môi, cuối cùng chỉ có thể trả lời mẹ Dụ rằng: "Con không biết…" Mẹ Dụ muốn nói thêm vài câu, mong anh ta có thể nghĩ thông suốt mà buông bỏ chấp niệm với Tống Nguyệt Ngôn. "Vừa rồi, con cũng thấy cách Nguyệt Ngôn và Ngôn Sinh đối xử với nhau rồi đấy. Một Nguyệt Ngôn như vậy, con đã từng thấy chưa?" Dụ Lâm Châu mở to mắt nhưng trong đáy mắt chỉ là khoảng trống mênh mang, im lặng không đáp. Thấy anh ta như vậy, mẹ Dụ cũng hiểu rằng có nói gì lúc này cũng vô ích, có những chuyện chỉ có thể để anh ta tự nghĩ thông suốt thôi. …… Sau đó, lời Tống Nguyệt Ngôn từng nói 'Bây giờ anh chỉ là anh trai tôi', lại vang lên bên tai Dụ Lâm Châu. Tựa như mặt nước yên tĩnh bị một viên đá nhỏ ném xuống. Bóng dáng cô một lần nữa tan thành vô số tia sáng li ti, không cách nào ghép lại được. Từ sau cuộc trò chuyện cùng mẹ Dụ và Tống Nguyệt Ngôn, anh ta đã hiểu rõ rằng... Giữa cô và anh ta, đã không còn khả năng nữa rồi. Nhưng chấp niệm muốn cô quay về bên mình đã ăn sâu trong tim anh ta suốt 5 năm, không thể nói bỏ là có thể bỏ được. Nếu muốn được ở lại bên Tống Nguyệt Ngôn, được trông thấy cô, vậy thì… anh ta chỉ có thể giấu đi mọi tình cảm của mình và trở thành một người anh trai tốt mà thôi …… Nghe thấy tiếng bước chân bên trong phòng bệnh đang đi về phía cửa, Dụ Lâm Châu lập tức đứng thẳng dậy rồi rời đi. Rời khỏi trạm xá, anh ta sải bước vào màn đêm. (Hoàn)

Tôi tỉnh dậy khi trời bên ngoài đã tối đen.

 

Tay phải đang truyền nước, tay trái bị một bàn tay to lớn ấm áp siết chặt.

 

Tôi khẽ cựa mình, không ngờ lại làm người đang gục đầu bên giường ngủ giật mình tỉnh giấc.

 

Hứa Ngôn Sinh ngẩng lên, đôi mắt còn hơi mơ màng bỗng chốc sáng bừng: “Nguyệt Ngôn, em tỉnh rồi?”

 

Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt anh ấy, còn có chút sưng đỏ, không khỏi cau mày: “Anh khóc đấy à?”

 

Không nhắc còn đỡ, tôi vừa mới nói một cái là hốc mắt của người nào đó lại nóng lên.

 

Hứa Ngôn Sinh cố gắng nhịn xuống, lắc đầu: “Nguyệt Ngôn, vất vả cho em rồi.”

 

Anh ấy nghĩ bản thân có thể nhịn được, nhưng lời này vừa thốt ra, nước mắt đã không kìm được lại rơi xuống.

 

“Sau này chúng ta không sinh nữa, em sẽ đau lắm.”

 

Trước đây Hứa Ngôn Sinh chẳng hiểu gì, khi tôi nói muốn có một đứa con, anh ấy còn nghĩ đến chuyện sinh thêm vài đứa, dù sao anh ấy cũng đủ sức nuôi.

 

Nhưng bây giờ, anh ấy chỉ muốn quay về lúc đó, tự vả cho mình một cái.

 

Nếu sớm biết tôi sẽ phải chịu khổ thế này thì Hứa Ngôn Sinh thà không có đứa nào còn hơn.

 

Thậm chí khi nghe tin một sản phụ khác được đưa vào nhưng bị khó sinh, cuối cùng một xác hai mạng, cả người anh ấy túa đầy mồ hôi lạnh.

 

Anh ấy không dám tưởng tượng, nếu như tôi…

 

Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, trong tai tôi vẫn văng vẳng tiếng la hét của mình khi ở trong phòng sinh.

 

Đây là lần *****ên tôi thấy Hứa Ngôn Sinh khóc.

 

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi, kéo tôi về thực tại.

 

Nhưng trong phòng sinh, tôi đã dùng hết sức lực của mình, lúc này chỉ có thể gắng gượng giơ tay lên, lau đi nước mắt trên mặt anh ấy.

 

Tôi hé môi, giọng vẫn khàn khàn: “Nghe theo anh.”

 

Hứa Ngôn Sinh vội rót nước ấm từ bình giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn: “Em uống chút nước đi.”

 

Nhờ có anh ấy đỡ, tôi nửa ngồi dậy tựa vào đầu giường.

 

Nước đường ấm áp chảy xuống cổ họng, làm dịu đi cái lạnh trong dạ dày tôi.

 

Cổ họng cũng bớt khô rát hẳn, cuối cùng tôi cũng lấy lại được giọng của mình: “Con chúng ta đâu rồi?”

 

Hứa Ngôn Sinh đỡ tôi nằm xuống lại: “Mẹ đang trông con mình rồi, em đừng lo lắng. Em có muốn ăn gì không, anh đi chuẩn bị ngay.”

 

......

 

[Ngoại truyện]

 

Ngoài phòng bệnh.

 

Dụ Lâm Châu vừa mới đến không lâu, lúc này đang dựa vào tường, bộ quân phục cọ vào một mảng tường đầy bụi trắng.

 

Gió bên ngoài thổi vào, chiếc đèn treo trên hành lang lay động, ánh sáng vàng mờ nhạt đổ xuống mặt anh ta, ánh sáng chớp tắt khiến người ta khó mà nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ấy.

 

Anh ta cứ lặng lẽ đứng đó, lắng nghe những âm thanh truyền ra từ trong phòng bệnh.

 

Trong đầu, những ký ức về quãng thời gian bên Tống Nguyệt Ngôn liên tục hiện về.

 

Là hình ảnh cô lúc nhỏ, vừa mới đến nhà họ Dụ.

 

Là dáng vẻ cô ngồi một mình trong góc đọc sách sau giờ tan học.

 

Là khoảnh khắc khi anh ta điều động về quân khu An Huy, cô nói rằng mình muốn lấy anh ta…

 

Từng mảnh ghép ấy, xâu chuỗi lại thành hình ảnh của một Tống Nguyệt Ngôn hiện tại—bình thản, dịu dàng, bao dung và rộng lượng.

 

Dụ Lâm Châu nhớ lại một lần nói chuyện với mẹ Dụ, lúc ấy anh ta đã bảo rằng lẽ ra Hứa Nguyệt Ngôn phải là vợ của mình mới đúng.

 

Cũng chính vào lúc đó, mẹ Dụ đã hỏi anh ta một câu then chốt: “Vậy con nhớ lại xem khi còn ở bên con, con bé Nguyệt Ngôn có được sống một cuộc sống như nó mong muốn, nó có hạnh phúc không?”

 

Nghe bà hỏi vậy, kí ức của anh ta quay về năm Tống Nguyệt Ngôn học cấp ba, lúc đó anh ta đã hỏi cô rằng:

 

“Sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì?"

 

Hồi đó, việc thi đỗ đại học không hề dễ dàng, nhưng hai mắt của cô lại sáng rực, đáp lại anh ta rằng:

 

"Em muốn giành được suất giới thiệu vào đại học, sau đó học hành thành tài để theo đuổi được niềm đam mê công nghệ, nghiên cứu ra những thứ có ích cho người dân."

 

Và hiển nhiên, Tống Nguyệt Ngôn đã dựa vào năng lực của mình để vào đại học… Thế nhưng sau khi học xong, lại vì anh ta mà từ bỏ lý tưởng ban đầu.

 

Anh ta cũng nhớ rõ, đã rất nhiều lần, nửa đêm anh ta thức giấc thường nhìn thấy cô ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

 

Lúc đó Dụ Lâm Châu tự hỏi, liệu có phải cô đang hối hận vì đã đồng ý kết hôn với mình không?

 

Anh ta không biết được câu trả lời.

 

Nhưng ngẫm lại, những ngày tháng ở bên anh ta… Tống Nguyệt Ngôn không hề hạnh phúc.

 

Dụ Lâm Châu hoảng loạn lục lại ký ức, cố tìm chút bằng chứng rằng cô đã từng vui vẻ khi ở bên mình.

 

Những khoảnh khắc vui vẻ, không phải là không có.

 

Khi anh ta đi ngang qua cửa hàng bách hóa và mua quà về cho cô, dù chỉ là một chiếc khăn lụa hay hộp kem tuyết nho nhỏ, cô cũng đã rất vui.

 

Hơn nữa, ngày nào Tống Nguyệt Ngôn cũng cười, chẳng phải đó là bằng chứng cô hạnh phúc sao?

 

Anh ta muốn bấu víu vào điều đó để an ủi bản thân, nhưng đều vô ích.

 

Dụ Lâm Châu siết chặt môi, cuối cùng chỉ có thể trả lời mẹ Dụ rằng: "Con không biết…"

 

Mẹ Dụ muốn nói thêm vài câu, mong anh ta có thể nghĩ thông suốt mà buông bỏ chấp niệm với Tống Nguyệt Ngôn.

 

"Vừa rồi, con cũng thấy cách Nguyệt Ngôn và Ngôn Sinh đối xử với nhau rồi đấy. Một Nguyệt Ngôn như vậy, con đã từng thấy chưa?"

 

Dụ Lâm Châu mở to mắt nhưng trong đáy mắt chỉ là khoảng trống mênh mang, im lặng không đáp.

 

Thấy anh ta như vậy, mẹ Dụ cũng hiểu rằng có nói gì lúc này cũng vô ích, có những chuyện chỉ có thể để anh ta tự nghĩ thông suốt thôi.

 

……

 

Sau đó, lời Tống Nguyệt Ngôn từng nói 'Bây giờ anh chỉ là anh trai tôi', lại vang lên bên tai Dụ Lâm Châu.

 

Tựa như mặt nước yên tĩnh bị một viên đá nhỏ ném xuống.

 

Bóng dáng cô một lần nữa tan thành vô số tia sáng li ti, không cách nào ghép lại được.

 

Từ sau cuộc trò chuyện cùng mẹ Dụ và Tống Nguyệt Ngôn, anh ta đã hiểu rõ rằng... Giữa cô và anh ta, đã không còn khả năng nữa rồi.

 

Nhưng chấp niệm muốn cô quay về bên mình đã ăn sâu trong tim anh ta suốt 5 năm, không thể nói bỏ là có thể bỏ được.

 

Nếu muốn được ở lại bên Tống Nguyệt Ngôn, được trông thấy cô, vậy thì… anh ta chỉ có thể giấu đi mọi tình cảm của mình và trở thành một người anh trai tốt mà thôi

 

……

 

Nghe thấy tiếng bước chân bên trong phòng bệnh đang đi về phía cửa, Dụ Lâm Châu lập tức đứng thẳng dậy rồi rời đi.

 

Rời khỏi trạm xá, anh ta sải bước vào màn đêm.

 

(Hoàn)

Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ BỏTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhKiếp trước, tôi vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện làm mẹ kế.     Nhưng khi người phụ nữ đã bỏ chồng bỏ con kia quay về, cô con gái mà tôi dốc lòng nuôi nấng lại lập tức đổi giọng gọi tôi là "cô ruột".     Chồng của tôi - đoàn trưởng Dụ Lâm Châu, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi vợ cũ.     Tôi trở thành trò cười của mọi người, cô độc đến cuối đời.     Lần này, khi mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày vợ cũ của Dụ Lâm Châu trở về…     1   Năm 1978, An Huy.     Việc *****ên mà tôi làm sau khi sống lại chính là đến bệnh viện, lấy vòng tránh thai ra khỏi cơ thể.     Quá trình này vô cùng đau đớn, còn đau hơn lúc đặt vào.     Nhưng tôi cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, vẫn cứng rắn chịu đựng mà không rơi một giọt nước mắt nào.     Kiếp trước, khi kết hôn với Dụ Lâm Châu, anh ta đã nói với tôi:     "Cả đời này, anh chỉ có một đứa con là Quả Quả. Anh không muốn con bé chịu bất kỳ ấm ức nào."     Vợ cũ của anh ta - Giang Lệ Thư, vì không chịu nổi cuộc sống quân nhân xa cách lâu ngày nên đã bỏ đi khi con… Tôi tỉnh dậy khi trời bên ngoài đã tối đen. Tay phải đang truyền nước, tay trái bị một bàn tay to lớn ấm áp siết chặt. Tôi khẽ cựa mình, không ngờ lại làm người đang gục đầu bên giường ngủ giật mình tỉnh giấc. Hứa Ngôn Sinh ngẩng lên, đôi mắt còn hơi mơ màng bỗng chốc sáng bừng: “Nguyệt Ngôn, em tỉnh rồi?” Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt anh ấy, còn có chút sưng đỏ, không khỏi cau mày: “Anh khóc đấy à?” Không nhắc còn đỡ, tôi vừa mới nói một cái là hốc mắt của người nào đó lại nóng lên. Hứa Ngôn Sinh cố gắng nhịn xuống, lắc đầu: “Nguyệt Ngôn, vất vả cho em rồi.” Anh ấy nghĩ bản thân có thể nhịn được, nhưng lời này vừa thốt ra, nước mắt đã không kìm được lại rơi xuống. “Sau này chúng ta không sinh nữa, em sẽ đau lắm.” Trước đây Hứa Ngôn Sinh chẳng hiểu gì, khi tôi nói muốn có một đứa con, anh ấy còn nghĩ đến chuyện sinh thêm vài đứa, dù sao anh ấy cũng đủ sức nuôi. Nhưng bây giờ, anh ấy chỉ muốn quay về lúc đó, tự vả cho mình một cái. Nếu sớm biết tôi sẽ phải chịu khổ thế này thì Hứa Ngôn Sinh thà không có đứa nào còn hơn. Thậm chí khi nghe tin một sản phụ khác được đưa vào nhưng bị khó sinh, cuối cùng một xác hai mạng, cả người anh ấy túa đầy mồ hôi lạnh. Anh ấy không dám tưởng tượng, nếu như tôi… Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, trong tai tôi vẫn văng vẳng tiếng la hét của mình khi ở trong phòng sinh. Đây là lần *****ên tôi thấy Hứa Ngôn Sinh khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi, kéo tôi về thực tại. Nhưng trong phòng sinh, tôi đã dùng hết sức lực của mình, lúc này chỉ có thể gắng gượng giơ tay lên, lau đi nước mắt trên mặt anh ấy. Tôi hé môi, giọng vẫn khàn khàn: “Nghe theo anh.” Hứa Ngôn Sinh vội rót nước ấm từ bình giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn: “Em uống chút nước đi.” Nhờ có anh ấy đỡ, tôi nửa ngồi dậy tựa vào đầu giường. Nước đường ấm áp chảy xuống cổ họng, làm dịu đi cái lạnh trong dạ dày tôi. Cổ họng cũng bớt khô rát hẳn, cuối cùng tôi cũng lấy lại được giọng của mình: “Con chúng ta đâu rồi?” Hứa Ngôn Sinh đỡ tôi nằm xuống lại: “Mẹ đang trông con mình rồi, em đừng lo lắng. Em có muốn ăn gì không, anh đi chuẩn bị ngay.” ...... [Ngoại truyện] Ngoài phòng bệnh. Dụ Lâm Châu vừa mới đến không lâu, lúc này đang dựa vào tường, bộ quân phục cọ vào một mảng tường đầy bụi trắng. Gió bên ngoài thổi vào, chiếc đèn treo trên hành lang lay động, ánh sáng vàng mờ nhạt đổ xuống mặt anh ta, ánh sáng chớp tắt khiến người ta khó mà nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ấy. Anh ta cứ lặng lẽ đứng đó, lắng nghe những âm thanh truyền ra từ trong phòng bệnh. Trong đầu, những ký ức về quãng thời gian bên Tống Nguyệt Ngôn liên tục hiện về. Là hình ảnh cô lúc nhỏ, vừa mới đến nhà họ Dụ. Là dáng vẻ cô ngồi một mình trong góc đọc sách sau giờ tan học. Là khoảnh khắc khi anh ta điều động về quân khu An Huy, cô nói rằng mình muốn lấy anh ta… Từng mảnh ghép ấy, xâu chuỗi lại thành hình ảnh của một Tống Nguyệt Ngôn hiện tại—bình thản, dịu dàng, bao dung và rộng lượng. Dụ Lâm Châu nhớ lại một lần nói chuyện với mẹ Dụ, lúc ấy anh ta đã bảo rằng lẽ ra Hứa Nguyệt Ngôn phải là vợ của mình mới đúng. Cũng chính vào lúc đó, mẹ Dụ đã hỏi anh ta một câu then chốt: “Vậy con nhớ lại xem khi còn ở bên con, con bé Nguyệt Ngôn có được sống một cuộc sống như nó mong muốn, nó có hạnh phúc không?” Nghe bà hỏi vậy, kí ức của anh ta quay về năm Tống Nguyệt Ngôn học cấp ba, lúc đó anh ta đã hỏi cô rằng: “Sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì?" Hồi đó, việc thi đỗ đại học không hề dễ dàng, nhưng hai mắt của cô lại sáng rực, đáp lại anh ta rằng: "Em muốn giành được suất giới thiệu vào đại học, sau đó học hành thành tài để theo đuổi được niềm đam mê công nghệ, nghiên cứu ra những thứ có ích cho người dân." Và hiển nhiên, Tống Nguyệt Ngôn đã dựa vào năng lực của mình để vào đại học… Thế nhưng sau khi học xong, lại vì anh ta mà từ bỏ lý tưởng ban đầu. Anh ta cũng nhớ rõ, đã rất nhiều lần, nửa đêm anh ta thức giấc thường nhìn thấy cô ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Lúc đó Dụ Lâm Châu tự hỏi, liệu có phải cô đang hối hận vì đã đồng ý kết hôn với mình không? Anh ta không biết được câu trả lời. Nhưng ngẫm lại, những ngày tháng ở bên anh ta… Tống Nguyệt Ngôn không hề hạnh phúc. Dụ Lâm Châu hoảng loạn lục lại ký ức, cố tìm chút bằng chứng rằng cô đã từng vui vẻ khi ở bên mình. Những khoảnh khắc vui vẻ, không phải là không có. Khi anh ta đi ngang qua cửa hàng bách hóa và mua quà về cho cô, dù chỉ là một chiếc khăn lụa hay hộp kem tuyết nho nhỏ, cô cũng đã rất vui. Hơn nữa, ngày nào Tống Nguyệt Ngôn cũng cười, chẳng phải đó là bằng chứng cô hạnh phúc sao? Anh ta muốn bấu víu vào điều đó để an ủi bản thân, nhưng đều vô ích. Dụ Lâm Châu siết chặt môi, cuối cùng chỉ có thể trả lời mẹ Dụ rằng: "Con không biết…" Mẹ Dụ muốn nói thêm vài câu, mong anh ta có thể nghĩ thông suốt mà buông bỏ chấp niệm với Tống Nguyệt Ngôn. "Vừa rồi, con cũng thấy cách Nguyệt Ngôn và Ngôn Sinh đối xử với nhau rồi đấy. Một Nguyệt Ngôn như vậy, con đã từng thấy chưa?" Dụ Lâm Châu mở to mắt nhưng trong đáy mắt chỉ là khoảng trống mênh mang, im lặng không đáp. Thấy anh ta như vậy, mẹ Dụ cũng hiểu rằng có nói gì lúc này cũng vô ích, có những chuyện chỉ có thể để anh ta tự nghĩ thông suốt thôi. …… Sau đó, lời Tống Nguyệt Ngôn từng nói 'Bây giờ anh chỉ là anh trai tôi', lại vang lên bên tai Dụ Lâm Châu. Tựa như mặt nước yên tĩnh bị một viên đá nhỏ ném xuống. Bóng dáng cô một lần nữa tan thành vô số tia sáng li ti, không cách nào ghép lại được. Từ sau cuộc trò chuyện cùng mẹ Dụ và Tống Nguyệt Ngôn, anh ta đã hiểu rõ rằng... Giữa cô và anh ta, đã không còn khả năng nữa rồi. Nhưng chấp niệm muốn cô quay về bên mình đã ăn sâu trong tim anh ta suốt 5 năm, không thể nói bỏ là có thể bỏ được. Nếu muốn được ở lại bên Tống Nguyệt Ngôn, được trông thấy cô, vậy thì… anh ta chỉ có thể giấu đi mọi tình cảm của mình và trở thành một người anh trai tốt mà thôi …… Nghe thấy tiếng bước chân bên trong phòng bệnh đang đi về phía cửa, Dụ Lâm Châu lập tức đứng thẳng dậy rồi rời đi. Rời khỏi trạm xá, anh ta sải bước vào màn đêm. (Hoàn)

Chương 20: Chương 20 (Hoàn)