Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 203: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (28)
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Chắc là cô không trả lời tin nhắn nên cậu ấy gọi điện thoại.Vân Xu nhìn thời gian, đã gần 8 giờ tối, không biết học đệ tìm cô có chuyện gì?Đang định gọi lại thì điện thoại của cậu ấy lại reo.Vừa bắt máy."Học tỷ, chị không sao chứ!" Giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia truyền đến: "Em gửi tin nhắn chị không trả lời, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy, có phải chị gặp chuyện gì không? Nếu gặp chuyện gì thì nói với em, em nghĩ cách giúp chị ngay."Vân Xu muộn màng nhận ra mình đã khiến cậu ấy lo lắng, vội trấn an: "Tôi không sao, cậu đừng lo lắng, vừa nãy tôi đang thu dọn đồ đạc nên không nghe thấy tiếng chuông."Tiết Cảnh Diệu thở phào nhẹ nhõm, việc học tỷ không nghe máy vừa rồi khiến cậu sợ hết hồn.Nhưng cậu chú ý đến cụm từ "thu dọn đồ đạc" trong lời nói của cô, trong lòng lại hoảng hốt, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Học tỷ, chị thu dọn đồ đạc là định chuyển chỗ ở sao?"Cậu nhớ rất lâu trước kia học tỷ từng nói phòng trọ của mình tệ lắm, muốn chuyển đi.Chuyển chỗ ở không quan trọng, Tiết Cảnh Diệu sợ hơn là cô muốn rời khỏi Đông Thành, đến nơi khác phát triển. Cậu vẫn còn đang học đại học, không có cách nào đi tìm cô.Vân Xu nói: "Không phải, là tôi nhận một kịch bản, cần đến tận nơi thu thử giọng, cũng không xa lắm, ở Tây Thành thôi. Giờ tôi đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi."Đi Tây Thành thu âm?Tiết Cảnh Diệu mím môi: "Học tỷ định đi bao lâu ạ?"Vân Xu nói: "Nếu không có gì bất ngờ thì khoảng hai tuần.""Lâu như vậy ạ?" Tiết Cảnh Diệu buột miệng thốt ra.Vân Xu giải thích: "Nếu thuận lợi, tôi sẽ ở lại đó thu âm xong rồi mới về.""Dạ." Giọng cậu có chút hụt hẫng.Trong đầu Vân Xu bỗng hiện ra hình ảnh một chú chó con béo ú, ủ rũ dựa vào góc tường, cúi gằm đầu, vừa đáng thương vừa đáng yêu.Cô không nhịn được khẽ cười: "Hai tuần nhanh lắm, chớp mắt là qua thôi."Tiếng cười của cô nhẹ nhàng, mềm mại, như một chiếc lông chim trắng tinh khẽ chạm vào tim Tiết Cảnh Diệu, khiến cổ họng cậu khô khốc.Tiết Cảnh Diệu nắm chặt điện thoại trong tay."À đúng rồi, cậu tìm tôi là có việc gì sao?" Vân Xu vẫn chưa kịp xem tin nhắn, điện thoại của cậu ấy đã gọi đến.Nhớ lại mục đích ban đầu của mình, Tiết Cảnh Diệu ấp úng nói: "Sau khi kịch bản vườn trường nổi tiếng lần trước, đúng như học tỷ đã nói, có mấy đoàn phim nhắn tin mời em đi thu âm. Em tự mình chọn một cái rồi.""Ngày kia phải gửi file thu âm thử giọng rồi, em bây giờ vẫn hơi lo lắng..."Vân Xu hiểu rõ. Kịch vườn trường Tiết Cảnh Diệu thu tốt thật đấy, nhưng đó cũng là bộ kịch truyền thanh *****ên của cậu, bộ thứ hai còn thiếu kinh nghiệm, trong lòng tự nhiên không chắc chắn.Nghĩ đến đây, lòng cô mềm nhũn, nói: "Vậy ngày mai chúng ta hẹn giờ ra ngoài đi, tôi giúp cậu xem qua nhé?""Cảm ơn học tỷ!" Giọng Tiết Cảnh Diệu lập tức phấn chấn hẳn lên.Một khu dân cư nào đó.Căn hộ tối đen vang lên tiếng "cạch", cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn hành lang hắt vào, chiếu sáng một căn phòng tối om.Tư Nhạc bật đèn phòng khách, cởi áo khoác treo lên tường.Anh đi đến sô pha ngồi xuống, vẫn giữ nguyên tư thế, như pho tượng.Rất lâu sau.Tư Nhạc cầm điện thoại lên, mở danh bạ, chọn một cái tên, anh ấn nút gọi."Tút tút tút ———." Điện thoại reo vài tiếng rồi được kết nối."Alo.""Đổng Minh, là tôi."Giọng nói lạnh lùng quen thuộc khiến người ở đầu dây bên kia tỉnh táo hẳn: "Tư Nhạc, lâu không liên lạc, dạo này thế nào?""..." Tư Nhạc nhắc nhở anh ta: "Một tháng trước, anh mới đến chỗ tôi kiểm tra sức khỏe xong."Đổng Minh cười ha hả: "Không phải là quá nhớ cậu sao!""Thôi được rồi, đừng đùa nữa, nói đi, đột nhiên tìm tôi có chuyện gì?"Tư Nhạc nói: "Muốn hỏi xem chỗ anh còn kịch bản nào phù hợp không."Đổng Minh hiểu ý anh, rất kinh ngạc. Từ khi Tư Nhạc thành bác sĩ, anh đã không nhận thêm bất cứ công việc thu âm nào nữa, sao bây giờ đột nhiên lại muốn nhận?Phải biết rằng fan của anh ngày ngày gào khóc dưới bài đăng Weibo, cũng không thấy anh có ý định quay lại giới CV."Không chỉ có, cậu muốn thể loại gì tôi đều có thể tìm cho cậu." Đổng Minh là ông chủ một phòng thu kịch truyền thanh, đầu chưa bao giờ thiếu kịch bản: "Nhưng tôi có thể
Chắc là cô không trả lời tin nhắn nên cậu ấy gọi điện thoại.
Vân Xu nhìn thời gian, đã gần 8 giờ tối, không biết học đệ tìm cô có chuyện gì?
Đang định gọi lại thì điện thoại của cậu ấy lại reo.
Vừa bắt máy.
"Học tỷ, chị không sao chứ!" Giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia truyền đến: "Em gửi tin nhắn chị không trả lời, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy, có phải chị gặp chuyện gì không? Nếu gặp chuyện gì thì nói với em, em nghĩ cách giúp chị ngay."
Vân Xu muộn màng nhận ra mình đã khiến cậu ấy lo lắng, vội trấn an: "Tôi không sao, cậu đừng lo lắng, vừa nãy tôi đang thu dọn đồ đạc nên không nghe thấy tiếng chuông."
Tiết Cảnh Diệu thở phào nhẹ nhõm, việc học tỷ không nghe máy vừa rồi khiến cậu sợ hết hồn.
Nhưng cậu chú ý đến cụm từ "thu dọn đồ đạc" trong lời nói của cô, trong lòng lại hoảng hốt, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Học tỷ, chị thu dọn đồ đạc là định chuyển chỗ ở sao?"
Cậu nhớ rất lâu trước kia học tỷ từng nói phòng trọ của mình tệ lắm, muốn chuyển đi.
Chuyển chỗ ở không quan trọng, Tiết Cảnh Diệu sợ hơn là cô muốn rời khỏi Đông Thành, đến nơi khác phát triển. Cậu vẫn còn đang học đại học, không có cách nào đi tìm cô.
Vân Xu nói: "Không phải, là tôi nhận một kịch bản, cần đến tận nơi thu thử giọng, cũng không xa lắm, ở Tây Thành thôi. Giờ tôi đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi."
Đi Tây Thành thu âm?
Tiết Cảnh Diệu mím môi: "Học tỷ định đi bao lâu ạ?"
Vân Xu nói: "Nếu không có gì bất ngờ thì khoảng hai tuần."
"Lâu như vậy ạ?" Tiết Cảnh Diệu buột miệng thốt ra.
Vân Xu giải thích: "Nếu thuận lợi, tôi sẽ ở lại đó thu âm xong rồi mới về."
"Dạ." Giọng cậu có chút hụt hẫng.
Trong đầu Vân Xu bỗng hiện ra hình ảnh một chú chó con béo ú, ủ rũ dựa vào góc tường, cúi gằm đầu, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Cô không nhịn được khẽ cười: "Hai tuần nhanh lắm, chớp mắt là qua thôi."
Tiếng cười của cô nhẹ nhàng, mềm mại, như một chiếc lông chim trắng tinh khẽ chạm vào tim Tiết Cảnh Diệu, khiến cổ họng cậu khô khốc.
Tiết Cảnh Diệu nắm chặt điện thoại trong tay.
"À đúng rồi, cậu tìm tôi là có việc gì sao?" Vân Xu vẫn chưa kịp xem tin nhắn, điện thoại của cậu ấy đã gọi đến.
Nhớ lại mục đích ban đầu của mình, Tiết Cảnh Diệu ấp úng nói: "Sau khi kịch bản vườn trường nổi tiếng lần trước, đúng như học tỷ đã nói, có mấy đoàn phim nhắn tin mời em đi thu âm. Em tự mình chọn một cái rồi."
"Ngày kia phải gửi file thu âm thử giọng rồi, em bây giờ vẫn hơi lo lắng..."
Vân Xu hiểu rõ. Kịch vườn trường Tiết Cảnh Diệu thu tốt thật đấy, nhưng đó cũng là bộ kịch truyền thanh *****ên của cậu, bộ thứ hai còn thiếu kinh nghiệm, trong lòng tự nhiên không chắc chắn.
Nghĩ đến đây, lòng cô mềm nhũn, nói: "Vậy ngày mai chúng ta hẹn giờ ra ngoài đi, tôi giúp cậu xem qua nhé?"
"Cảm ơn học tỷ!" Giọng Tiết Cảnh Diệu lập tức phấn chấn hẳn lên.
Một khu dân cư nào đó.
Căn hộ tối đen vang lên tiếng "cạch", cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn hành lang hắt vào, chiếu sáng một căn phòng tối om.
Tư Nhạc bật đèn phòng khách, cởi áo khoác treo lên tường.
Anh đi đến sô pha ngồi xuống, vẫn giữ nguyên tư thế, như pho tượng.
Rất lâu sau.
Tư Nhạc cầm điện thoại lên, mở danh bạ, chọn một cái tên, anh ấn nút gọi.
"Tút tút tút ———." Điện thoại reo vài tiếng rồi được kết nối.
"Alo."
"Đổng Minh, là tôi."
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc khiến người ở đầu dây bên kia tỉnh táo hẳn: "Tư Nhạc, lâu không liên lạc, dạo này thế nào?"
"..." Tư Nhạc nhắc nhở anh ta: "Một tháng trước, anh mới đến chỗ tôi kiểm tra sức khỏe xong."
Đổng Minh cười ha hả: "Không phải là quá nhớ cậu sao!"
"Thôi được rồi, đừng đùa nữa, nói đi, đột nhiên tìm tôi có chuyện gì?"
Tư Nhạc nói: "Muốn hỏi xem chỗ anh còn kịch bản nào phù hợp không."
Đổng Minh hiểu ý anh, rất kinh ngạc. Từ khi Tư Nhạc thành bác sĩ, anh đã không nhận thêm bất cứ công việc thu âm nào nữa, sao bây giờ đột nhiên lại muốn nhận?
Phải biết rằng fan của anh ngày ngày gào khóc dưới bài đăng Weibo, cũng không thấy anh có ý định quay lại giới CV.
"Không chỉ có, cậu muốn thể loại gì tôi đều có thể tìm cho cậu." Đổng Minh là ông chủ một phòng thu kịch truyền thanh, đầu chưa bao giờ thiếu kịch bản: "Nhưng tôi có thể
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Chắc là cô không trả lời tin nhắn nên cậu ấy gọi điện thoại.Vân Xu nhìn thời gian, đã gần 8 giờ tối, không biết học đệ tìm cô có chuyện gì?Đang định gọi lại thì điện thoại của cậu ấy lại reo.Vừa bắt máy."Học tỷ, chị không sao chứ!" Giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia truyền đến: "Em gửi tin nhắn chị không trả lời, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy, có phải chị gặp chuyện gì không? Nếu gặp chuyện gì thì nói với em, em nghĩ cách giúp chị ngay."Vân Xu muộn màng nhận ra mình đã khiến cậu ấy lo lắng, vội trấn an: "Tôi không sao, cậu đừng lo lắng, vừa nãy tôi đang thu dọn đồ đạc nên không nghe thấy tiếng chuông."Tiết Cảnh Diệu thở phào nhẹ nhõm, việc học tỷ không nghe máy vừa rồi khiến cậu sợ hết hồn.Nhưng cậu chú ý đến cụm từ "thu dọn đồ đạc" trong lời nói của cô, trong lòng lại hoảng hốt, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Học tỷ, chị thu dọn đồ đạc là định chuyển chỗ ở sao?"Cậu nhớ rất lâu trước kia học tỷ từng nói phòng trọ của mình tệ lắm, muốn chuyển đi.Chuyển chỗ ở không quan trọng, Tiết Cảnh Diệu sợ hơn là cô muốn rời khỏi Đông Thành, đến nơi khác phát triển. Cậu vẫn còn đang học đại học, không có cách nào đi tìm cô.Vân Xu nói: "Không phải, là tôi nhận một kịch bản, cần đến tận nơi thu thử giọng, cũng không xa lắm, ở Tây Thành thôi. Giờ tôi đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi."Đi Tây Thành thu âm?Tiết Cảnh Diệu mím môi: "Học tỷ định đi bao lâu ạ?"Vân Xu nói: "Nếu không có gì bất ngờ thì khoảng hai tuần.""Lâu như vậy ạ?" Tiết Cảnh Diệu buột miệng thốt ra.Vân Xu giải thích: "Nếu thuận lợi, tôi sẽ ở lại đó thu âm xong rồi mới về.""Dạ." Giọng cậu có chút hụt hẫng.Trong đầu Vân Xu bỗng hiện ra hình ảnh một chú chó con béo ú, ủ rũ dựa vào góc tường, cúi gằm đầu, vừa đáng thương vừa đáng yêu.Cô không nhịn được khẽ cười: "Hai tuần nhanh lắm, chớp mắt là qua thôi."Tiếng cười của cô nhẹ nhàng, mềm mại, như một chiếc lông chim trắng tinh khẽ chạm vào tim Tiết Cảnh Diệu, khiến cổ họng cậu khô khốc.Tiết Cảnh Diệu nắm chặt điện thoại trong tay."À đúng rồi, cậu tìm tôi là có việc gì sao?" Vân Xu vẫn chưa kịp xem tin nhắn, điện thoại của cậu ấy đã gọi đến.Nhớ lại mục đích ban đầu của mình, Tiết Cảnh Diệu ấp úng nói: "Sau khi kịch bản vườn trường nổi tiếng lần trước, đúng như học tỷ đã nói, có mấy đoàn phim nhắn tin mời em đi thu âm. Em tự mình chọn một cái rồi.""Ngày kia phải gửi file thu âm thử giọng rồi, em bây giờ vẫn hơi lo lắng..."Vân Xu hiểu rõ. Kịch vườn trường Tiết Cảnh Diệu thu tốt thật đấy, nhưng đó cũng là bộ kịch truyền thanh *****ên của cậu, bộ thứ hai còn thiếu kinh nghiệm, trong lòng tự nhiên không chắc chắn.Nghĩ đến đây, lòng cô mềm nhũn, nói: "Vậy ngày mai chúng ta hẹn giờ ra ngoài đi, tôi giúp cậu xem qua nhé?""Cảm ơn học tỷ!" Giọng Tiết Cảnh Diệu lập tức phấn chấn hẳn lên.Một khu dân cư nào đó.Căn hộ tối đen vang lên tiếng "cạch", cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn hành lang hắt vào, chiếu sáng một căn phòng tối om.Tư Nhạc bật đèn phòng khách, cởi áo khoác treo lên tường.Anh đi đến sô pha ngồi xuống, vẫn giữ nguyên tư thế, như pho tượng.Rất lâu sau.Tư Nhạc cầm điện thoại lên, mở danh bạ, chọn một cái tên, anh ấn nút gọi."Tút tút tút ———." Điện thoại reo vài tiếng rồi được kết nối."Alo.""Đổng Minh, là tôi."Giọng nói lạnh lùng quen thuộc khiến người ở đầu dây bên kia tỉnh táo hẳn: "Tư Nhạc, lâu không liên lạc, dạo này thế nào?""..." Tư Nhạc nhắc nhở anh ta: "Một tháng trước, anh mới đến chỗ tôi kiểm tra sức khỏe xong."Đổng Minh cười ha hả: "Không phải là quá nhớ cậu sao!""Thôi được rồi, đừng đùa nữa, nói đi, đột nhiên tìm tôi có chuyện gì?"Tư Nhạc nói: "Muốn hỏi xem chỗ anh còn kịch bản nào phù hợp không."Đổng Minh hiểu ý anh, rất kinh ngạc. Từ khi Tư Nhạc thành bác sĩ, anh đã không nhận thêm bất cứ công việc thu âm nào nữa, sao bây giờ đột nhiên lại muốn nhận?Phải biết rằng fan của anh ngày ngày gào khóc dưới bài đăng Weibo, cũng không thấy anh có ý định quay lại giới CV."Không chỉ có, cậu muốn thể loại gì tôi đều có thể tìm cho cậu." Đổng Minh là ông chủ một phòng thu kịch truyền thanh, đầu chưa bao giờ thiếu kịch bản: "Nhưng tôi có thể