Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 20: Chương 20

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô lại mở ngăn tủ lục lọi lấy mấy đồng và ít phiếu ra.Tuy lúc này thị trường đã mở cửa, nhưng cô nhớ mang máng có một số loại phiếu đến cuối những năm 80 mới hủy bỏ.Cô không biết cụ thể là cái nào, cứ cầm hết để phòng hờ vậy.Phùng Liên thấy cô đi ra thì nhiệt tình kéo tay cô.Chuyện Tống Thời Hạ lo sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra, lúc nói chuyện với bà, cô có thử lặng lẽ rút ra nhưng không được.Thôi bỏ đi, cô đành chấp nhận số phận vậy.Trên đường đi, thím Phùng hỏi thăm hoàn cảnh gia đình cô, cô cũng hiểu sơ sơ về gia đình nhà thím Phùng.Thím Phùng và chồng cùng một thôn, có một cô con gái, hai người con trai.Con gái đang học lớp 3, thằng hai học lớp 1, thằng út vẫn đang học mẫu giáo.Thím Phùng nói sở dĩ bọn họ ở đây là vì chồng bà có cống hiến cực lớn về mặt học thuật hay nghiên cứu gì đó.Khu này là chỗ cấp trên cấp cho các nhân tài quan trọng, nhà được chia thống nhất 140 m2, là chỗ ở của viện sĩ và hiệu trưởng.Giáo sư bình thường đều ở khu nhà đối diện.Tống Thời Hạ đang buồn bực tại sao Quý Duy Thanh lại ở đây, thím Phùng cũng nhanh chóng giải đáp nghi hoặc của cô. “Cháu lấy được người chồng tài giỏi đấy, mặc dù giáo sư Quý có hai cậu con trai, nhưng cậu ấy còn trẻ, chưa tới 30 tuổi đã là giáo sư rồi. Còn là tiến sĩ hai văn bằng du học về, cháu không biết ngày xưa hai trường đại học vì giành cậu ấy mà tranh nhau căng tới mức nào đâu.”Nói đến đây, thím Phùng hơi đồng tình với cô.Giáo sư Quý có điều kiện tốt như thế, không phải là không ai giới thiệu đối tượng cho.Nhưng giáo sư Quý bình thường xa cách khó gần, lại còn lạnh lùng, cháu gái của hiệu trưởng đi gặp một lần, lúc về còn tức đến phát khóc.Nghe lão Tạ nhà bà nói, ông thấy thứ duy nhất khiến giáo sư Quý nhiệt tình chính là vật lý và toán.Với anh, phụ nữ còn không hấp dẫn bằng công thức toán nữa.Thím Phùng không khỏi lo lắng, cô gái tốt như thế này mà sống cảnh phòng không chiếc bóng thì tiếc quá.Tống Thời Hạ không biết suy nghĩ trong lòng thím Phùng, trong đầu cô lúc này chỉ có một loạt câu “Tui là ai, đây là đâu, chuyện gì thế này” chạy đầy trong đầu.Cô biết đối tượng mà nguyên thân chọn là giáo sư đại học, nhưng chưa tới 30 tuổi đã tốt nghiệp hai học vị tiến sĩ, còn là du học sinh.Đây chẳng phải con nhà người ta trong truyền thuyết à?Chẳng trách trong sách anh ta luôn vắng nhà.Với thân phận thế này, về sau toàn thành viện sĩ, hoặc là tham gia các hạng mục quan trọng, quanh năm suốt tháng ở trong phòng thí nghiệm cũng là chuyện bình thường. 

Cô lại mở ngăn tủ lục lọi lấy mấy đồng và ít phiếu ra.

Tuy lúc này thị trường đã mở cửa, nhưng cô nhớ mang máng có một số loại phiếu đến cuối những năm 80 mới hủy bỏ.

Cô không biết cụ thể là cái nào, cứ cầm hết để phòng hờ vậy.

Phùng Liên thấy cô đi ra thì nhiệt tình kéo tay cô.

Chuyện Tống Thời Hạ lo sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra, lúc nói chuyện với bà, cô có thử lặng lẽ rút ra nhưng không được.

Thôi bỏ đi, cô đành chấp nhận số phận vậy.

Trên đường đi, thím Phùng hỏi thăm hoàn cảnh gia đình cô, cô cũng hiểu sơ sơ về gia đình nhà thím Phùng.

Thím Phùng và chồng cùng một thôn, có một cô con gái, hai người con trai.

Con gái đang học lớp 3, thằng hai học lớp 1, thằng út vẫn đang học mẫu giáo.

Thím Phùng nói sở dĩ bọn họ ở đây là vì chồng bà có cống hiến cực lớn về mặt học thuật hay nghiên cứu gì đó.

Khu này là chỗ cấp trên cấp cho các nhân tài quan trọng, nhà được chia thống nhất 140 m2, là chỗ ở của viện sĩ và hiệu trưởng.

Giáo sư bình thường đều ở khu nhà đối diện.

Tống Thời Hạ đang buồn bực tại sao Quý Duy Thanh lại ở đây, thím Phùng cũng nhanh chóng giải đáp nghi hoặc của cô.

 

“Cháu lấy được người chồng tài giỏi đấy, mặc dù giáo sư Quý có hai cậu con trai, nhưng cậu ấy còn trẻ, chưa tới 30 tuổi đã là giáo sư rồi.

 

Còn là tiến sĩ hai văn bằng du học về, cháu không biết ngày xưa hai trường đại học vì giành cậu ấy mà tranh nhau căng tới mức nào đâu.”

Nói đến đây, thím Phùng hơi đồng tình với cô.

Giáo sư Quý có điều kiện tốt như thế, không phải là không ai giới thiệu đối tượng cho.

Nhưng giáo sư Quý bình thường xa cách khó gần, lại còn lạnh lùng, cháu gái của hiệu trưởng đi gặp một lần, lúc về còn tức đến phát khóc.

Nghe lão Tạ nhà bà nói, ông thấy thứ duy nhất khiến giáo sư Quý nhiệt tình chính là vật lý và toán.

Với anh, phụ nữ còn không hấp dẫn bằng công thức toán nữa.

Thím Phùng không khỏi lo lắng, cô gái tốt như thế này mà sống cảnh phòng không chiếc bóng thì tiếc quá.

Tống Thời Hạ không biết suy nghĩ trong lòng thím Phùng, trong đầu cô lúc này chỉ có một loạt câu “Tui là ai, đây là đâu, chuyện gì thế này” chạy đầy trong đầu.

Cô biết đối tượng mà nguyên thân chọn là giáo sư đại học, nhưng chưa tới 30 tuổi đã tốt nghiệp hai học vị tiến sĩ, còn là du học sinh.

Đây chẳng phải con nhà người ta trong truyền thuyết à?

Chẳng trách trong sách anh ta luôn vắng nhà.

Với thân phận thế này, về sau toàn thành viện sĩ, hoặc là tham gia các hạng mục quan trọng, quanh năm suốt tháng ở trong phòng thí nghiệm cũng là chuyện bình thường.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô lại mở ngăn tủ lục lọi lấy mấy đồng và ít phiếu ra.Tuy lúc này thị trường đã mở cửa, nhưng cô nhớ mang máng có một số loại phiếu đến cuối những năm 80 mới hủy bỏ.Cô không biết cụ thể là cái nào, cứ cầm hết để phòng hờ vậy.Phùng Liên thấy cô đi ra thì nhiệt tình kéo tay cô.Chuyện Tống Thời Hạ lo sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra, lúc nói chuyện với bà, cô có thử lặng lẽ rút ra nhưng không được.Thôi bỏ đi, cô đành chấp nhận số phận vậy.Trên đường đi, thím Phùng hỏi thăm hoàn cảnh gia đình cô, cô cũng hiểu sơ sơ về gia đình nhà thím Phùng.Thím Phùng và chồng cùng một thôn, có một cô con gái, hai người con trai.Con gái đang học lớp 3, thằng hai học lớp 1, thằng út vẫn đang học mẫu giáo.Thím Phùng nói sở dĩ bọn họ ở đây là vì chồng bà có cống hiến cực lớn về mặt học thuật hay nghiên cứu gì đó.Khu này là chỗ cấp trên cấp cho các nhân tài quan trọng, nhà được chia thống nhất 140 m2, là chỗ ở của viện sĩ và hiệu trưởng.Giáo sư bình thường đều ở khu nhà đối diện.Tống Thời Hạ đang buồn bực tại sao Quý Duy Thanh lại ở đây, thím Phùng cũng nhanh chóng giải đáp nghi hoặc của cô. “Cháu lấy được người chồng tài giỏi đấy, mặc dù giáo sư Quý có hai cậu con trai, nhưng cậu ấy còn trẻ, chưa tới 30 tuổi đã là giáo sư rồi. Còn là tiến sĩ hai văn bằng du học về, cháu không biết ngày xưa hai trường đại học vì giành cậu ấy mà tranh nhau căng tới mức nào đâu.”Nói đến đây, thím Phùng hơi đồng tình với cô.Giáo sư Quý có điều kiện tốt như thế, không phải là không ai giới thiệu đối tượng cho.Nhưng giáo sư Quý bình thường xa cách khó gần, lại còn lạnh lùng, cháu gái của hiệu trưởng đi gặp một lần, lúc về còn tức đến phát khóc.Nghe lão Tạ nhà bà nói, ông thấy thứ duy nhất khiến giáo sư Quý nhiệt tình chính là vật lý và toán.Với anh, phụ nữ còn không hấp dẫn bằng công thức toán nữa.Thím Phùng không khỏi lo lắng, cô gái tốt như thế này mà sống cảnh phòng không chiếc bóng thì tiếc quá.Tống Thời Hạ không biết suy nghĩ trong lòng thím Phùng, trong đầu cô lúc này chỉ có một loạt câu “Tui là ai, đây là đâu, chuyện gì thế này” chạy đầy trong đầu.Cô biết đối tượng mà nguyên thân chọn là giáo sư đại học, nhưng chưa tới 30 tuổi đã tốt nghiệp hai học vị tiến sĩ, còn là du học sinh.Đây chẳng phải con nhà người ta trong truyền thuyết à?Chẳng trách trong sách anh ta luôn vắng nhà.Với thân phận thế này, về sau toàn thành viện sĩ, hoặc là tham gia các hạng mục quan trọng, quanh năm suốt tháng ở trong phòng thí nghiệm cũng là chuyện bình thường. 

Chương 20: Chương 20