Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 21: Chương 21

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô chưa từng học đại học, nhưng kiếp trước bởi vì trà của cô có thể khiến người ta tĩnh tâm nâng cao tinh thần, có tác dụng dưỡng sinh.Vì vậy mà có một giáo sư thành lập riêng hạng mục nghiên cứu nó, cô cũng hiểu rõ về cấp bậc giáo sư.Lúc ấy cô không hề giấu giếm gì, cung cấp trà cho họ nghiên cứu thoải mái.Nhưng cuối cùng bọn họ còn chưa nghiên cứu ra được cái gì, chỉ lấy được một loại nhân tử có thể khiến cho tế bào trở nên sinh động hơn.Hai người cười cười nói nói, nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác.Chợ bán thức ăn cách khu dân cư một khoảng, nhưng không xa lắm, đi bộ chừng mười lăm phút là tới.Phùng Liên giải thích với cô: “Đây là chợ sáng, chỉ bán buổi sáng thôi, qua 9 giờ rưỡi sẽ dẹp.”Nói là chợ sáng, kỳ thật chính là người nhà của các giảng viên hoặc là nhân viên trong trường bày quầy bán hàng.Rau củ quả tươi mới, nhưng rất ít chủng loại, cũng chẳng có thịt cá gì.Thấy cô cứ nhìn tới nhìn lui, Phùng Liên mỉm cười nói: “Có phải cháu muốn mua thịt không, mua thịt thì phải đi chỗ khác cơ.”Tống Thời Hạ xấu hổ nói:“Đúng là cháu muốn mua ít thịt cho chồng cháu bồi bổ, thức ăn ở đây bán hơi ít, cháu định mấy ngày nữa sẽ mua hạt giống về tự trồng trong sân.” Phùng Liên hiền hòa lắc đầu:“Cô bé ngốc, thịt không mua ở đây được. Nếu cháu không đi với thím, khéo chỉ có thể chờ người khác đi ra ngoài mua hộ thôi.Thím đi làm ở căn tin giảng viên, người nhà chỉ cần đưa phiếu tới đổi là được.”Tống Thời Hạ không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã đi cùng thím Phùng.Cô vừa mới đi ngang qua căn tin của giảng viên, nó ở khá gần khu dân cư, kế bên là hợp tác xã mua bán, sau này mua thịt mua đồ cũng thuận tiện hơn.Cô tặng cho thím Phùng một nụ cười chân thành.“Cảm ơn thím đã dắt cháu đi cho quen đường, nếu không có thím, có khi cháu phải đi ra ngoài mua thịt ấy chứ.”DTVPhùng Liên thấy cô mỉm cười với mình như thế thì làm sao chịu nổi, cô gái này đúng là xinh đẹp mà.“Ơn nghĩa cái gì chứ, mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, nếu con gái thím mà được một nửa của cháu thì tốt quá rồi.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:“Thím cũng có xấu đâu, lúc còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân, con gái nhất định cũng đẹp như thím.”Dù chỉ là lời xã giao, nhưng cô thật lòng cảm thấy thím Phùng Liên rất đẹp, ăn diện một tí nhất định sẽ rất đẹp.Thím vừa phải lo liệu việc nhà, vừa chăm sóc con cái, lại còn đi làm, làm sao rảnh rỗi lo chuyện ăn diện cho được. 

Cô chưa từng học đại học, nhưng kiếp trước bởi vì trà của cô có thể khiến người ta tĩnh tâm nâng cao tinh thần, có tác dụng dưỡng sinh.

Vì vậy mà có một giáo sư thành lập riêng hạng mục nghiên cứu nó, cô cũng hiểu rõ về cấp bậc giáo sư.

Lúc ấy cô không hề giấu giếm gì, cung cấp trà cho họ nghiên cứu thoải mái.

Nhưng cuối cùng bọn họ còn chưa nghiên cứu ra được cái gì, chỉ lấy được một loại nhân tử có thể khiến cho tế bào trở nên sinh động hơn.

Hai người cười cười nói nói, nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác.

Chợ bán thức ăn cách khu dân cư một khoảng, nhưng không xa lắm, đi bộ chừng mười lăm phút là tới.

Phùng Liên giải thích với cô: “Đây là chợ sáng, chỉ bán buổi sáng thôi, qua 9 giờ rưỡi sẽ dẹp.”

Nói là chợ sáng, kỳ thật chính là người nhà của các giảng viên hoặc là nhân viên trong trường bày quầy bán hàng.

Rau củ quả tươi mới, nhưng rất ít chủng loại, cũng chẳng có thịt cá gì.

Thấy cô cứ nhìn tới nhìn lui, Phùng Liên mỉm cười nói: “Có phải cháu muốn mua thịt không, mua thịt thì phải đi chỗ khác cơ.”

Tống Thời Hạ xấu hổ nói:

“Đúng là cháu muốn mua ít thịt cho chồng cháu bồi bổ, thức ăn ở đây bán hơi ít, cháu định mấy ngày nữa sẽ mua hạt giống về tự trồng trong sân.”

 

Phùng Liên hiền hòa lắc đầu:

“Cô bé ngốc, thịt không mua ở đây được. Nếu cháu không đi với thím, khéo chỉ có thể chờ người khác đi ra ngoài mua hộ thôi.

Thím đi làm ở căn tin giảng viên, người nhà chỉ cần đưa phiếu tới đổi là được.”

Tống Thời Hạ không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã đi cùng thím Phùng.

Cô vừa mới đi ngang qua căn tin của giảng viên, nó ở khá gần khu dân cư, kế bên là hợp tác xã mua bán, sau này mua thịt mua đồ cũng thuận tiện hơn.

Cô tặng cho thím Phùng một nụ cười chân thành.

“Cảm ơn thím đã dắt cháu đi cho quen đường, nếu không có thím, có khi cháu phải đi ra ngoài mua thịt ấy chứ.”

DTV

Phùng Liên thấy cô mỉm cười với mình như thế thì làm sao chịu nổi, cô gái này đúng là xinh đẹp mà.

“Ơn nghĩa cái gì chứ, mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, nếu con gái thím mà được một nửa của cháu thì tốt quá rồi.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:

“Thím cũng có xấu đâu, lúc còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân, con gái nhất định cũng đẹp như thím.”

Dù chỉ là lời xã giao, nhưng cô thật lòng cảm thấy thím Phùng Liên rất đẹp, ăn diện một tí nhất định sẽ rất đẹp.

Thím vừa phải lo liệu việc nhà, vừa chăm sóc con cái, lại còn đi làm, làm sao rảnh rỗi lo chuyện ăn diện cho được.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô chưa từng học đại học, nhưng kiếp trước bởi vì trà của cô có thể khiến người ta tĩnh tâm nâng cao tinh thần, có tác dụng dưỡng sinh.Vì vậy mà có một giáo sư thành lập riêng hạng mục nghiên cứu nó, cô cũng hiểu rõ về cấp bậc giáo sư.Lúc ấy cô không hề giấu giếm gì, cung cấp trà cho họ nghiên cứu thoải mái.Nhưng cuối cùng bọn họ còn chưa nghiên cứu ra được cái gì, chỉ lấy được một loại nhân tử có thể khiến cho tế bào trở nên sinh động hơn.Hai người cười cười nói nói, nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác.Chợ bán thức ăn cách khu dân cư một khoảng, nhưng không xa lắm, đi bộ chừng mười lăm phút là tới.Phùng Liên giải thích với cô: “Đây là chợ sáng, chỉ bán buổi sáng thôi, qua 9 giờ rưỡi sẽ dẹp.”Nói là chợ sáng, kỳ thật chính là người nhà của các giảng viên hoặc là nhân viên trong trường bày quầy bán hàng.Rau củ quả tươi mới, nhưng rất ít chủng loại, cũng chẳng có thịt cá gì.Thấy cô cứ nhìn tới nhìn lui, Phùng Liên mỉm cười nói: “Có phải cháu muốn mua thịt không, mua thịt thì phải đi chỗ khác cơ.”Tống Thời Hạ xấu hổ nói:“Đúng là cháu muốn mua ít thịt cho chồng cháu bồi bổ, thức ăn ở đây bán hơi ít, cháu định mấy ngày nữa sẽ mua hạt giống về tự trồng trong sân.” Phùng Liên hiền hòa lắc đầu:“Cô bé ngốc, thịt không mua ở đây được. Nếu cháu không đi với thím, khéo chỉ có thể chờ người khác đi ra ngoài mua hộ thôi.Thím đi làm ở căn tin giảng viên, người nhà chỉ cần đưa phiếu tới đổi là được.”Tống Thời Hạ không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã đi cùng thím Phùng.Cô vừa mới đi ngang qua căn tin của giảng viên, nó ở khá gần khu dân cư, kế bên là hợp tác xã mua bán, sau này mua thịt mua đồ cũng thuận tiện hơn.Cô tặng cho thím Phùng một nụ cười chân thành.“Cảm ơn thím đã dắt cháu đi cho quen đường, nếu không có thím, có khi cháu phải đi ra ngoài mua thịt ấy chứ.”DTVPhùng Liên thấy cô mỉm cười với mình như thế thì làm sao chịu nổi, cô gái này đúng là xinh đẹp mà.“Ơn nghĩa cái gì chứ, mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, nếu con gái thím mà được một nửa của cháu thì tốt quá rồi.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:“Thím cũng có xấu đâu, lúc còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân, con gái nhất định cũng đẹp như thím.”Dù chỉ là lời xã giao, nhưng cô thật lòng cảm thấy thím Phùng Liên rất đẹp, ăn diện một tí nhất định sẽ rất đẹp.Thím vừa phải lo liệu việc nhà, vừa chăm sóc con cái, lại còn đi làm, làm sao rảnh rỗi lo chuyện ăn diện cho được. 

Chương 21: Chương 21