Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 25: Chương 25
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hai người nói chuyện một hồi, cô dẫn thím Phùng đi vào bếp nấu cơm.Biết Tống Thời Hạ không biết dùng bếp gas, thím Phùng cảm thấy may mắn vì mình đã tới.Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích: “Thôn bọn cháu toàn dùng bếp lò nấu thôi, không có bếp gas ạ.”Tại sao thím Phùng không tin cô biết nấu ăn chứ.Thím Phùng chợt hiểu:“Ôi, cháu nói thím mới nhớ! Thím cũng là dân quê lên mà nhỉ.Cảm giác sinh Tiểu Ngư xong đầu óc thím cứ thế nào ấy, nhớ nhớ quên quên, không biết bị sao nữa?”Tống Thời Hạ lập tức trêu chọc bà:“Người ta nói là sinh con xong ngốc ba năm đấy, năm nay là năm cuối cùng của thím rồi.”Thím Phùng cũng tin là thật: “Thật à? Có kiểu nói này nữa à?”Cô chỉ có thể qua quýt vài câu:“Lúc ở dưới quê cháu nghe nói phụ nữ mang thai thì phản ứng sẽ chậm hơn, sau này sẽ từ từ khỏi.”Lúc này thím Phùng mới thở phào một hơi, bà nhẹ giọng nói:“Cháu không biết đâu, lúc trước có lần thím nấu nước sôi, kết quả quên béng đi mất. Chờ tới khi thím phát hiện thì trong bếp đã bốc khói mù mịt, thím sợ tới mức mất hồn mất vía.May mà không có gì xảy ra, thím mất ngủ suốt hai ngày đấy.” Tống Thời Hạ nghe vậy cũng hoảng hốt thay bà.Cô trịnh trọng căn dặn:“Lúc nấu ăn đừng bỏ đi đâu hết thím ạ, dù chỉ nấu nước cũng phải có người trông chừng, may mà không có gì đấy.”Thím Phùng gật đầu phụ họa:“Chứ còn gì nữa, dù sao thím cũng không dám nữa, nếu mà có gì thật, mấy đứa con của thím phải làm sao bây giờ.Để thím dạy cháu dùng bếp gas, cái này hữu dụng lắm, nấu nhanh hơn bếp lò nhiều.”So với bếp gas, Tống Thời Hạ thích dùng bếp củi nấu cơm hơn, vì nó có mùi vị đặc trưng không gì thay thế được.Nhưng dùng bếp gas đúng là thuận tiện hơn thật, nấu nước cũng nhanh.Thím Phùng làm một lần là cô đã biết cách dùng rồi.“Bởi mới nói thanh niên các cháu thông minh, nhìn một lần là biết ngay.”“Thim à, thím giúp cháu cho cơm vào nồi hấp đi ạ, thức ăn cứ để chua nấu.”Thím Phùng ngồi trước bếp rướn cổ nhìn cô nấu ăn, tay nghề nấu ăn của Tiểu Tống đúng là giống thường xuyên xuống bếp nấu ăn.Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, mấy cô gái xinh đẹp mà bà biết đều không thích vào bếp, suốt ngày đi đâu cũng ôm theo một quyển sách.Bà còn tưởng Tiểu Tống sẽ giống bọn họ.Cô gái xinh đẹp lại giỏi bếp núc như Tiểu Tống ở dưới quê nhà nào cũng tranh nhau muốn cưới về ấy chứ, sao lại lấy giáo sư Quý thế không biết?Không phải giáo sư Quý không tốt, chỉ là giáo sư Quý có hai đứa con riêng.Con gái đàng hoàng nhà ai lại muốn làm mẹ kế cho người ta chứ.
Hai người nói chuyện một hồi, cô dẫn thím Phùng đi vào bếp nấu cơm.
Biết Tống Thời Hạ không biết dùng bếp gas, thím Phùng cảm thấy may mắn vì mình đã tới.
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích: “Thôn bọn cháu toàn dùng bếp lò nấu thôi, không có bếp gas ạ.”
Tại sao thím Phùng không tin cô biết nấu ăn chứ.
Thím Phùng chợt hiểu:
“Ôi, cháu nói thím mới nhớ! Thím cũng là dân quê lên mà nhỉ.
Cảm giác sinh Tiểu Ngư xong đầu óc thím cứ thế nào ấy, nhớ nhớ quên quên, không biết bị sao nữa?”
Tống Thời Hạ lập tức trêu chọc bà:
“Người ta nói là sinh con xong ngốc ba năm đấy, năm nay là năm cuối cùng của thím rồi.”
Thím Phùng cũng tin là thật: “Thật à? Có kiểu nói này nữa à?”
Cô chỉ có thể qua quýt vài câu:
“Lúc ở dưới quê cháu nghe nói phụ nữ mang thai thì phản ứng sẽ chậm hơn, sau này sẽ từ từ khỏi.”
Lúc này thím Phùng mới thở phào một hơi, bà nhẹ giọng nói:
“Cháu không biết đâu, lúc trước có lần thím nấu nước sôi, kết quả quên béng đi mất.
Chờ tới khi thím phát hiện thì trong bếp đã bốc khói mù mịt, thím sợ tới mức mất hồn mất vía.
May mà không có gì xảy ra, thím mất ngủ suốt hai ngày đấy.”
Tống Thời Hạ nghe vậy cũng hoảng hốt thay bà.
Cô trịnh trọng căn dặn:
“Lúc nấu ăn đừng bỏ đi đâu hết thím ạ, dù chỉ nấu nước cũng phải có người trông chừng, may mà không có gì đấy.”
Thím Phùng gật đầu phụ họa:
“Chứ còn gì nữa, dù sao thím cũng không dám nữa, nếu mà có gì thật, mấy đứa con của thím phải làm sao bây giờ.
Để thím dạy cháu dùng bếp gas, cái này hữu dụng lắm, nấu nhanh hơn bếp lò nhiều.”
So với bếp gas, Tống Thời Hạ thích dùng bếp củi nấu cơm hơn, vì nó có mùi vị đặc trưng không gì thay thế được.
Nhưng dùng bếp gas đúng là thuận tiện hơn thật, nấu nước cũng nhanh.
Thím Phùng làm một lần là cô đã biết cách dùng rồi.
“Bởi mới nói thanh niên các cháu thông minh, nhìn một lần là biết ngay.”
“Thim à, thím giúp cháu cho cơm vào nồi hấp đi ạ, thức ăn cứ để chua nấu.”
Thím Phùng ngồi trước bếp rướn cổ nhìn cô nấu ăn, tay nghề nấu ăn của Tiểu Tống đúng là giống thường xuyên xuống bếp nấu ăn.
Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, mấy cô gái xinh đẹp mà bà biết đều không thích vào bếp, suốt ngày đi đâu cũng ôm theo một quyển sách.
Bà còn tưởng Tiểu Tống sẽ giống bọn họ.
Cô gái xinh đẹp lại giỏi bếp núc như Tiểu Tống ở dưới quê nhà nào cũng tranh nhau muốn cưới về ấy chứ, sao lại lấy giáo sư Quý thế không biết?
Không phải giáo sư Quý không tốt, chỉ là giáo sư Quý có hai đứa con riêng.
Con gái đàng hoàng nhà ai lại muốn làm mẹ kế cho người ta chứ.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hai người nói chuyện một hồi, cô dẫn thím Phùng đi vào bếp nấu cơm.Biết Tống Thời Hạ không biết dùng bếp gas, thím Phùng cảm thấy may mắn vì mình đã tới.Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích: “Thôn bọn cháu toàn dùng bếp lò nấu thôi, không có bếp gas ạ.”Tại sao thím Phùng không tin cô biết nấu ăn chứ.Thím Phùng chợt hiểu:“Ôi, cháu nói thím mới nhớ! Thím cũng là dân quê lên mà nhỉ.Cảm giác sinh Tiểu Ngư xong đầu óc thím cứ thế nào ấy, nhớ nhớ quên quên, không biết bị sao nữa?”Tống Thời Hạ lập tức trêu chọc bà:“Người ta nói là sinh con xong ngốc ba năm đấy, năm nay là năm cuối cùng của thím rồi.”Thím Phùng cũng tin là thật: “Thật à? Có kiểu nói này nữa à?”Cô chỉ có thể qua quýt vài câu:“Lúc ở dưới quê cháu nghe nói phụ nữ mang thai thì phản ứng sẽ chậm hơn, sau này sẽ từ từ khỏi.”Lúc này thím Phùng mới thở phào một hơi, bà nhẹ giọng nói:“Cháu không biết đâu, lúc trước có lần thím nấu nước sôi, kết quả quên béng đi mất. Chờ tới khi thím phát hiện thì trong bếp đã bốc khói mù mịt, thím sợ tới mức mất hồn mất vía.May mà không có gì xảy ra, thím mất ngủ suốt hai ngày đấy.” Tống Thời Hạ nghe vậy cũng hoảng hốt thay bà.Cô trịnh trọng căn dặn:“Lúc nấu ăn đừng bỏ đi đâu hết thím ạ, dù chỉ nấu nước cũng phải có người trông chừng, may mà không có gì đấy.”Thím Phùng gật đầu phụ họa:“Chứ còn gì nữa, dù sao thím cũng không dám nữa, nếu mà có gì thật, mấy đứa con của thím phải làm sao bây giờ.Để thím dạy cháu dùng bếp gas, cái này hữu dụng lắm, nấu nhanh hơn bếp lò nhiều.”So với bếp gas, Tống Thời Hạ thích dùng bếp củi nấu cơm hơn, vì nó có mùi vị đặc trưng không gì thay thế được.Nhưng dùng bếp gas đúng là thuận tiện hơn thật, nấu nước cũng nhanh.Thím Phùng làm một lần là cô đã biết cách dùng rồi.“Bởi mới nói thanh niên các cháu thông minh, nhìn một lần là biết ngay.”“Thim à, thím giúp cháu cho cơm vào nồi hấp đi ạ, thức ăn cứ để chua nấu.”Thím Phùng ngồi trước bếp rướn cổ nhìn cô nấu ăn, tay nghề nấu ăn của Tiểu Tống đúng là giống thường xuyên xuống bếp nấu ăn.Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, mấy cô gái xinh đẹp mà bà biết đều không thích vào bếp, suốt ngày đi đâu cũng ôm theo một quyển sách.Bà còn tưởng Tiểu Tống sẽ giống bọn họ.Cô gái xinh đẹp lại giỏi bếp núc như Tiểu Tống ở dưới quê nhà nào cũng tranh nhau muốn cưới về ấy chứ, sao lại lấy giáo sư Quý thế không biết?Không phải giáo sư Quý không tốt, chỉ là giáo sư Quý có hai đứa con riêng.Con gái đàng hoàng nhà ai lại muốn làm mẹ kế cho người ta chứ.