Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 24: Chương 24
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, lại lấy ít đồ khô trong không gian ra cho vào tủ bếp.Để không lộ tẩy, cô còn ghi thêm 2 đồng vào sổ chi tiêu, thật ra chỗ tiền đó đã vào túi riêng của cô.Đồ khô có rong biển, nấm, mộc nhĩ, măng khô vân vân, lấy hết ra một lượt, sau này dùng tới cũng tiện hơn.Còn sớm mới tới giờ ăn cơm, Tống Thời Hạ luộc sơ sườn cho ra hết bọt, sau đó bỏ thêm gia vị vào hầm chung, dùng bếp than hầm từ từ là được.Sườn để làm cháy tỏi cũng cho vào nồi đun chín trước, sau đó vớt ra chao dầu lửa to.Làm thế sẽ không cần cho thêm dầu vào nồi canh, cô thích ăn canh ít dầu mỡ.Lúc Thím Phùng bế con tới, Tống Thời Hạ vừa mới hái trái cây trong không gian xong.Trái cây trong không gian đã bị hái hết, nhưng mới qua một đêm đã mọc thêm một lứa quả mới, ăn cực kỳ ngon, tiếc là không thể lấy ra.Tống Thời Hạ chỉ dám cầm vài quả táo, hoa quả trái mùa trong không gian chín quá nhanh, chỉ có thể dùng để ngâm rượu.“Thím, ăn quả đi ạ.”Thím Phùng làm sao mặt dày nhận được, mùa này táo không rẻ chút nào.Nhưng cậu út trong lòng lại không biết suy nghĩ của thím, nhìn thấy táo thì giơ tay ra xin.Tống Thời Hạ lặng lé nhét quả táo cho cậu bé.Cậu bé này ốm nhom, cực kỳ giống một chú khỉ con.Cô xoa xoa đầu thằng bé. “Chỉ là một quả táo thôi mà, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, thím khách sáo với cháu làm gì chứ.” Thím Phùng cũng chẳng nhăn nhó nữa, bảo thằng bé cảm ơn Tống Thời Hạ.“Tiểu Ngư, mau cảm ơn chị Tiểu Tống đã cho con táo đi.”Tống Thời Hạ vội sửa lời: “Cháu cũng là hàng cô dì rồi thím ạ, hóa ra cậu bé tên Tiểu Ngư ạ.”Thím Phùng cười nói:“Cháu chỉ mới 20 thôi, không phải vẫn là chị à? Tên thật của nó là Tạ Ngọc, ngọc trong ngọc thạch ấy, tên cúng cơm là Tiểu Ngư Nhi.”Không hổ là con của giáo sư, tên cũng hay như thế.Tống Thời Hạ mím môi cười:“Chắc Tiểu Ngư gọi anh Quý là chú đúng không ạ, cháu là vợ của anh Quý, nếu cậu bé gọi cháu là chị thì loạn vai vế rồi còn gì.”Thím Phùng vỗ đầu một cái:“Ôi, thím cứ xem cháu như con gái, cháu không nhắc thì thím quên luôn giáo sư Quý.”Tiểu Ngư nhận lấy quả táo, rụt rè nói: “Cảm ơn chị Tiểu Tống ạ.”Thím Phùng cười tủm tỉm nói:“Cháu xem, Tiểu Ngư nhà thím cũng cho rằng cháu là chị đấy, cứ gọi như thế đi, giáo sư Quý chắc sẽ không để ý đâu, cháu còn trẻ như thế mà.”Tống Thời Hạ cũng không phản bác nữa, trong lòng thầm nghĩ cậu bé này đúng là thiên thần bé bỏng mà.
Tống Thời Hạ chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, lại lấy ít đồ khô trong không gian ra cho vào tủ bếp.
Để không lộ tẩy, cô còn ghi thêm 2 đồng vào sổ chi tiêu, thật ra chỗ tiền đó đã vào túi riêng của cô.
Đồ khô có rong biển, nấm, mộc nhĩ, măng khô vân vân, lấy hết ra một lượt, sau này dùng tới cũng tiện hơn.
Còn sớm mới tới giờ ăn cơm, Tống Thời Hạ luộc sơ sườn cho ra hết bọt, sau đó bỏ thêm gia vị vào hầm chung, dùng bếp than hầm từ từ là được.
Sườn để làm cháy tỏi cũng cho vào nồi đun chín trước, sau đó vớt ra chao dầu lửa to.
Làm thế sẽ không cần cho thêm dầu vào nồi canh, cô thích ăn canh ít dầu mỡ.
Lúc Thím Phùng bế con tới, Tống Thời Hạ vừa mới hái trái cây trong không gian xong.
Trái cây trong không gian đã bị hái hết, nhưng mới qua một đêm đã mọc thêm một lứa quả mới, ăn cực kỳ ngon, tiếc là không thể lấy ra.
Tống Thời Hạ chỉ dám cầm vài quả táo, hoa quả trái mùa trong không gian chín quá nhanh, chỉ có thể dùng để ngâm rượu.
“Thím, ăn quả đi ạ.”
Thím Phùng làm sao mặt dày nhận được, mùa này táo không rẻ chút nào.
Nhưng cậu út trong lòng lại không biết suy nghĩ của thím, nhìn thấy táo thì giơ tay ra xin.
Tống Thời Hạ lặng lé nhét quả táo cho cậu bé.
Cậu bé này ốm nhom, cực kỳ giống một chú khỉ con.
Cô xoa xoa đầu thằng bé.
“Chỉ là một quả táo thôi mà, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, thím khách sáo với cháu làm gì chứ.”
Thím Phùng cũng chẳng nhăn nhó nữa, bảo thằng bé cảm ơn Tống Thời Hạ.
“Tiểu Ngư, mau cảm ơn chị Tiểu Tống đã cho con táo đi.”
Tống Thời Hạ vội sửa lời: “Cháu cũng là hàng cô dì rồi thím ạ, hóa ra cậu bé tên Tiểu Ngư ạ.”
Thím Phùng cười nói:
“Cháu chỉ mới 20 thôi, không phải vẫn là chị à? Tên thật của nó là Tạ Ngọc, ngọc trong ngọc thạch ấy, tên cúng cơm là Tiểu Ngư Nhi.”
Không hổ là con của giáo sư, tên cũng hay như thế.
Tống Thời Hạ mím môi cười:
“Chắc Tiểu Ngư gọi anh Quý là chú đúng không ạ, cháu là vợ của anh Quý, nếu cậu bé gọi cháu là chị thì loạn vai vế rồi còn gì.”
Thím Phùng vỗ đầu một cái:
“Ôi, thím cứ xem cháu như con gái, cháu không nhắc thì thím quên luôn giáo sư Quý.”
Tiểu Ngư nhận lấy quả táo, rụt rè nói: “Cảm ơn chị Tiểu Tống ạ.”
Thím Phùng cười tủm tỉm nói:
“Cháu xem, Tiểu Ngư nhà thím cũng cho rằng cháu là chị đấy, cứ gọi như thế đi, giáo sư Quý chắc sẽ không để ý đâu, cháu còn trẻ như thế mà.”
Tống Thời Hạ cũng không phản bác nữa, trong lòng thầm nghĩ cậu bé này đúng là thiên thần bé bỏng mà.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, lại lấy ít đồ khô trong không gian ra cho vào tủ bếp.Để không lộ tẩy, cô còn ghi thêm 2 đồng vào sổ chi tiêu, thật ra chỗ tiền đó đã vào túi riêng của cô.Đồ khô có rong biển, nấm, mộc nhĩ, măng khô vân vân, lấy hết ra một lượt, sau này dùng tới cũng tiện hơn.Còn sớm mới tới giờ ăn cơm, Tống Thời Hạ luộc sơ sườn cho ra hết bọt, sau đó bỏ thêm gia vị vào hầm chung, dùng bếp than hầm từ từ là được.Sườn để làm cháy tỏi cũng cho vào nồi đun chín trước, sau đó vớt ra chao dầu lửa to.Làm thế sẽ không cần cho thêm dầu vào nồi canh, cô thích ăn canh ít dầu mỡ.Lúc Thím Phùng bế con tới, Tống Thời Hạ vừa mới hái trái cây trong không gian xong.Trái cây trong không gian đã bị hái hết, nhưng mới qua một đêm đã mọc thêm một lứa quả mới, ăn cực kỳ ngon, tiếc là không thể lấy ra.Tống Thời Hạ chỉ dám cầm vài quả táo, hoa quả trái mùa trong không gian chín quá nhanh, chỉ có thể dùng để ngâm rượu.“Thím, ăn quả đi ạ.”Thím Phùng làm sao mặt dày nhận được, mùa này táo không rẻ chút nào.Nhưng cậu út trong lòng lại không biết suy nghĩ của thím, nhìn thấy táo thì giơ tay ra xin.Tống Thời Hạ lặng lé nhét quả táo cho cậu bé.Cậu bé này ốm nhom, cực kỳ giống một chú khỉ con.Cô xoa xoa đầu thằng bé. “Chỉ là một quả táo thôi mà, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, thím khách sáo với cháu làm gì chứ.” Thím Phùng cũng chẳng nhăn nhó nữa, bảo thằng bé cảm ơn Tống Thời Hạ.“Tiểu Ngư, mau cảm ơn chị Tiểu Tống đã cho con táo đi.”Tống Thời Hạ vội sửa lời: “Cháu cũng là hàng cô dì rồi thím ạ, hóa ra cậu bé tên Tiểu Ngư ạ.”Thím Phùng cười nói:“Cháu chỉ mới 20 thôi, không phải vẫn là chị à? Tên thật của nó là Tạ Ngọc, ngọc trong ngọc thạch ấy, tên cúng cơm là Tiểu Ngư Nhi.”Không hổ là con của giáo sư, tên cũng hay như thế.Tống Thời Hạ mím môi cười:“Chắc Tiểu Ngư gọi anh Quý là chú đúng không ạ, cháu là vợ của anh Quý, nếu cậu bé gọi cháu là chị thì loạn vai vế rồi còn gì.”Thím Phùng vỗ đầu một cái:“Ôi, thím cứ xem cháu như con gái, cháu không nhắc thì thím quên luôn giáo sư Quý.”Tiểu Ngư nhận lấy quả táo, rụt rè nói: “Cảm ơn chị Tiểu Tống ạ.”Thím Phùng cười tủm tỉm nói:“Cháu xem, Tiểu Ngư nhà thím cũng cho rằng cháu là chị đấy, cứ gọi như thế đi, giáo sư Quý chắc sẽ không để ý đâu, cháu còn trẻ như thế mà.”Tống Thời Hạ cũng không phản bác nữa, trong lòng thầm nghĩ cậu bé này đúng là thiên thần bé bỏng mà.