Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 251: Chương 251
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Xu như một tảng đá nặng nề rơi trúng tim Giang Văn. Anh gượng gạo nở một nụ cười méo mó, khó khăn nói: “Anh là… Giang Văn.”Dù chỉ là một suy đoán đơn giản, Vân Xu vẫn rất vui vì đoán đúng thân phận người đối diện. Cô nghiêng đầu, nhìn Lam Sương như muốn được khen.Khen em đi mà, đôi mắt cô như biết nói.Vẻ lạnh lùng trên mặt Lam Sương dịu đi đôi chút, trở nên mềm mại hơn. Vân Xu luôn khiến người ta muốn chiều chuộng, bảo bọc. Lam Sương nghiêm túc khen: “Tiểu thư, giỏi quá!”Vân Xu lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.Đứng bên cạnh, Giang Văn lại lần nữa chìm vào vẻ đẹp của cô. Vẻ đẹp ấy là thứ vũ khí vô song, không ai có thể cưỡng lại.Đồng thời, Giang Văn cũng nhận ra một điều: Vân Xu dường như đã quên rất nhiều chuyện.Bằng không, dù không nhận ra vẻ ngoài của anh, cô cũng không thể dùng giọng điệu xa lạ như thế để gọi tên anh.Vậy chẳng phải anh vẫn còn cơ hội sao?Chỉ cần một chút thôi cũng được.Lúc này, Giang Văn lại thấy hối hận vì câu chào hỏi *****ên của mình quá vô duyên. Vân Xu đã phải sống cô độc ở nước ngoài suốt tám năm, sao anh lại dại dột khơi lại chuyện cũ làm gì.Giang Văn nuốt nước bọt, vội vàng chữa cháy: “Chúng ta trước đây chỉ quen biết sơ sơ thôi, không thân thiết lắm. Lần này nghe tin em về nước, anh đến thăm em thôi.”Vẻ mặt Giang Văn trông có vẻ thành khẩn, nhưng Vân Xu vẫn cảm thấy anh đang nói dối.Trước khi về nước, Leonard đã hỏi cô có cần tài liệu gì về Đông Thành không. Vân Xu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định từ chối.Cô muốn tự mình tìm lại những ký ức đã mất. Không phải vì tình cảm gì đặc biệt, chỉ là cô muốn thử cảm giác từng chút một tìm về quá khứ, giống như chơi trò xếp hình, tận hưởng quá trình đó vậy.Cũng coi như là một thú vui g.i.ế.c thời gian, vì ở châu Âu cô chán c.h.ế.t rồi. Leonard hiếm khi từ chối Vân Xu, nên anh chiều theo ý cô, dặn dò những người đi cùng, mọi việc cứ theo ý cô mà làm.Đương nhiên, để đảm bảo an toàn cho Vân Xu, Leonard đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ở Đông Thành rồi.Vân Xu cảm thấy người đàn ông trước mặt có lẽ là một mảnh ghép trong trò chơi ký ức của cô, có khi còn là một mảnh ghép chẳng mấy tốt đẹp. Cô nhìn chằm chằm Giang Văn một hồi lâu.Mình đã nhìn kỹ anh ta rồi!Đôi mắt xanh biếc hút hồn lại lần nữa nhìn thẳng vào anh, tim Giang Văn đập loạn xạ. Như bị ma xui quỷ khiến, anh không kìm được đưa tay muốn chạm vào cô, muốn cảm nhận cô thật gần.Lam Sương mặt lạnh tanh, lại thêm một tên ngốc không biết tự lượng sức mình. Cô nhanh tay túm lấy cánh tay Giang Văn, thoăn thoắt bước ra sau lưng anh, khóa tay anh lại, khiến anh khuỵu gối xuống bãi cỏ.Một gã đàn ông cao to vạm vỡ bị chế trụ dễ dàng, không có chút sức chống cự nào.Giang Văn đau điếng người, hít một hơi thật sâu, theo phản xạ muốn kêu lên, nhưng nghĩ đến Vân Xu còn đứng đó, anh nghiến răng nuốt ngược tiếng kêu vào trong.Tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt cô. Giang Văn tự nhủ.Nữ vệ sĩ tóc ngắn ra tay chẳng chút nể nang. Giang Văn chỉ còn cách chật vật giữ nguyên tư thế bị trói.Anh cảm thấy ánh mắt Vân Xu đang quét qua người mình, từ trên xuống dưới. Cô đẹp đẽ, thanh khiết đến vậy, khiến anh cảm thấy giữa hai người như có một vực sâu không thể nào vượt qua.Vân Xu ngồi xổm xuống, tò mò hỏi: “Cho dù quen biết, chúng ta cũng không thân đến mức có thể tùy tiện đụng chạm vào nhau chứ nhỉ?”“Lần sau đừng tùy tiện đến gần tôi.”Đó là câu cuối cùng cô nói với anh ngày hôm đó.Giang Văn thất thểu về đến nhà, ngã vật ra giường. Anh không ngừng nhớ lại từng giây từng phút trong buổi gặp gỡ với Vân Xu, rồi một nỗi hối hận khôn nguôi trào dâng trong lòng. Nếu năm xưa Vân Xu không rời khỏi Đông Thành, cô đã ở lại đây, cùng anh và bạn bè lớn lên. Anh đã có thể cùng cô lớn lên, Mạc Hồng Huyên đã yêu Ấn Tiểu Hạ, anh đã có thể thay thế Mạc Hồng Huyên, trở thành chồng chưa cưới của Vân Xu, ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cô.Nhưng anh đã làm gì chứ? Chỉ vì không ưa Vân Xu cứ mãi chạy theo Mạc Hồng Huyên, vì không muốn Ấn Tiểu Hạ phải buồn, anh đã cố tình bày trò khiến cô mất mặt trước đám đông, làm một cô bé mới lớn suýt bật khóc.
Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Xu như một tảng đá nặng nề rơi trúng tim Giang Văn. Anh gượng gạo nở một nụ cười méo mó, khó khăn nói: “Anh là… Giang Văn.”
Dù chỉ là một suy đoán đơn giản, Vân Xu vẫn rất vui vì đoán đúng thân phận người đối diện. Cô nghiêng đầu, nhìn Lam Sương như muốn được khen.
Khen em đi mà, đôi mắt cô như biết nói.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Lam Sương dịu đi đôi chút, trở nên mềm mại hơn. Vân Xu luôn khiến người ta muốn chiều chuộng, bảo bọc. Lam Sương nghiêm túc khen: “Tiểu thư, giỏi quá!”
Vân Xu lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Đứng bên cạnh, Giang Văn lại lần nữa chìm vào vẻ đẹp của cô. Vẻ đẹp ấy là thứ vũ khí vô song, không ai có thể cưỡng lại.
Đồng thời, Giang Văn cũng nhận ra một điều: Vân Xu dường như đã quên rất nhiều chuyện.
Bằng không, dù không nhận ra vẻ ngoài của anh, cô cũng không thể dùng giọng điệu xa lạ như thế để gọi tên anh.
Vậy chẳng phải anh vẫn còn cơ hội sao?
Chỉ cần một chút thôi cũng được.
Lúc này, Giang Văn lại thấy hối hận vì câu chào hỏi *****ên của mình quá vô duyên. Vân Xu đã phải sống cô độc ở nước ngoài suốt tám năm, sao anh lại dại dột khơi lại chuyện cũ làm gì.
Giang Văn nuốt nước bọt, vội vàng chữa cháy: “Chúng ta trước đây chỉ quen biết sơ sơ thôi, không thân thiết lắm. Lần này nghe tin em về nước, anh đến thăm em thôi.”
Vẻ mặt Giang Văn trông có vẻ thành khẩn, nhưng Vân Xu vẫn cảm thấy anh đang nói dối.
Trước khi về nước, Leonard đã hỏi cô có cần tài liệu gì về Đông Thành không. Vân Xu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định từ chối.
Cô muốn tự mình tìm lại những ký ức đã mất. Không phải vì tình cảm gì đặc biệt, chỉ là cô muốn thử cảm giác từng chút một tìm về quá khứ, giống như chơi trò xếp hình, tận hưởng quá trình đó vậy.
Cũng coi như là một thú vui g.i.ế.c thời gian, vì ở châu Âu cô chán c.h.ế.t rồi.
Leonard hiếm khi từ chối Vân Xu, nên anh chiều theo ý cô, dặn dò những người đi cùng, mọi việc cứ theo ý cô mà làm.
Đương nhiên, để đảm bảo an toàn cho Vân Xu, Leonard đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ở Đông Thành rồi.
Vân Xu cảm thấy người đàn ông trước mặt có lẽ là một mảnh ghép trong trò chơi ký ức của cô, có khi còn là một mảnh ghép chẳng mấy tốt đẹp. Cô nhìn chằm chằm Giang Văn một hồi lâu.
Mình đã nhìn kỹ anh ta rồi!
Đôi mắt xanh biếc hút hồn lại lần nữa nhìn thẳng vào anh, tim Giang Văn đập loạn xạ. Như bị ma xui quỷ khiến, anh không kìm được đưa tay muốn chạm vào cô, muốn cảm nhận cô thật gần.
Lam Sương mặt lạnh tanh, lại thêm một tên ngốc không biết tự lượng sức mình. Cô nhanh tay túm lấy cánh tay Giang Văn, thoăn thoắt bước ra sau lưng anh, khóa tay anh lại, khiến anh khuỵu gối xuống bãi cỏ.
Một gã đàn ông cao to vạm vỡ bị chế trụ dễ dàng, không có chút sức chống cự nào.
Giang Văn đau điếng người, hít một hơi thật sâu, theo phản xạ muốn kêu lên, nhưng nghĩ đến Vân Xu còn đứng đó, anh nghiến răng nuốt ngược tiếng kêu vào trong.
Tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt cô. Giang Văn tự nhủ.
Nữ vệ sĩ tóc ngắn ra tay chẳng chút nể nang. Giang Văn chỉ còn cách chật vật giữ nguyên tư thế bị trói.
Anh cảm thấy ánh mắt Vân Xu đang quét qua người mình, từ trên xuống dưới. Cô đẹp đẽ, thanh khiết đến vậy, khiến anh cảm thấy giữa hai người như có một vực sâu không thể nào vượt qua.
Vân Xu ngồi xổm xuống, tò mò hỏi: “Cho dù quen biết, chúng ta cũng không thân đến mức có thể tùy tiện đụng chạm vào nhau chứ nhỉ?”
“Lần sau đừng tùy tiện đến gần tôi.”
Đó là câu cuối cùng cô nói với anh ngày hôm đó.
Giang Văn thất thểu về đến nhà, ngã vật ra giường. Anh không ngừng nhớ lại từng giây từng phút trong buổi gặp gỡ với Vân Xu, rồi một nỗi hối hận khôn nguôi trào dâng trong lòng. Nếu năm xưa Vân Xu không rời khỏi Đông Thành, cô đã ở lại đây, cùng anh và bạn bè lớn lên.
Anh đã có thể cùng cô lớn lên, Mạc Hồng Huyên đã yêu Ấn Tiểu Hạ, anh đã có thể thay thế Mạc Hồng Huyên, trở thành chồng chưa cưới của Vân Xu, ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cô.
Nhưng anh đã làm gì chứ? Chỉ vì không ưa Vân Xu cứ mãi chạy theo Mạc Hồng Huyên, vì không muốn Ấn Tiểu Hạ phải buồn, anh đã cố tình bày trò khiến cô mất mặt trước đám đông, làm một cô bé mới lớn suýt bật khóc.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Xu như một tảng đá nặng nề rơi trúng tim Giang Văn. Anh gượng gạo nở một nụ cười méo mó, khó khăn nói: “Anh là… Giang Văn.”Dù chỉ là một suy đoán đơn giản, Vân Xu vẫn rất vui vì đoán đúng thân phận người đối diện. Cô nghiêng đầu, nhìn Lam Sương như muốn được khen.Khen em đi mà, đôi mắt cô như biết nói.Vẻ lạnh lùng trên mặt Lam Sương dịu đi đôi chút, trở nên mềm mại hơn. Vân Xu luôn khiến người ta muốn chiều chuộng, bảo bọc. Lam Sương nghiêm túc khen: “Tiểu thư, giỏi quá!”Vân Xu lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.Đứng bên cạnh, Giang Văn lại lần nữa chìm vào vẻ đẹp của cô. Vẻ đẹp ấy là thứ vũ khí vô song, không ai có thể cưỡng lại.Đồng thời, Giang Văn cũng nhận ra một điều: Vân Xu dường như đã quên rất nhiều chuyện.Bằng không, dù không nhận ra vẻ ngoài của anh, cô cũng không thể dùng giọng điệu xa lạ như thế để gọi tên anh.Vậy chẳng phải anh vẫn còn cơ hội sao?Chỉ cần một chút thôi cũng được.Lúc này, Giang Văn lại thấy hối hận vì câu chào hỏi *****ên của mình quá vô duyên. Vân Xu đã phải sống cô độc ở nước ngoài suốt tám năm, sao anh lại dại dột khơi lại chuyện cũ làm gì.Giang Văn nuốt nước bọt, vội vàng chữa cháy: “Chúng ta trước đây chỉ quen biết sơ sơ thôi, không thân thiết lắm. Lần này nghe tin em về nước, anh đến thăm em thôi.”Vẻ mặt Giang Văn trông có vẻ thành khẩn, nhưng Vân Xu vẫn cảm thấy anh đang nói dối.Trước khi về nước, Leonard đã hỏi cô có cần tài liệu gì về Đông Thành không. Vân Xu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định từ chối.Cô muốn tự mình tìm lại những ký ức đã mất. Không phải vì tình cảm gì đặc biệt, chỉ là cô muốn thử cảm giác từng chút một tìm về quá khứ, giống như chơi trò xếp hình, tận hưởng quá trình đó vậy.Cũng coi như là một thú vui g.i.ế.c thời gian, vì ở châu Âu cô chán c.h.ế.t rồi. Leonard hiếm khi từ chối Vân Xu, nên anh chiều theo ý cô, dặn dò những người đi cùng, mọi việc cứ theo ý cô mà làm.Đương nhiên, để đảm bảo an toàn cho Vân Xu, Leonard đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ở Đông Thành rồi.Vân Xu cảm thấy người đàn ông trước mặt có lẽ là một mảnh ghép trong trò chơi ký ức của cô, có khi còn là một mảnh ghép chẳng mấy tốt đẹp. Cô nhìn chằm chằm Giang Văn một hồi lâu.Mình đã nhìn kỹ anh ta rồi!Đôi mắt xanh biếc hút hồn lại lần nữa nhìn thẳng vào anh, tim Giang Văn đập loạn xạ. Như bị ma xui quỷ khiến, anh không kìm được đưa tay muốn chạm vào cô, muốn cảm nhận cô thật gần.Lam Sương mặt lạnh tanh, lại thêm một tên ngốc không biết tự lượng sức mình. Cô nhanh tay túm lấy cánh tay Giang Văn, thoăn thoắt bước ra sau lưng anh, khóa tay anh lại, khiến anh khuỵu gối xuống bãi cỏ.Một gã đàn ông cao to vạm vỡ bị chế trụ dễ dàng, không có chút sức chống cự nào.Giang Văn đau điếng người, hít một hơi thật sâu, theo phản xạ muốn kêu lên, nhưng nghĩ đến Vân Xu còn đứng đó, anh nghiến răng nuốt ngược tiếng kêu vào trong.Tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt cô. Giang Văn tự nhủ.Nữ vệ sĩ tóc ngắn ra tay chẳng chút nể nang. Giang Văn chỉ còn cách chật vật giữ nguyên tư thế bị trói.Anh cảm thấy ánh mắt Vân Xu đang quét qua người mình, từ trên xuống dưới. Cô đẹp đẽ, thanh khiết đến vậy, khiến anh cảm thấy giữa hai người như có một vực sâu không thể nào vượt qua.Vân Xu ngồi xổm xuống, tò mò hỏi: “Cho dù quen biết, chúng ta cũng không thân đến mức có thể tùy tiện đụng chạm vào nhau chứ nhỉ?”“Lần sau đừng tùy tiện đến gần tôi.”Đó là câu cuối cùng cô nói với anh ngày hôm đó.Giang Văn thất thểu về đến nhà, ngã vật ra giường. Anh không ngừng nhớ lại từng giây từng phút trong buổi gặp gỡ với Vân Xu, rồi một nỗi hối hận khôn nguôi trào dâng trong lòng. Nếu năm xưa Vân Xu không rời khỏi Đông Thành, cô đã ở lại đây, cùng anh và bạn bè lớn lên. Anh đã có thể cùng cô lớn lên, Mạc Hồng Huyên đã yêu Ấn Tiểu Hạ, anh đã có thể thay thế Mạc Hồng Huyên, trở thành chồng chưa cưới của Vân Xu, ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cô.Nhưng anh đã làm gì chứ? Chỉ vì không ưa Vân Xu cứ mãi chạy theo Mạc Hồng Huyên, vì không muốn Ấn Tiểu Hạ phải buồn, anh đã cố tình bày trò khiến cô mất mặt trước đám đông, làm một cô bé mới lớn suýt bật khóc.