Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 97: Chương 97

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hàn Dung và chồng vừa đi vừa nhìn sân nhà.“Trong nhà thay đổi nhiều quá, có trồng rau nữa, Tiểu Tống cũng hiền lành dễ mến.Cái đình kia chắc là anh trai của con bé dựng, anh nói xem bên kia là cái gì nhỉ?”Quý Học Nhai không nói tiếng nào.Hàn Dung đẩy ông một cái: “Em đang nói anh đấy, anh đang nghĩ cái gì thế?”“Anh đang nghĩ, chẳng lẽ lúc trước thằng con mình không chịu kết hôn là tại vì nó chỉ nhìn mặt à?”“Thôi anh đi, có ai nói con mình như anh à? Chẳng lẽ anh không thích người đẹp?”Quý Học Nhai gật đầu:“Em nói cũng đúng, lúc trước anh tới bệnh viện, vừa nhìn thấy em hiên ngang hào sảng, anh đã nghĩ ngay tới nữ nguyên soái Mộc Quế Anh rồi.”Hàn Dung không tập trung nghe ông nói, mà chỉ vào chuồng gà bên vách tường.“Anh nhìn đi, còn nuôi gà với vịt nữa, Tiểu Tống đúng là cô bé giỏi giang đảm đang mà.”Quý Học Nhai ậm ờ:“Xem ra lúc trước em giới thiệu đối tượng xem mắt cho con trai nhiều như thế đều sai hướng cả rồi, thằng ba nó thích mấy cô gái xinh đẹp giỏi giang thế này đấy.”“Sai thì sai, nó tự tìm được một người phù hợp với mình như thế cũng được.Mắc công tìm một cô không hợp tính, sau này lại cãi nhau khiến gia đình xào xáo không yên.”Nói xong, Hàn Dung sải bước đi nhanh hơn.Tống Thu Sinh nhỏ giọng nói:“Sao mẹ chồng em tới thăm nhà lại mang theo nhiều thịt thế? Cứ như sợ nhà em không có thịt ăn ấy.”“Anh bớt nói đi, để người ta nghe thấy lại không hay.” Tống Thu Sinh cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Quý Dương và Quý Nguyên thì trông ngóng nhìn cậu và mẹ vào nhà.Quý Nguyên bất ngờ òa lên: “Oa! Nhiều thịt quá!”Quý Dương không nói gì, nhưng gương mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên, chắc là cậu bé cũng kích động lắm.“Có cần tới mức đó không? Chỉ có trưa nay mẹ không nấu thịt thôi mà hai đứa đã thèm tới mức đó à?”Quý Nguyên đội mũ đầu hổ lên: “Con là hổ con, hổ thích ăn thịt ạ.”Tống Thời Hạ xoa xoa cái mũ của cậu bé.May mà mẹ cô làm mũ đầu hổ đội mùa hè cho trẻ con, không làm kiểu dày để đội mùa đông.Bằng không mỗi ngày đều đội như thế, hai đứa bé sẽ nổi rôm sẩy mất.Hàn Dung vừa vào nhà đã nghe thấy Quý Nguyên đòi ăn thịt, không khỏi cảm thấy lo lắng.“Anh nói xem, có phải thằng ba cưới Tiểu Tống xong không đưa tiền lương cho con bé không?”Quý Học Nhai cũng hoài nghi: “Dám lắm đấy.”“Hay là em ở lại mấy ngày nữa? Chờ thằng ba về rồi em về nhà, bằng không em sợ ba mẹ con ở nhà không có cơm ăn.DTVAnh nói xem, sao em lại sinh ra thằng con keo kiệt như thế chứ?”Quý Học Nhai nghĩ tới nghĩ lui: “Vậy em ở lại đỡ đần cho con bé đi, ngày mai anh về.”Tống Thời Hạ không biết trong lòng cha mẹ chồng đã tưởng tượng cô và hai đứa bé thành người đáng thương, ăn bữa nay không có bữa mai.Còn bị mẹ chồng hiểu lầm rằng tất cả đều tại Quý Duy Thanh.Hàn Dung nhìn quanh phòng khách một lượt, tuy không khác gì ngày xưa, nhưng lại cho người ta cảm giác ấm áp.Bà lại càng hài lòng với con dâu hơn.Vừa đẹp người lại đẹp nết, hai đứa bé đều thích cô, chứng tỏ nhân phẩm của cô cũng rất tốt. 

Hàn Dung và chồng vừa đi vừa nhìn sân nhà.

“Trong nhà thay đổi nhiều quá, có trồng rau nữa, Tiểu Tống cũng hiền lành dễ mến.

Cái đình kia chắc là anh trai của con bé dựng, anh nói xem bên kia là cái gì nhỉ?”

Quý Học Nhai không nói tiếng nào.

Hàn Dung đẩy ông một cái: “Em đang nói anh đấy, anh đang nghĩ cái gì thế?”

“Anh đang nghĩ, chẳng lẽ lúc trước thằng con mình không chịu kết hôn là tại vì nó chỉ nhìn mặt à?”

“Thôi anh đi, có ai nói con mình như anh à? Chẳng lẽ anh không thích người đẹp?”

Quý Học Nhai gật đầu:

“Em nói cũng đúng, lúc trước anh tới bệnh viện, vừa nhìn thấy em hiên ngang hào sảng, anh đã nghĩ ngay tới nữ nguyên soái Mộc Quế Anh rồi.”

Hàn Dung không tập trung nghe ông nói, mà chỉ vào chuồng gà bên vách tường.

“Anh nhìn đi, còn nuôi gà với vịt nữa, Tiểu Tống đúng là cô bé giỏi giang đảm đang mà.”

Quý Học Nhai ậm ờ:

“Xem ra lúc trước em giới thiệu đối tượng xem mắt cho con trai nhiều như thế đều sai hướng cả rồi, thằng ba nó thích mấy cô gái xinh đẹp giỏi giang thế này đấy.”

“Sai thì sai, nó tự tìm được một người phù hợp với mình như thế cũng được.

Mắc công tìm một cô không hợp tính, sau này lại cãi nhau khiến gia đình xào xáo không yên.”

Nói xong, Hàn Dung sải bước đi nhanh hơn.

Tống Thu Sinh nhỏ giọng nói:

“Sao mẹ chồng em tới thăm nhà lại mang theo nhiều thịt thế? Cứ như sợ nhà em không có thịt ăn ấy.”

“Anh bớt nói đi, để người ta nghe thấy lại không hay.” Tống Thu Sinh cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

 

Quý Dương và Quý Nguyên thì trông ngóng nhìn cậu và mẹ vào nhà.

Quý Nguyên bất ngờ òa lên: “Oa! Nhiều thịt quá!”

Quý Dương không nói gì, nhưng gương mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên, chắc là cậu bé cũng kích động lắm.

“Có cần tới mức đó không? Chỉ có trưa nay mẹ không nấu thịt thôi mà hai đứa đã thèm tới mức đó à?”

Quý Nguyên đội mũ đầu hổ lên: “Con là hổ con, hổ thích ăn thịt ạ.”

Tống Thời Hạ xoa xoa cái mũ của cậu bé.

May mà mẹ cô làm mũ đầu hổ đội mùa hè cho trẻ con, không làm kiểu dày để đội mùa đông.

Bằng không mỗi ngày đều đội như thế, hai đứa bé sẽ nổi rôm sẩy mất.

Hàn Dung vừa vào nhà đã nghe thấy Quý Nguyên đòi ăn thịt, không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Anh nói xem, có phải thằng ba cưới Tiểu Tống xong không đưa tiền lương cho con bé không?”

Quý Học Nhai cũng hoài nghi: “Dám lắm đấy.”

“Hay là em ở lại mấy ngày nữa? Chờ thằng ba về rồi em về nhà, bằng không em sợ ba mẹ con ở nhà không có cơm ăn.

DTV

Anh nói xem, sao em lại sinh ra thằng con keo kiệt như thế chứ?”

Quý Học Nhai nghĩ tới nghĩ lui: “Vậy em ở lại đỡ đần cho con bé đi, ngày mai anh về.”

Tống Thời Hạ không biết trong lòng cha mẹ chồng đã tưởng tượng cô và hai đứa bé thành người đáng thương, ăn bữa nay không có bữa mai.

Còn bị mẹ chồng hiểu lầm rằng tất cả đều tại Quý Duy Thanh.

Hàn Dung nhìn quanh phòng khách một lượt, tuy không khác gì ngày xưa, nhưng lại cho người ta cảm giác ấm áp.

Bà lại càng hài lòng với con dâu hơn.

Vừa đẹp người lại đẹp nết, hai đứa bé đều thích cô, chứng tỏ nhân phẩm của cô cũng rất tốt.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hàn Dung và chồng vừa đi vừa nhìn sân nhà.“Trong nhà thay đổi nhiều quá, có trồng rau nữa, Tiểu Tống cũng hiền lành dễ mến.Cái đình kia chắc là anh trai của con bé dựng, anh nói xem bên kia là cái gì nhỉ?”Quý Học Nhai không nói tiếng nào.Hàn Dung đẩy ông một cái: “Em đang nói anh đấy, anh đang nghĩ cái gì thế?”“Anh đang nghĩ, chẳng lẽ lúc trước thằng con mình không chịu kết hôn là tại vì nó chỉ nhìn mặt à?”“Thôi anh đi, có ai nói con mình như anh à? Chẳng lẽ anh không thích người đẹp?”Quý Học Nhai gật đầu:“Em nói cũng đúng, lúc trước anh tới bệnh viện, vừa nhìn thấy em hiên ngang hào sảng, anh đã nghĩ ngay tới nữ nguyên soái Mộc Quế Anh rồi.”Hàn Dung không tập trung nghe ông nói, mà chỉ vào chuồng gà bên vách tường.“Anh nhìn đi, còn nuôi gà với vịt nữa, Tiểu Tống đúng là cô bé giỏi giang đảm đang mà.”Quý Học Nhai ậm ờ:“Xem ra lúc trước em giới thiệu đối tượng xem mắt cho con trai nhiều như thế đều sai hướng cả rồi, thằng ba nó thích mấy cô gái xinh đẹp giỏi giang thế này đấy.”“Sai thì sai, nó tự tìm được một người phù hợp với mình như thế cũng được.Mắc công tìm một cô không hợp tính, sau này lại cãi nhau khiến gia đình xào xáo không yên.”Nói xong, Hàn Dung sải bước đi nhanh hơn.Tống Thu Sinh nhỏ giọng nói:“Sao mẹ chồng em tới thăm nhà lại mang theo nhiều thịt thế? Cứ như sợ nhà em không có thịt ăn ấy.”“Anh bớt nói đi, để người ta nghe thấy lại không hay.” Tống Thu Sinh cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Quý Dương và Quý Nguyên thì trông ngóng nhìn cậu và mẹ vào nhà.Quý Nguyên bất ngờ òa lên: “Oa! Nhiều thịt quá!”Quý Dương không nói gì, nhưng gương mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên, chắc là cậu bé cũng kích động lắm.“Có cần tới mức đó không? Chỉ có trưa nay mẹ không nấu thịt thôi mà hai đứa đã thèm tới mức đó à?”Quý Nguyên đội mũ đầu hổ lên: “Con là hổ con, hổ thích ăn thịt ạ.”Tống Thời Hạ xoa xoa cái mũ của cậu bé.May mà mẹ cô làm mũ đầu hổ đội mùa hè cho trẻ con, không làm kiểu dày để đội mùa đông.Bằng không mỗi ngày đều đội như thế, hai đứa bé sẽ nổi rôm sẩy mất.Hàn Dung vừa vào nhà đã nghe thấy Quý Nguyên đòi ăn thịt, không khỏi cảm thấy lo lắng.“Anh nói xem, có phải thằng ba cưới Tiểu Tống xong không đưa tiền lương cho con bé không?”Quý Học Nhai cũng hoài nghi: “Dám lắm đấy.”“Hay là em ở lại mấy ngày nữa? Chờ thằng ba về rồi em về nhà, bằng không em sợ ba mẹ con ở nhà không có cơm ăn.DTVAnh nói xem, sao em lại sinh ra thằng con keo kiệt như thế chứ?”Quý Học Nhai nghĩ tới nghĩ lui: “Vậy em ở lại đỡ đần cho con bé đi, ngày mai anh về.”Tống Thời Hạ không biết trong lòng cha mẹ chồng đã tưởng tượng cô và hai đứa bé thành người đáng thương, ăn bữa nay không có bữa mai.Còn bị mẹ chồng hiểu lầm rằng tất cả đều tại Quý Duy Thanh.Hàn Dung nhìn quanh phòng khách một lượt, tuy không khác gì ngày xưa, nhưng lại cho người ta cảm giác ấm áp.Bà lại càng hài lòng với con dâu hơn.Vừa đẹp người lại đẹp nết, hai đứa bé đều thích cô, chứng tỏ nhân phẩm của cô cũng rất tốt. 

Chương 97: Chương 97